Phiên ngoại 5: Yêu
Chu Tiểu Vi là Kiều fan thầm lặng, lúc Công Tây Kiều vừa ra mắt, cô đã bắt đầu làm Kiều fan rồi, khi đó cô vẫn còn là học sinh cấp ba.
Bây giờ cô đã đi làm, bởi vì khả năng làm việc xuất sắc, được chuyển đến trụ sở chính của Tịch thị, nhưng vẫn là Kiều fan chân chính.
Lần đầu tiên cô thấy bóng dáng Kiều thiếu ở trụ sở, cô sợ đến ngây người, chỉ là sau khi thấy chị Đường và các thư ký đồng nghiệp khác đã quen với chuyện đó rồi, cô lại cảm thấy mình có vẻ hơi bị chuyện bé xé ra to.
Sau đó cô lại thường xuyên nhìn thấy Kiều thiếu xuất hiện ở Tịch thị hơn, tuy cô vẫn kích động như cũ, nhưng cô vẫn cẩn thận che giấu cảm xúc, học theo các đồng nghiệp khác, chỉ lén nhìn chứ không xông đến làm phiền.
Sau đó nữa, cô từ một thư ký bình thường trở thành thư ký trưởng của bộ phận tuyên truyền, rồi từ thư ký trưởng trở thành quản lý. Thời gian dần trôi qua, Kiều thiếu mà cô yêu thích bây giờ đã trở thành “Kiều gia” trong miệng giới truyền thông.
Cô không hề lên diễn đàn của fan để khoe ngày nào mình cũng được gặp Kiều thiếu, cũng không chụp ảnh Kiều thiếu, điều cô làm là lên mạng bảo vệ Kiều thiếu, cố gắng không để người ta hắc Kiều thiếu.
Kiều thiếu nhận giải, Kiều thiếu nhận chế tác lớn, Kiều thiếu cùng ngôi sao quốc tế nào trở thành bạn bè cũng khiến cô vui vẻ rất lâu.
Cho đến năm cô ba mươi tuổi, vô tình nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông hôn má một người đàn ông khác ở bãi đỗ xe, cho đến khi cửa kính xe chậm rãi đóng lại, cô mới phản ứng lại, đó là Kiều thiếu và tổng giám nhà mình.
Trong chớp mắt, đầu óc cô trống rỗng.
Từ đó về sau, cô cố gắng không chú ý đến tin tức của Kiều thiếu nữa, cũng không vì Kiều thiếu xuất hiện ở Tịch thị mà thầm kích động nữa, thậm chí sang năm tiếp theo cô đã chuyển công tác sang một công ty khác làm.
Cho đến thật lâu về sau, đột nhiên cô thấy đoạn phỏng vấn của Kiều thiếu trên TV, Kiều thiếu hơn bốn mươi tuổi, nhìn nho nhã tuấn tú, vẫn là dáng vẻ cô thích năm mười tám tuổi.
“Kiều gia, tất cả mọi người rất quan tâm đến chuyện tình cảm của anh, anh có thể nói cho chúng tôi biết về chuyện chọn bạn đời của mình được không?”
“Cám ơn sự quan tâm của mọi người, tôi đã có người yêu rồi.”
“Hả?!” MC vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ đến Công Tây Kiều lại trả lời như vậy.
“Tôi rất yêu người đó, người đó cũng rất yêu tôi, tôi và người đó đã bên nhau mười mấy năm, hi vọng mọi người sẽ chúc phúc cho chúng tôi.”
Chu Tiểu Vi tắt TV đi, nghe tiếng con gái ngày đầu bước vào trung học đang gọi mình.
“Mẹ, hôm nay ở trường con nhiền thấy trên tấm bảng tuyên truyền có ảnh chụp Kiều gia, hóa ra ông ấy là tiền bối cùng trường của con.” Giọng nói của cô bé nghe có vẻ rất tự hào.
Chu Tiểu Vi kinh ngạc nhìn màn hình TV đã tắt đi, một lát sau mới gật đầu nói: “Từ đó đến nay, Kiều gia là vẫn luôn là… một người rất vĩ đại.”
“Vâng!” Con gái gật đầu thật mạnh, “Con cũng sẽ cố gắng sau này đến đại học Đế Đô để trở thành người cùng trường với Kiều gia.”
“Ừ.” Chu Tiểu Vi dịu dàng nở nụ cười, giống như đã tìm lại được gì đó. Cô xoay người bước vào phòng, tìm kiếm đống poster đã cất gọn, tất cả đều là hình ảnh một người, đó là Công Tây Kiều.
Làm fan, nếu thật sự yêu thích thần tượng nào đó, không phải là luôn hy vọng người đó luôn hạnh phúc hay sao?
Cô cẩn thận chọn ra hai tấm poster dán lại lên tường, nở một nụ cười như một cô gái mười tám tuổi.
“Chúc anh hạnh phúc.”
Phiên ngoại 6: Hạnh phúc
Năm Công Tây Kiều bốn mươi hai tuổi, anh công bố chuyện tình cảm của mình khiến vô số fan thở dài, nhưng cũng không thiếu lời chúc phúc và tò mò người anh yêu là ai.
Chỉ là không ai biết, cũng không ai có thể nghe ngóng được.
Sau đó Công Tây Kiều dần dần không quay phim nữa, bắt đầu viết chữ vẽ tranh, trở thành người có tiếng trong giới thi họa. Nhưng fan của anh thì vẫn không vơi đi tí nào.
Một hôm nào đó, anh nhận phỏng vấn của một phóng viên.
“Người tôi yêu vẫn luôn ở bên cạnh tôi.” Anh nhìn ra cửa, thoáng thấy Tịch Khanh đang từ bên ngoài về.
“Chụp ảnh cho bọn tôi đi.” Công Tây Kiều đi đến bên cạnh Tịch Khanh, tươi cười ấm áp nói với nữ phóng viên trẻ tuổi, “Chụp chúng tôi đẹp trai một chút, nếu không thì lúc in ra không đẹp đâu.”
Tịch Khanh nghiêng đầu nhìn anh: “Sao phải làm chuyện thừa thãi vậy.”
“Em thích.” Công Tây Kiều nhướng mày, “Anh không muốn chụp sao?”
Tịch Khanh nắm chặt tay anh: “Ừ, anh cũng thích.”
Nữ phóng viên nhìn hai người đàn ông trước mặt, giật mình hiểu ra được gì đó.
Thật lâu về sau, lâu đến mức tóc mai của nữ phóng viên kia đã có vài sợi bạc, cô xuất bản một quyển tiểu sử nhân vật, quyển ấy có tên “Hai người đàn ông”.
Trong sách viết: “Tôi chưa bao giờ gặp qua một cặp tình nhân nào ân ái đến thế, ánh mắt bọn họ nhìn lẫn nhau giống như một ngọn lửa, đủ để sưởi ấm mọi người xung quanh.”
“Tôi kính mến bọn họ, chúc phúc bọn họ, chỉ mong hai người đàn ông này vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ, tình yêu kéo dài đời đời kiếp kiếp.”