Sau khai giảng sẽ đến huấn luyện quân sự, thời hạn huấn luyện quân sự ở đại học Hải Thành là hai tuần, giữa chừng không được nghỉ ngơi, khai giảng ngày thứ hai Vu Miểu Miểu đã bị xe của nhà trường đưa đến trại quân sự ở ngoại ô.
Ba ngày đầu huấn luyện quân sự là gian nan nhất, các tân sinh viên bị tra tấn đến gào khóc thảm thiết, một vài sinh viên yếu ớt ngất xỉu, ngã xuống, dáng vẻ cực kì thê thảm. Nhưng ba người phòng ký túc xá của Vu Miểu Miểu dường như tố chất cơ thể đều rất tốt, trước mắt không hề say nắng ngất xỉu.
“A, mặt của tôi, đen đi hai tone rồi, phải tốn bao nhiêu tiền mới dưỡng lại được đây.” Ngũ Lạc Tâm kêu rên trước tấm gương.
“Còn một tuần nữa mới kết thúc cuộc sống địa ngục này, sao tôi không thể ngất một lần thế này.” Mạc Tinh lúc này ngay cả sức lực soi gương cũng không có, trực tiếp nằm trên giường.
“Bữa sáng cậu ăn ít một chút, có lẽ còn có thể tụt huyết áp.” Ngũ Lạc Tâm ra ý kiến.
“Cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, nếu còn không được ăn no, chi bằng tôi chết cho xong.” Mạc Tinh rên rỉ.
Lúc này Vu Miểu Miểu cầm chậu rửa mặt từ nhà tắm trở về, cả người sảng khoái, đầy sức sống, trạng thái tinh thần hoàn toàn không phù hợp với họ.
“Các cậu còn chưa đi tắm sao, lát nữa tắt đèn đấy.” Vu Miểu Miểu nhắc nhở.
“Miểu Miểu cậu không mệt sao?” Linh hồn Ngũ Lạc Tâm lên tiếng hỏi.
“Ban ngày hơi mệt một chút, nhưng nghỉ ngơi một lát là ổn.” Vu Miểu Miểu nói.
“Sức hồi phục của cậu cũng quá nghịch thiên rồi.” Mạc Tinh cực kỳ hâm mộ, cô ấy cảm thấy cho dù mình có nằm trên giường ngủ ba ngày cũng không thể hồi phục được.
“Nhìn nhầm rồi, lúc vừa gặp mặt, chúng tôi còn tưởng cậu là cô gái yếu ớt, không ngờ là nữ người sắt vô địch.” Ngũ Lạc Tâm gần như dùng hết sức lực toàn thân mới đứng dậy khỏi ghế, gọi Mạc Tinh: “Đi, đi tắm thôi.”
Còn không đi nữa, thật sự sẽ tắt đèn cúp nước.
“Miểu Miểu, kéo tôi với.” Mạc Tinh nằm trên giường vươn tay ra với Vu Miểu Miểu.
Vẻ mặt Vu Miểu Miểu buồn cười, bước qua kéo nhẹ, Mạc Tinh liền được cô kéo dậy.
“Mỗi lần cậu kéo tôi như vậy, tôi đều cảm thấy mình như người giấy, nhẹ nhàng bay lên.” Mạc Tinh cảm thán, lấy khăn chậu rửa mặt cuối giường, cùng Ngũ Lạc Tâm dìu nhau đến nhà tắm.
Vu Miểu Miểu đợi họ đi, lấy búp bê trên giường, xoay người chạy xuống lầu ký túc. Cô chạy ra khỏi ký túc, tránh trạm tuần tra, chạy đến thao trường luyện tập ban ngày, đi đến tít ngoài rìa của thao trường. Từ xa, cô đã nhìn thấy ánh sáng đen, ở góc đông nam thao trường, cực kỳ bắt mắt.
“Tướng công, tôi mang búp bê đến rồi.” Vu Miểu Miểu chính xác chạy đến trước mặt Quý Lãng, cách lưới sắt thao trường, nhỏ tiếng mà hưng phấn gọi Quý Lãng.
Vu Miểu Miểu vừa tắm xong, tóc trên trán ẩm ướt dính lên mặt, cả người đầy hơi nước, sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khóai, cô đang muốn bóp búp bê lại thành một nhúm, nhét búp bê xuống dưới lưới sắt đưa cho Quý Lãng.
Cơ thể búp bê được làm bằng bông, có tính đàn hồi nhất định, nhưng khe hở lưới sắt ở thao trường quá hẹp, Vu Miểu Miểu nhét một lúc lâu cũng chỉ miễn cưỡng đưa được đầu ra ngoài, còn cơ thể làm sao cũng không nhét được nữa.
Quý Lãng ngồi xổm xuống, búp bê vừa khéo quay đầu nhìn Quý Lãng, một tuần không gặp nam chủ nhân rồi, búp bê vui vẻ mày mắt cong cong thân thiết chào hỏi nam chủ nhân.
Nó không cười còn đỡ, vừa cười lên, Quý Lãng lập tức cảm thấy không quen, lại nhìn cơ thể búp bê bị Vu Miểu Miểu bóp đến xoắn lại, chỉ thấy bản thân đang làm một chuyện cực kỳ tàn nhẫn.
“Hay là thôi đi, dù sao còn một tuần nữa là kết thúc huấn luyện quân sự rồi.” Quý Lãng không nhẫn tâm nói.
“Vậy sao được, một tuần anh chỉ có thể ngủ ngon được một ngày thôi, không ngủ được sẽ đau đầu.” Vu Miểu Miểu biết, mỗi tuần Quý Lãng đều mong đợi ngày này. Trước khi đến trường báo danh, cô không biết huấn luyện quân sự phải đến doanh trại, khiến cô và Quý Lãng muốn gặp nhau cũng phiền phức như vậy. Có điều từ đầu đến cuối cô vẫn ghi nhớ chuyện giấc ngủ của Quý Lãng, cho nên tối qua cô đã bàn với Quý Lãng, bảo anh vào giờ này hôm nay đến doanh trại quân đội gặp cô.
“Anh đợi nha, tôi đưa búp bê cho anh, anh mang về là có thể ngủ được rồi.” Vu Miểu Miểu thấy thật sự không thể nhét được nữa, nhặt một hòn đá dưới đất, định đào hố.
Chỉ tiếc bùn đất bên dưới thật sự quá cứng, với tốc độ của cô, có lẽ lát nữa ký túc tắt đèn cũng chưa nhét qua được. Cách này không ổn, Vu Miểu Miểu ném hòn đá đi, đứng lên nhìn lưới sắt cao cao.
Vu Miểu Miểu đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo đầu búp bê trở về, sau đó chỉ lưới sắt cao cao kia, hỏi: “Búp bê, trèo qua được không?”
Búp bê nhìn chằm chằm lưới sắt một lúc, sau đó tay nhỏ dùng sức nắm chặt, giơ lên cao.
[ Tôi sẽ cố gắng. ]
“Được, chúng ta thử xem.” Vu Miểu Miểu đột nhiên lùi về sau mấy bước, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Quý Lãng, ném búp bê trong tay lên cao.
Cơ thể mềm mại của búp bê xoay một vòng trong không trung, sau đó tứ chi mở ra, vào khoảnh khắc cơ thể tiếp xúc với lưới sắt, chặt chẽ bám lên trên.
Bắt được rồi!
“Búp bê, làm tốt lắm, trèo lên đi.” Lưới sắt này cao hơn bốn mét, Vu Miểu Miểu chỉ ném búp bê lên hai mét, búp bê phải tự trèo thêm hai mét nữa.
Cho nên trong mấy phút kế tiếp, Quý Lãng nhìn thấy búp bê dùng hết tay chân của mình, hệt như con thằn lằn, bò trên lưới sắt, thỉnh thoảng có cơn gió thổi đến, suýt nữa bị thổi xuống, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm. Khó khăn lắm mới trèo lên đỉnh, trên lưới sắt còn hai sợi dây điện cao áp, Vu Miểu Miểu cũng không biết bên trong có điện hay không, nhưng búp bê rất lanh lợi, cơ thể dán chặt vào lưới sắt, dưới tình huống không tiếp xúc điện cao áp chui qua đó.
Quý Lãng nhìn thấy cảnh này, rất muốn nhắc nhở một câu: Thật sự không cần cẩn thật như vậy, dù sao vải bông cũng không dẫn điện.
Nhưng thấy búp bê cố gắng tránh đường dây cao áp như vậy, Quý Lãng thật sự không nói nên lời. Một lúc sau, búp bê cuối cùng đã xuyên qua được đường dây cao áp, thành công lật người ra bên ngoài lưới sắt.
“Làm tốt lắm, búp bê, thân thủ của mi lại mạnh mẽ hơn rồi.” Vu Miểu Miểu không nhịn được khen ngợi.
“Ahahaha...” Búp bê được khen vui vẻ cười lớn, tiếng cười vẫn sảng khoái như cũ, trong đêm hè yên tĩnh, vang dội như vậy.
“Ai vậy?”
“Ai đang ở đó?”
Trạm gác nghe tiếng, có người lấy đèn pin bước qua đây.
“Nguy rồi có người đến, búp bê nhanh lên!” Vu Miểu Miểu sốt ruột.
Búp bê cũng gấp gáp, trực tiếp buông tay, mặc cho cơ thể rơi tự do, Quý Lãng vội vàng bước lên, vươn tay đỡ búp bê.
“Tướng công anh đi mau đi, búp bê để chỗ anh nhé, đợi tôi ra ngoài sẽ đi tìm hai người.” Nói xong, để bảo vệ Quý Lãng, Vu Miểu Miểu chủ động nghênh đón người của trạm gác đang tìm đến đây.
“Bạn học, tối rồi sao em không ở ký túc xá, đến thao trường làm gì?”
“Xin lỗi, ban ngày khi em huấn luyện quân sự làm rơi đồ, cho nên ra ngoài tìm.”
“Tìm thấy chưa?”
“Tìm được rồi, tìm được rồi.”
Quý Lãng ôm búp bê, nhìn bóng lưng càng đi càng xa của Vu Miểu Miểu, đứng nguyên tại chỗ. Cứ ngây ngốc nhìn như vậy một lúc lâu. Cho đến khi cơn đau đầu do mất ngủ trường kỳ kéo đến, anh mới đột nhiên lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn búp bê trong lòng.
Búp bê biết tiếng cười ban nãy của mình đã gây họa, lúc này không dám lên tiếng nữa, chỉ ngoan ngoãn bám lấy cánh tay của Quý Lãng, mày mắt cong cong.
“Về nhà thôi.” Quý Lãng xoay người, mang búp bê rời khỏi.
Một tuần sau.
Cuối cùng Vu Miểu Miểu cũng được thả ra...khụ, là huấn luyện quân sự kết thúc. Về trường không kịp nghỉ ngơi, Vu Miểu Miểu đặt đồ xong liền chạy ra ngoài, gọi xe đến phòng làm việc.
“Miểu Miểu sao lại vội như vậy, cũng không lấy đồ dơ ra giặt xong rồi hãy đi.” Mạc Tinh nói.
“Tiểu biệt thắng tân hôn, cậu xem cô ấy nhắc bao nhiêu lần tướng công rồi.” Khoảng thời gian huấn luyện quân sự, mỗi buổi tối Vu Miểu Miểu đều nhắc tướng công một lần. Một tuần trước còn đặc sắc hơn, hai người họ phát hiện búp bê trước giờ không rời khỏi người Vu Miểu Miểu đột nhiên không thấy đâu nữa, liền hỏi cô nó đi đâu rồi, kết quả Vu Miểu Miểu nói để búp bê trở về bên cạnh tướng công của cô.
Đây đúng là thao tác thần tiên mà.
Nếu không phải họ từng nhìn thấy bạn trai của Vu Miểu Miểu, biết đối phương khí thế mạnh mẽ, chỉ nghe mỗi lời miêu tả của Vu Miểu Miểu thôi, thật sự cho rằng bạn trai cô là kẻ dính người không rời xa cô được.
“Bà chủ, cô kết thúc huấn luyện quân sự rồi à?” Trong phòng làm việc, Đông Vĩnh Nguyên nhìn thấy Vu Miểu Miểu đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc vui mừng nói.
“Bà chủ, huấn luyện quân sự có mệt không.”
“Bà chủ cô chẳng đen đi gì cả.”
Ba người khác cũng lần lượt vây lại, chào hỏi Vu Miểu Miểu. Kỳ nghỉ hè này họ đã quen những ngày tháng có Vu Miểu Miểu, đột nhiên cô không ở đây nữa, họ có chút không quen.
“Bà chủ trong trường học có nam sinh nào theo đuổi cô không?” Dịch Quan là người cuối cùng đi qua, thuận miệng trêu chọc một câu.
Hiện trường lập tức yên tĩnh, mọi người không nói tiếng nào nhìn cậu ấy.
“Nếu...nếu có thì nói cho chúng tôi biết, chúng tôi đi đánh cậu ta, dám đào góc tường của ông chủ, đúng là không muốn sống mà.” Dịch Quan nhanh trí, hung tợn nói.
Sắc mặt mọi người dịu lại, đồng thanh nói: “Đúng vậy.”
Dịch Quan lén lút lau mồ hôi, ôi mẹ ơi, may mà mình tài trí nhanh nhẹn.
“Không nói với mọi người nữa, tướng công ở trên lầu sao? Tôi đi tìm tướng công.” Vu Miểu Miểu sốt ruột muốn đi gặp Quý Lãng.
“Ở trên đó.” Mọi người gật đầu.
Vu Miểu Miểu trực tiếp lên lầu, lúc đi ngang qua Dịch Quan, cô đột nhiên ơ một tiếng, dừng lại.
“Làm...làm sao vậy?” Dịch Quan bỗng nhiên có chút căng thẳng, lẽ nào câu nói ban nãy không thể bù đắp, bà chủ còn giận sao?
“Gần đây có phải anh...không có gì.” Trên người Dịch Quan có quỷ khí quấn thân, nhưng không quá nghiêm trọng, cô cũng phải đến rất gần mới cảm ứng được, hẳn là trong lúc vô tình đụng trúng gì đó, không nguy hiểm. Lát nữa bảo búp bê nuốt chửng là được, nghĩ một lúc Vu Miểu Miểu không nói ra, sợ dọa Dịch Quan.
Lên lầu hai, để tạo bất ngờ cho Quý Lãng, Vu Miểu Miểu không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào, lúc vừa muốn gọi lớn một tiếng cho Quý Lãng niềm vui bất ngờ, lại nhìn thấy chỗ bàn làm việc trống không, Quý Lãng không ở đó.
Người đâu rồi?
Vu Miểu Miểu tò mò đi vào, sau đó rất nhanh nhìn thấy ở góc phòng làm việc, Quý Lãng đang ngủ say trên sô pha, trong lòng anh, còn ôm một con búp bê quen thuộc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!