Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

Sau đề nghị muốn anh cho ông ta 5 phút, bầu không khí giữa hai người trở nên lúng túng. Người đàn ông mập tựa hồ có chút khẩn trương, không ngừng xoa xoa tay.

Vừa lúc đó, cửa phòng đối diện mở ra, phóng viên đài truyền hình quốc gia sau khi phỏng vấn ông Hạ xong đang muốn ra ngoài, thấy ngoài cửa phòng anh có người, liền nhìn thêm một cái. Không nhìn không sao, nhưng nhìn rồi thiếu chút nữa ói máu.

“Ông Philip?” Là phóng viên của đài truyền hình quốc gia, họ đương nhiên biết đạo diễn này, mặc dù đối phương không biết bọn họ.

Philip từ lâu đã quen sự kinh ngạc của các phóng viên, nhưng mà lần này những phóng viên này cùng quê với Công Tây Kiều, cho nên ông trở nên thân thiện gật đầu với họ, nhân cơ hội nói ra việc mình muốn nói với anh: “Tôi muốn tìm cậu thương lượng về một nhân vật, tôi rất xin lỗi khi quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của cậu.” Nói đến đây, ông còn hết sức áy náy cười một tiếng.
Lúc này phóng viên đài truyền hình quốc gia mới hiểu, rõ ràng là đạo diễn nổi danh nhưng lại bị anh nhốt bên ngoài cửa. Các phóng viên đáng thương, trước giờ chỉ thấy nghệ sĩ muốn tìm đạo diễn hợp tác, còn chưa có thấy đạo diễn nào tỏ ra thiện ý nhưng lại bị nhốt ở ngoài, trong nhất thời họ chưa kịp phản ứng.

Anh kéo áo choàng tắm trên người, chắc chắn không lỏng mới mở cửa ra nói: “Xin lỗi, mới vừa rồi tôi hành xử thất lễ, Ngài Philip mời vào.” Anh mặc dù không biết vị Philip này là ai, nhưng thấy phóng viên đài truyền hình quốc gia giật mình như vậy, có thể khẳng định đối phương không phải người tầm thường.

“Không không, là tôi quá thất lễ.” Thấy anh mở cửa, thân hình mập mạp của ông phát huy năng lực siêu cường, vèo một cái tiến vào bên trong, như thể như sợ anh đổi ý.
Anh mời hai phóng viên của đài truyền hình quốc gia vào, một vị còn mở máy quay ra, hiển nhiên việc Philip tìm đến anh là một tin tức rất có giá trị.

“Ngài Công Tây, nghe nói cậu ngoài việc là một họa sĩ rất tài năng, còn là một diễn viên rất ưu tú?” Philip là một người thẳng tính, ông có thói quen đi thẳng vào vấn đề, cho nên ông trực tiếp mở miệng nói, “Tôi có một bộ phim điện ảnh, có một nhân vật có nét phương đông rất phù hợp với ngoại hình của cậu, hy vọng cậu có thể nhận vai diễn.”

Từ khóe mắt của anh có thể thấy sự hưng phấn trên mặt của hai phóng viên, anh bưng ly trà để trước mặt mọi người, sau đó nói: “Ngài nói không sai, tôi đúng là một diễn viên. Chẳng qua là không biết nhân vật ngài nói, lúc nào thì quay?” Đây có thể là cơ hội tốt để anh phát triển ở nước ngoài, nhưng hiện giờ nền tảng của anh vẫn chưa vững, nếu như làm trễ nải việc quay《 Tu chân 》, thì đó không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
“Cậu yên tâm, nhân vật này mặc dù rất quan trọng, nhưng trong phim các cảnh quay chỉ tốn vài phút thôi.” Philip thấy chuyện này có hy vọng, tinh thần trở lên tỉnh táo, tôi rất hy vọng cậu có thể tham gia 《 Trang viên màu vàng 2》.

《 Trang viên màu vàng》 không phải là bộ phim ma pháp nổi tiếng cách đây 2 năm sao, vào năm đó bộ phim này có doanh thu phòng vé cao nhất tại Hoa Quốc, bây giờ bắt đầu quay phần 2 sao?

Anh suy tư một chút sau đó nên tiếng: “Tôi đã xem qua《 Trang viên màu vàng》, bộ phim này là một tác phẩm điện ảnh rất xuất sắc. Quốc gia của tôi có rất nhiều người thích xem phim này, tôi cũng hy vọng có thể gia nhập vào một bộ phim xuất sắc như vậy, nhưng mà… Ở trong nước tôi cũng đang tham gia một bộ phim, sắp tới chuẩn bị khởi quay, tôi không thể thất tín với người ta được.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Philip cũng không bởi vì anh trả lời như vậy mà thất vọng, ngược lại đối với anh, ông càng thưởng thức, ông thưởng thức những người trẻ biết giữ chữ tín, “Nếu như cậu đồng ý, chúng ta có thể bắt đầu quay vào ngày mai. Tất cả các cảnh quay có thể thực hiện trong 3 ngày, hoàn toàn không ảnh hưởng tới công việc trong nước của cậu.”

Vì anh mà thực hiện tất cả các cảnh quay trong vòng 3 ngày, đây đúng là rất có thành ý, anh cảm thấy cũng cần cho ông mặt mũi, liền lập tức nói: “Cảm ơn ngài coi trọng, tôi nhất định sẽ dùng hết sức lực của mình.”

“Cậu đồng ý lời mời của tôi?” Philip nghe vậy đứng dậy ôm anh một cách nhiệt tình, thậm chí cả hai phóng viên cũng không bỏ qua, toàn bộ đều bị ông ôm qua một lần: “Cảm ơn chúa, tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ không hối hận khi nhận nhân vật này.”
《 Trang viên màu vàng 》 được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết kỳ ảo, sau thành công ở phần 1, phần 2 ngay lập tức được chuẩn bị. Lúc ấy tiểu thuyết của tác phẩm này đang rất nổi tiếng ở phương Đông, cho nên cuối bộ thứ 2, tác giả đã miêu tả một nhân vật trong truyện là người phương Đông, hơn nữa còn có tướng mạo xuất chúng. Vì vậy số lượng tiêu thụ ở thị trường phương Đông tăng một cách rõ rệt, có thể nói là tăng gấp đôi.

Tác giả của tiểu thuyết này thấy thế, cũng không muốn buông tha cục thịt béo bở này, chỉ có điều họ đi qua mấy nước phương Đông nhưng vẫn chưa chọn được người phù hợp với hình tượng nhân vật này.

Lần này Philip được một người bạn mời tham gia triển lãm, tận mắt thấy anh dùng thủ pháp “Diệu thủ sinh hoa”, sau khi thấy rõ mặt đối phương, nhất thời không nói lên lời. Vốn ông định ngày mai sẽ liên lạc với phái đoàn Hoa Quốc, nhưng lại nghe nói sáng sớm mai phái đoàn sẽ về nước, cho nên ông không thể làm gì khác hơn là vội vội vàng vàng chạy đến, cũng vì vậy mà quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Cho nên khi nghe anh chấp nhận lời mời của ông, ông rất vui mừng, chỉ có người đàn ông Hoa Quốc này mới có khí chất thần bí để hấp dẫn người khác.

Tiễn Philip, anh nói lời cảm ơn với hai phóng viên: “Mới vừa rồi cảm ơn hai vị nhắc nhở tôi, nếu không tôi cũng không nhận ra đạo diễn Philip.”

Hai phóng viên liên tục nói không có gì, trước khi đi còn dặn dò anh nghỉ nghơi cho khỏe, thái độ của họ đối với anh rất tôn trọng.

“Cái gì, ý của cậu là ngày mai chưa về được?!” Trần Khoa thiếu chút nữa đập cái ly trong tay, ngày mai không biết có bao nhiêu truyền thông cùng người hâm mộ muốn đón anh ở sân bay, bây giờ anh lại nói không về được, không bị truyền thông mắng chửi mới là lạ.

“Cậu nói ai mời?” Cái ly trong tay Trần Khoa cuối cùng cũng không thoát khỏi việc bị ném đi, nhưng lúc này chủ nhân của nó cũng không có tâm tư nhặt lên.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Khoa nhanh chóng đặt vé máy bay đi nước ngoài, sau đó tính toán thời gian một chút, cảm thấy mình đến Úc cũng bằng thời gian anh đến đó.

Làm quản lý cho nghệ sĩ kiểu này, anh ta cảm giác mình như chẳng có tí tồn tại nào, nhưng không ngại, anh ta hận không thể được làm quản lý cho mấy nghệ sĩ như vậy!

Trong khi nghệ sĩ khác còn phải tự bôi đen bản thân để được nổi tiếng thì nghệ sĩ của anh ta đã làm vẻ vang đất nước. Nghệ sĩ khác phải tốn công tốn sức mới giành được vai diễn thì nghệ sĩ nhà này đã được đạo diễn nổi tiếng mời. Nghệ sĩ khác đi xe ô tô thì nghệ sĩ của anh ta đã đi hỏa tiễn rồi, thật sự quá thoải mái.

Thu thập các giấy tờ xong, Trần Khoa liền vội vàng ra cửa, trước khi lên máy bay cũng không quên gửi cho ông chủ một tin nhắn, đưa tin tức tốt này kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ ông chủ một chút.
Trong phòng hóa trang của đoàn phim《Trang viên màu vàng 》, rất nhiều thợ trang điểm đang vây quanh anh, có người thì chụp hình chung với anh, còn muốn ký tên nữa, thật sự rất nhiệt tình.

Bởi vì hai ngày gần đây anh thật sự rất nổi, qua bức họa《 Cung yến》 khiến mọi người sùng bái anh, cho nên mặc dù trước khi vào đoàn mọi người không biết anh là diễn viên, nhưng cũng không có gì ảnh hưởng lớn.

Mặc lên một trường bào màu trắng nhìn vô cùng phiêu dật, tiếp đến là mái tóc đen dài mềm mại được búi lên, trên đầu còn cài một chiếc trâm bằng bạc, Công Tây Kiều cảm thấy tạo hình này không phù hợp với tiên nhân trong truyền thuyết phương Đông. Có điều mọi người xung quanh thán phục tạo hình này, anh cũng không có lời gì để nói.

“Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ.” Đạo diễn Philip đi vào phòng hóa trang, thấy tạo hình của anh thì thán phục liên tục, ông đi quanh người anh mấy vòng, nhíu mày, cứ cảm giác thiếu thiếu cái gì đó?
Sau một lúc lâu, ông do dự mở miệng: “Kiều thân ái, ở phương Đông các cậu thì thần tiên có cầm pháp trượng không?”

Anh cười lắc đầu: “Thần tiên phương Đông chúng tôi có rất nhiều pháp khí, trong truyền thuyết không có vũ khí cụ thể, hoa cỏ cây cối hay thậm chí đồ dùng hàng ngày cũng có thể làm pháp khí.”

“Woa, thần tiên phương đông thật lợi hại.” Hiển nhiên Philip cũng không biết sự phức tạp trong truyền thuyết phương Đông, “Tôi cảm thấy nhân vật này nếu như cầm một pháp trượng mỹ lệ, nhất định rất đẹp.”

“Nếu như ngài không ngại, tôi cảm thấy cầm sáo ngọc cũng rất tốt.” Tối hôm qua anh đã giành thời gian để đọc tác phẩm《 Trang viên màu vàng 2》. Trong tác phẩm thì tác giả không miêu tả người phương Đông này dùng vũ khí gì, chỉ nói người này rất thần bí, rất cường đại, kiếm thuật, bắn cung đều am hiểu, pháp lực cũng rất cao cường.
“Sáo ngọc?” Đạo dễn Philip có chút kinh ngạc, “Dùng ngọc làm thành cây sáo?” Ông biết người Hoa Quốc rất thích dùng ngọc, nhưng không tưởng tượng được ngọc có thể làm thành sáo. Nhưng ông vẫn tin tưởng đề nghị của anh, kêu người đi tìm sáo ngọc, bây giờ chỉ mới quay cận mặt.

《 Trang viên màu vàng 2》 nội dung kể về một hồ nước bí ẩn nằm trong lòng hòn đảo không ai vào được, đội của nhân vật chính trong lúc vô tình lạc vào hòn đảo thì gặp được người phương Đông thần bí này.

Bởi vì sáo ngọc không thể đưa tới luôn, suốt một ngày chỉ tập trung vào những cảnh quay cận mặt, không diễn cùng nghệ sĩ khác.

Hôm sau cây sáo ngọc được đưa tới, anh từ trong hộp cầm cây sáo ra, phát hiện đây là hàng thật chứ không phải hàng nhái.

“Chờ một chút nữa cậu sẽ diễn với nhật vật chính, cậu cũng đừng quá căng thẳng, giữ phong độ như ngày hôm qua là tốt.” Trần Khoa cầm một ly nước uống một hớp thật to, “Diễn xuất của cậu rất tốt.”
Thấy anh ta uống hai ngụm đã hết nửa ly nước, anh cũng không biết là ai đang khẩn trương.

Người ngoại quốc rất có ấn tượng với thần tiên của phương Đông, thấy họ có thể bay tới bay lui, cho lên cảnh quay hôm nay là cảnh anh bay lướt nhẹ trên mặt hồ đi về phía nhân vật chính.

Góc quay phải đẹp, quần áo phải phiêu dật, tư thái phải ưu nhã, anh phải mất một giờ thì Philip mới thỏa mãn.

“Anh là ai?” Garcia siết chặt vũ khí bên eo, vẽ mặt khẩn trương nhìn người đột nhiên xuất hiện trên hồ.

Người đứng trên hồ chậm rãi quay đầu, nhan sắc hoàn mỹ khiến người khác phải kinh ngạc. Anh nhìn những người dám xông vào lãnh địa của mình, tròng mắt đen tuyền trông giống như viên đá đẹp đẽ nhất thế gian, quyến rũ đến mức mọi người muốn dâng linh hồn cho anh.

Nhân vật chính lùi lại một bước, có lẽ nhan sắc của anh quá hoàn mỹ khiến cho đối phương cảm thấy khẩn trương,”Anh… Là người ở hòn đảo giữa hồ này sao?”
“Người phàm.” Anh xoay người, lộ ra một thân hình hoàn mỹ cân xứng với khuôn mặt, “Nơi này không hoan nghênh các người.”

“Nhưng chúng tôi chỉ là…”

Lời nói của Garcia chuẩn bị phát ra thì bị ánh mắt lạnh lùng của đối phương làm cho cứng họng. Cậu ta nhìn chiếc trâm tinh xảo trên đầu đối phương, áo choàng màu trắng thánh khiết, nhưng lại có cảm giác họ sẽ bị anh gϊếŧ chết.

Giống như hài lòng với hành động im lặng của đối phương, anh nở một nụ cười khó lường, hơi nâng cằm nói: “Rất tốt.”

Nói xong lời này, anh bỗng nhiên bay từ trên không xuống bên dưới hồ nước, trường bào rộng lớn cùng những sợi tóc đen bay lượn trong gió, vừa nguy hiểm vừa thần bí.

“Chờ một chút.” Garcia tiến thêm hai bước, nhưng đột nhiên sương mù bỗng nổi lên trước mắt, đội của cậu ta đã xuất hiện ở bìa rừng, mà trong tay cậu ta có thêm mấy khối đá quý màu xanh.
Sau khi quay xong cảnh của mình, anh chuẩn bị rời nước Úc, Philip nóng lòng muốn tiễn anh đến sân bay, bày tỏ nếu quay phần 3 chắc chắn sẽ mời anh đóng nhân vật này, rồi hai bên trao đổi thông tin liên lạc cho nhau.

Hai người nhiệt tình ôm nhau ở sân bay, sau đó anh mới cùng Trần Khoa vào cửa kiểm tra an ninh. Trần Khoa quay đầu liếc nhìn Philip vẫn đang đứng ở đằng sau, suиɠ sướиɠ nói: “Cơ hội lần này chính là niềm vui ngoài ý muốn nha.”

Anh nhướng mày: “Tôi còn tưởng rằng, anh vui vẻ vì chuyện xảy ra năm hôm trước.”

“Năm hôm trước là vừa mừng vừa sợ, hôm nay chỉ có vui không có sợ, đó là sự khác biệt.” Trần Khoa liếc nhìn anh, anh đang ăn mặc chỉnh tề đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, “Ở bên này mà bị truyền thông săn đón, cũng không có mấy người.”

Anh ta nghe tin rằng tác phẩm nghệ thuật được săn đón trong Hội nghị giao lưu Quốc tế lần này sẽ trưng bày ở trong nước, đáng tiếc hai ngày nay anh ta bận rộn đến Úc, không có thời gian để chiêm ngưỡng bức tranh《 Cung yến》.
“Sau khi bấm máy《 Tu chân 》, tôi quyết định tìm một bộ phim có đề tài khác, gần đây các tác phẩm của tôi đều liên quan đến thần tiên và giả tưởng, khán giả xem nhiều sẽ có chút chán.” Anh kéo vành mũ xuống, “Tôi không muốn hình tượng của mình gắn với tiên hiệp.”

“Được, chờ《 Trang viên màu vàng 2》của Philip tiên sinh ra mắt, cậu muốn quay loại nào mà chả được,” Trần Khoa cũng nói thật chứ không nói bừa. Điện ảnh Hoa Quốc không có gì đặc biệt để so sánh với nước khác, cho nên thường có những nghệ sĩ muốn phát triển ra nước ngoài để đạt giải thưởng, nếu có thể giao lưu với nhưng siêu sao nước ngoài, bất kể có đối địch hay không thì cũng có điều sẽ được cải thiện.

Giống như anh vậy, đóng vai trò quan trọng trong tiểu thuyết, hơn nữa bộ tiểu thuyết thứ 3, anh cũng đóng vai trò quan trọng, những vai diễn xảo quyệt kiểu này ngay cả khi họ không xuất hiện nhiều, nhưng khán giả vẫn nhớ đến họ.
Quan trọng nhất là anh rất đẹp, Trần Khoa dám dùng đầu mình đảm bảo, tháng sau khi phim chiếu sẽ có một đống người nhan khống quỳ trước anh.

Anh ta đã sớm nhìn thấu cái xã hội chỉ nhìn mặt này rồi!

Sau khi máy bay hạ cảnh ở sân bay xuống sân bay Đế Đô, anh có chút không yên tâm hỏi: ” Tin tức hôm nay chúng ta trở về nước có bị tiết lộ không?”

Trần Khoa lắc đầu: “Trong nước vẫn chưa biết cậu tham gia đóng 《Trang viên màu vàng》, cho nên không có khả năng có người biết hôm nay cậu về nước, chỉ cần cậu cải trang chút là không thể nhận ra.”

Kết quả, khi bọn họ vừa đi ra khỏi sân bay, những tiếng hét chói tai như thủy triều vang lên nghênh đón bọn họ.

Trần Khoa: …

Mặt thật là đau.

Nhấn Mở Bình Luận