Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
“Tôi đi đây.” Hoắc Minh Tri mặc áo khoác của Quý Lãng, vẻ mặt vui sướng rời khỏi phòng làm việc.

Thế mà cũng có ngày Quý Lãng phải mở miệng nhờ anh ta, đúng là khiến tâm trạng anh ta vui vẻ, thật sự không ngờ, Quý Lãng mặt lạnh kia, vậy mà lại sùng bái anh ta.

Mà hình thành sự đối lập rõ rệt với Hoắc Minh Tri chính là Quý Lãng đang mặc đồng phục cảnh sát, vẻ mặt lạnh lùng.

“Tướng công, anh mặc đồng phục cảnh sát đẹp trai quá.” Hai mắt Vu Miểu Miểu lấp lánh ánh sao sáp đến gần.

Sao bình thường không thấy cảnh sát ở con đường đối diện đẹp trai, nhưng quần áo vừa đổi lại mặc lên người tướng công nhà mình, lại đẹp trai bức người như vậy? Lẽ nào chính là sự cám dỗ của đồng phục trong truyền thuyết?

Vẻ mặt đen thui của Quý Lãng sau khi nghe Vu Miểu Miểu khen khẽ dịu lại đôi chút, anh nhấc tay gỡ huy hiệu từ vành nón xuống, nói với Đông Vĩnh Nguyên: “Giúp tôi lấy một bộ đồ.”

“Ông chủ, hay là anh mặc bộ này đi, tốt xấu gì cũng là đồng phục cảnh sát, có chút tác dụng chống cự lại quỷ thuật.” Đông Vĩnh Nguyên đề nghị.

“Dù tôi có chết, cũng không mặc đồ của Hoắc Minh Tri.” Quý Lãng cắn răng.

Vừa rồi vì muốn lấy được huy hiệu cảnh sát mà nói dối, đã là giới hạn làm người cuối cùng của anh rồi. Càng huống hồ, anh đã hứa với Vu Miểu Miểu, chỉ mặc đồ cô mua.

“Được.” Đông Vĩnh Nguyên chỉ đành lái xe về nơi ở của Quý Lãng để lấy đồ, cả đi lẫn về mất hai tiếng.

Trong phòng làm việc, Vu Miểu Miểu còn đang nghiên cứu quyển sách ghi chép cách phong ấn mộng yểm, nhưng bất kể cô dụng tâm thế nào, năng khiếu tài giỏi đến mấy, chỉ có thời gian nửa ngày, cũng không nhìn ra được quá nhiều tin tức.

“Đừng xem nữa.” Quý Lãng nhấc tay đóng quyển sách cổ lại.

“Tướng công?” Vu Miểu Miểu lấy lại nói: “Vẫn còn chút thời gian, em xem thêm một lúc.”

“Đừng xem nữa, chúng ta trò chuyện một lúc.” Quý Lãng nói.

Vu Miểu Miểu sửng sốt, tròng mắt đen nhánh khẽ run rẩy.

“Qua đây.” Quý Lãng ngồi bên cạnh Vu Miểu Miểu, mở tay ra với cô, Vu Miểu Miểu cực kì tự nhiên dựa vào.

“Ước mơ thứ ba của em là gì?” Vấn đề này Quý Lãng đã hỏi hai lần, nhưng lần nào cũng bị ngắt lời.

“Lấy anh đấy.” Vu Miểu Miểu lên tiếng.

Quỷ công tử cách đó không xa đang ôm búp bê trêu chọc Đại Hổ, nghe vậy nhướng mày, lặng lẽ kéo dài khoảng cách với hai người.

Quý Lãng nghe thấy đáp án này, không hề hiện rõ vẻ kinh ngạc, dù sao bắt đầu từ khi hai người gặp nhau, Vu Miểu Miểu vẫn luôn muốn lấy anh.

“Anh vẫn luôn cho rằng đây là ước mơ thứ nhất của em.” Quý Lãng nói.

“Vốn là như vậy mà.” Vu Miểu Miểu nói: “Trước khi đến thành phố Hải, ước mơ thứ nhất của em chính là lấy anh về trại, sau đó ngủ với anh...”

“......” Quỷ công tử lập tức nhận ra khoảng cách di chuyển của mình vẫn chưa đủ, hai tay che lỗ tai của búp bê, trực tiếp rẽ sang đầu kia của kệ đồ.

Đại Hổ lấm lét nhìn trái nhìn phải một lúc, có lẽ cũng cảm thấy không khí chỗ này không thích hợp cho mèo sinh tồn, cũng nhảy theo rời đi.

“Còn phải cùng nhau ăn cơm, trở thành người một nhà.” Vu Miểu Miểu nói tiếp: “Nhưng sự việc lại không xảy ra như dự đoán của em, nên em phải điều chỉnh thứ tự của ước mơ.”

Chỉ là thứ tự thôi, cái nào trước cái nào sau cũng được, quan trọng là đều thực hiện được.

“Vậy em còn ước mơ nào khác không?” Quý Lãng hỏi.

“Có chứ, sau khi lấy anh, em muốn sinh con.” Vu Miểu Miểu trước nay vẫn luôn lên kế hoạch cho cuộc sống sau hôn nhân của mình: “Con của chúng ta chính là búp bê, em đã nghĩ xong rồi, đợi hồn phách của nó hoàn chỉnh, em sẽ nói với người ở địa phủ, để nó đầu thai làm con gái chúng ta.”

“Còn có thể làm vậy à?” Quý Lãng có chút ngạc nhiên.

“Hẳn là được, bất kể thế nào, búp bê cũng do em nuôi, em vốn được coi là mẹ của nó mà. Cùng lắm thì, em chuẩn bị thêm nhiều nhang đèn tiền giấy, hối lộ bọn họ.” Vu Miểu Miểu nói.

“Em hỏi Nguyên Bạch xem, bây giờ cậu ta cũng coi như là nhân viên công vụ dưới địa phủ, có lẽ sẽ biết cách.” Quý Lãng nói.

“Đúng nhỉ.” Vu Miểu Miểu lập tức đứng lên, gọi quỷ công tử một tiếng.

Quỷ công tử nghe thấy, ôm búp bê đi ra, sau khi nghe thấy vấn đề của Vu Miểu Miểu, cau mày nói: “Luân hồi địa phủ tự có hệ thống nhân quả luân hồi, ngoại lực không thể cản trở được, trừ phi diêm vương trực tiếp ra tay can thiệp.”

“Vậy búp bê nhất định sẽ là con gái của chúng tôi, dù sao búp bê cũng do tôi nuôi, trên đời này trừ tôi ra, không ai có nhân quả với nó.” Vu Miểu Miểu vui vẻ nói.

“Bà chủ, khi búp bê thành hồn sẽ được sức mạnh thiên đạo bao phủ, tẩy sạch tất cả nhân quả trên người, là một linh hồn mới từ đầu đến cuối.” Quỷ công tử tạt nước lạnh nói.

“Cho nên nhất định phải có diêm vương ra tay giúp đỡ?” Vu Miểu Miểu hỏi.

“Ừm.”

“Vậy khi nào anh mới có thể làm diêm vương?” Vu Miểu Miểu hỏi.

“......” Quỷ công tử nhẫn nhịn nỗi xúc động muốn trợn mắt: “Diêm vương đương nhiệm đã chết ba ngàn năm, nhậm chức ở địa phủ hai ngàn tám trăm năm, mới có địa vị như hôm nay, cô cảm thấy khi nào tôi mới được làm.”

“Cũng phải, anh chỉ mới chết mấy trăm năm thôi, chết không sớm gì cả.”

“......” Đây là trọng điểm sao?

Ngày mùa đông ngắn hơn mùa khác, không biết từ lúc nào sắc trời bên ngoài đã dần dần mờ tối.

Quý Lãng nhìn giờ, đứng dậy.

Vu Miểu Miểu thấy vậy, cũng đứng bên cạnh Quý Lãng.

Đông Vĩnh Nguyên và quỷ công tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng lúc nhìn giờ. Đã hơn bảy giờ rồi, từ nơi này lái xe đến Ly Sơn cũng mất mấy tiếng, lúc này cũng nên xuất phát.

“Có cần ăn cơm tối rồi mới đi không?” Quỷ công tử nói.

“Thôi đi, dù sao trước đại chiến cố ý ăn một bữa, không phải flag gì tốt.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

“...Cậu không nói, sẽ không ai để ý đến đâu.” Quỷ công tử cạn lời.

Vu Miểu Miểu xoa bụng, có chút u oán liếc nhìn Đông Vĩnh Nguyên.

“Chúng ta đi ăn trước.” Quý Lãng không hề để ý mấy chuyện này, thấy Vu Miểu Miểu đói bụng, liền đề nghị đi ăn.

“Không đi đâu.” Nếu Đông Vĩnh Nguyên không nói câu đó, cô nhất định sẽ đồng ý ngay, nhưng bây giờ, kiên quyết không thể ăn.

“Đó đều là tình tiết do phim truyền hình tiểu thuyết muốn tạo không khí, cố ý xây dựng thôi, đừng coi là thật.” Quý Lãng nói.

“Không ăn.” Vu Miểu Miểu vẫn lắc đầu.

Quý Lãng biết không khuyên được Vu Miểu Miểu, có chút ghét bỏ liếc nhìn Đông Vĩnh Nguyên. Đông Vĩnh Nguyên rùng mình, lặng lẽ trốn sau lưng quỷ công tử.

“Đi thôi.”

Mọi người ra khỏi phòng làm việc, lái xe đến Ly Sơn.

Đông Vĩnh Nguyên vì tu vi quá thấp, không thể đến gần Ly Sơn, cho nên không theo nhóm Quý Lãng cùng đến Ly Sơn. Anh ta chỉ đành dừng bên đường, tâm trạng phức tạp nhìn chiếc xe đi xa.

Có lẽ quỷ vương cảm nhận được Quý Lãng đến gần, tuyết rơi bảy ngày không gấp không vội đột nhiên xao động, chỉ một lúc đã làm mờ tầm mắt người đi đường.

“A, sao tuyết tự nhiên lại lớn hơn vậy?”

“Chẳng phải ti vi nói ngày mai tuyết sẽ ngừng sao? Sao nhìn qua còn lớn hơn thế.”

“Có lẽ là sự bướng bỉnh cuối cùng của không khí lạnh.”

“Hi vọng trận tuyết này ngày mai thật sự có thể ngừng lại.”

“Về nhà ăn lẩu thôi, đây có lẽ là đêm tuyết cuối cùng của năm nay rồi.”

Từ khi bản tin thời sự bác bỏ tin đồn, quần chúng nhân dân vốn đã tin tưởng quốc gia, không còn khủng hoảng như trước nữa, dần dần trở lại quỹ đạo sinh hoạt bình thường. Thậm chí còn vì trận tuyết này có thể là trận cuối cùng, quét sạch sợ hãi mấy ngày trước, đột nhiên trở nên trân trọng.

Đông Vĩnh Nguyên nhìn nhóm người tươi cười chạy giỡn trong trường đại học, đột nhiên có chút hâm mộ, cũng hiểu rõ tại sao ông chủ không muốn nói chân tướng cho Hoắc Minh Tri biết, thực ra không biết gì mới là hạnh phúc nhất.

“Reng reng reng...”

Điện thoại đột nhiên vang lên, Đông Vĩnh Nguyên lấy ra xem, là cuộc gọi video của nhiều người trong nhóm chat.

Đông Vĩnh Nguyên bấm vào, ba gương mặt quen thuộc xuất hiện trong video. Bắc Phồn, Đan Tuấn Nghị, Dịch Quan, bối cảnh sau lưng họ đều khác nhau, nhưng vẻ mặt lại giống hệt nhau.

“Đông Tử, sao rồi?” Bắc Phồn sốt ruột hỏi.

Ba người họ tuy nghe lời rời khỏi thành phố Hải, nhưng trong lòng vẫn luôn mong nhớ nơi này.

“Ông chủ đến Ly Sơn rồi.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

Tuy ba người đều đoán được, nhưng khi nghe thấy đáp án từ miệng của Đông Vĩnh Nguyên, bọn họ vẫn khó thở, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

“Bà chủ và búp bê đâu?” Dịch Quan hỏi.

“Đi chung rồi.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

“Kết quả tệ nhất sẽ thế nào?” Đan Tuấn Nghị hỏi.

Quỷ vương cho ông chủ bảy ngày suy nghĩ, thực ra cũng cho hiệp hội bảy ngày chuẩn bị. Sau lần tấn công Ly Sơn không thành kia, hiệp hội lại mở cuộc họp khẩn cấp. Tuy Đông Vĩnh Nguyên không có tư cách tham gia, nhưng mấy ngày nay, thành viên hiệp hội khắp nơi trên cả nước đều tập trung ở thành phố Hải, ngay cả vài người trong giới Huyền học độc lập ra ngoài, không thuộc hiệp hội cũng đến.

Điều Đông Vĩnh Nguyên không nói với Quý Lãng là, khi anh ta mang sách cổ đến tìm họ, sư phụ của anh ta Hứa đại sư, đã đưa tất cả mọi người trong giới Huyền học đến thành phố Hải đi Ly Sơn. Bọn họ phải bày pháp trận xung quanh Ly Sơn trước, một khi bắt đầu chiến đấu, sẽ khởi động pháp trận, ngăn ngừa quỷ khí và sức mạnh mộng yểm phát tán ra ngoài. Nếu không chiến đấu, chỉ phòng ngự thôi, tập hợp sức lực toàn hiệp hội, vẫn có thể làm được không để quỷ khí tràn ra ngoài.

Nhưng sau đại chiến, bất kể là quỷ vương hay ông chủ, đều sẽ cực kì suy yếu. Lần này ý kiến của hiệp hội đều thống nhất, nếu trận chiến lần này không thể tránh khỏi, vậy thì mượn cơ hội đó, diệt trừ toàn bộ hai mối họa.

“Ông chủ, bà chủ, búp bê, có thể đều sẽ chết.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

“Cậu nói cái gì?!” Một luồng sức mạnh cực lớn truyền đến từ đầu vai, Hoắc Minh Tri kéo vai Đông Vĩnh Nguyên, trực tiếp lôi người đến trước mặt mình.

“Đội...đội trưởng Hoắc?” Hoắc Minh Tri lúc này mặc đồng phục cảnh sát mượn từ chỗ đồng đội của mình, vẻ mặt tràn ngập chấn động.

“Vừa rồi rồi cậu nói cái gì? Ai sẽ chết?” Hoắc Minh Tri truy hỏi.

“Không...không có gì, anh nghe nhầm rồi, tôi đang trò chuyện với đồng nghiệp, thảo luận tình tiết của sách mới.” Đông Vĩnh Nguyên muốn lấp liếm cho qua.

“Đúng vậy, đội trưởng Hoắc, chúng tôi đang thảo luận tình tiết của sách mới?” Nhóm Bắc Phồn, Dịch Quan trong video cũng lần lượt phối hợp Đông Vĩnh Nguyên nói dối.

“Cậu đang sỉ nhục khả năng quan sát của người làm cảnh sát như tôi sao?” Hoắc Minh Tri trầm giọng nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy sắc mặt cậu không ổn, mới cố ý qua đây. Giọng điệu câu nói ban nãy của cậu, hoàn toàn không phải thảo luận tình tiết.”

“Tôi...”

“Đông Tử, tôi nhắc nhở cậu, tôi từng thẩm vấn phạm nhân, nhiều hơn cả người cậu quen biết, cậu có nói dối hay không, tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay.” Hoắc Minh Tri nhắc nhở.

“Đội trưởng Hoắc, ngày mai ông chủ chúng tôi còn phải trả huy hiệu cảnh sát cho anh mà, anh ấy thật sự không sao, đợi ngày mai anh gặp anh ấy sẽ biết ngay.” Đông Vĩnh Nguyên căng da đầu nói.

Hoắc Minh Tri trầm mặc nhìn chằm chằm Đông Vĩnh Nguyên mấy giây, sau đó suy đoán: “Vừa nãy tôi nghe cậu nói Quý Lãng đến Ly Sơn, cũng tức là, có người uy hiếp Quý Lãng và Vu Miểu Miểu đến Ly Sơn, nếu chuyện này có thể giải quyết thuận lợi, ngày mai cậu ấy sẽ thuận lợi trở về. Nếu không thể, có lẽ sẽ chết ở Ly Sơn?”

“!!” Lòng Đông Vĩnh Nguyên run lên.

Không hổ là người làm cảnh sát, tuy cái gì cũng không biết, nhưng cũng đoán được tám chín phần.

“Xem ra là đúng rồi.” Hoắc Minh Tri kéo Đông Vĩnh Nguyên muốn qua đường: “Đưa tôi đi tìm Quý Lãng.”

“Không...không được, đội trưởng Hoắc, anh không thể đến Ly Sơn.” Đông Vĩnh Nguyên kêu lên thảm thiết.

“Nói nhảm làm gì, nếu cậu không chịu nói, tôi tự điều tra.” Cơ thể nhỏ bé của Đông Vĩnh Nguyên sao có thể là đối thủ của Hoắc Minh Tri, chỉ chốc lát đã bị đưa đến đường đối diện.

“Ông chủ cố ý mượn anh huy hiệu cảnh sát, chính là không muốn để anh qua đó, anh đừng tự mình dâng lên, phá hủy khổ tâm của ông chủ.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

“Vậy thì tôi càng phải đi.” Hoắc Minh Tri kéo cửa xe, nhét Đông Vĩnh Nguyên không ngừng vùng vẫy vào trong, để ngăn anh ta chạy trốn, bèn trực tiếp còng tay lên xe: “Tôi cảm thấy hôm nay Quý Lãng kì lạ, đang bình thường mượn đồng phục cảnh sát của tôi làm gì. Bây giờ xem ra, chuyện này hình như có chút quan hệ với tôi.”

“Không, chuyện này không có quan hệ gì đến anh cả, đội trưởng Hoắc đừng làm lớn chuyện, anh thật sự không thể đến Ly Sơn.”

Hoắc Minh Tri không để ý anh ta, trực tiếp lên xe, khởi động xe chạy ra khỏi sở cảnh sát.

“Đội trưởng Hoắc, Ly Sơn lớn như vậy, anh đi cũng không tìm được.” Hiệp hội vì muốn ngăn người bình thường bất cẩn vào đó, đã sớm bố trí mê hồn trận, người ngoài hoàn toàn không vào được.

“Đông Tử, nếu cậu thật sự không muốn làm lớn chuyện, thì phối hợp với tôi đàng hoàng, nếu không, tôi sẽ đăng nhiệm vụ truy nã, nói Quý Lãng trộm huy hiệu của tôi, truy nã cậu ấy toàn thành phố.” Hoắc Minh Tri uy hiếp.

“......” Mẹ nó chứ, vậy cũng được sao, nếu ông chủ bị cảnh sát bắt về, quỷ vương nổi giận, thây chất đầy đồng.

Bỏ đi, chỉ đành ra khỏi thành phố trước, dù sao đội trưởng Hoắc gặp phải pháp trận của hiệp hội, nhất định không tìm được đường đến Ly Sơn.
Nhấn Mở Bình Luận