Lúc Công Tây Kiều tắm rửa xong thay thành bộ đồ ngủ, anh phát hiện mặt Tịch Khanh có hơi đỏ, vì thế cầm điều khiển trên bàn chỉnh nhiệt độ của điều hòa thấp xuống vài độ: “Điều hoa này cũ rồi, chức năng làm lạnh không được tốt lắm.”
“Không sao,” Tịch Khanh dời tầm mắt, không nhìn đến chiếc cổ vẫn còn vương vài giọt nước của Công Tây Kiều nữa, chỉ là khi hắn nhìn đến cửa phòng tắm đang mở, lần thứ hai mà mất tự nhiên dời tầm mắt xuống đất, “Mưa bên ngoài đã ngớt, ngày mai mọi người phải tiếp tục quay à?”
“Nếu sáng mai không mưa, chắc là sẽ quay, nếu dời thêm một ngày tức là lại phải chi tiền thêm cho một ngày,” Công Tây Kiều ném quần áo bẩn của mình lên ghế, xoa xoa mái tóc vẫn còn đang ướt của mình, “Huống chi có nhà đầu tư là anh ở đây, đoàn phim chắc chắn sẽ quay chăm chỉ hơn nữa, biểu hiện cũng càng tích cực.”
Tịch Khanh đưa máy sấy trên bàn cho anh, “Sấy khô tóc rồi ngủ.”
“Cám ơn.” Công Tây Kiều ngồi lên giường, bật máy sấy, gió thổi ra tạo thành tiếng vù vù.
Bởi vì áo ngủ có hơi rộng nên lúc Công Tây Kiều giơ máy sấy lên, lồng ngực trắng nõn của anh hơi lộ ra, lồng ngực của anh không khiến người khác cảm thấy yếu ớt, cũng không khiến người khác cảm thấy quá săn chắc mà mang theo một cảm giảm gợi cảm không nói nên lời.
Ánh mắt Tịch Khanh dừng trên ngực Công Tây Kiều vài giây rồi lại quay đầu nhìn màn hình của điều hòa trên tường, trên đó ghi 22oC. Hắn nhíu mày, điều hòa này có phải hỏng rồi không, tại sao mặc quần áo ngủ mùa hè, nhiệt độ trong phòng thấp như vậy mà hắn vẫn cảm thấy nóng?
“Lúc anh xuất hiện ở dưới tầng, tôi suýt nữa cứ nghĩ mình hoa mắt,” Vài phút sau, Công Tây Kiều sờ sờ tóc mình, xác định tóc mình đã khô rồi, anh tắt máy sấy, nói, “Thật không ngờ thật sự là anh.”
Ngay cả ba anh bởi vì công việc bận rộn nên tuần trước cũng chỉ cử người đem đến cho anh một vài món đồ dùng hằng ngày và đồ ăn vặt. Anh không tin thân là gia chủ Tịch gia mà có thể rãnh rỗi hơn xí nghiệp tư nhân của ba mình.
“Tôi không quấy rầy mọi ngươi làm việc chứ?” Tịch Khanh do dự một chút, “Nếu phiền cho đoàn phim quá, tôi…” Hắn dừng một chút, đứng dậy rút điện của máy sấy ra, “Mấy loại đồ dùng điện này dùng xong phải rút điện ra.”
“Ừm.” Công Tây Kiều gật gật đầu, xốc chăn lên nói, “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi.”
Giường trong phòng tiêu chuẩn của khách sạn này có thể coi là không nhỏ, rộng một mét tám, cũng đủ để một người đàn ông trưởng thành như Công Tây Kiêu nằm lăn qua lăn lại. Nhưng nếu nằm hai người, không gian nhỏ đi một nửa ngay.
“Anh ngủ ở trong hay ở ngoài?” Công Tây Kiều nhìn xuống giường, “Ngày mai tôi phải hóa trang sớm, hay là anh ngủ ở trong đi, tôi ngủ ở ngoài, lúc tôi rời giường cũng đỡ đánh thức anh.”
“Ừ.” Tịch Khanh thấy trên giường là một cái chăn có vẻ mới, hình như là mới được trải.
Hai người nằm trên giường, bật điều hòa đắp chăn bông, không khí tốt vô cùng.
Sau khi tắt đèn, trong phòng trở nên yên tĩnh. Tịch Khanh là người không hay nói chuyện, còn Công Tây Kiều lại là lần đầu chia sẻ giường với bạn, bỗng chốc cũng không biết nói gì. Nhưng cho dù thế, không khí cũng không hề ngượng ngùng mà trái lại, đó là một sự yên bình khó tả.
Nửa tiếng sau, âm thanh mơ hồ của Công Tây Kiều rơi vào tai Tịch Khanh.
“Anh đến tham ban, thật sự là tôi rất vui, cám ơn nhé.”
Trong màn đêm, Tịch Khanh mở to mắt, khóe miệng lộ ra ý cười, “Chúng ta là bạn bè, không cần phải khách sáo như vậy.”
Công Tây Kiều xoay người, mặt hướng về phía Tịch Khanh, cười nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Một đêm không mộng mị, lúc Công Tây Kiều tỉnh lại đã là năm giờ rưỡi sáng, anh nhìn Tịch Khanh vẫn còn đang say ngủ, bước nhẹ nhàng đi thay quần áo rồi đem theo vật dụng để vệ sinh cá nhân sang gõ cửa phòng bên cạnh.
“Kiều thiếu,” Hà Bằng mở cửa, nhìn thấy đồ trên tay Công Tây Kiều, cậu ta quay đầu nói vào phòng tắm: “Lão Khương, đánh răng xong chưa, Kiều thiếu đến.”
Khương Lũng lau bọt kem đánh răng trên miệng rồi ra khỏi phòng tắm, nở một nụ cười chất phác với Công Tây Kiều: “Chào buổi sáng, Kiều thiếu.”
“Chào buổi sáng,” Công Tây Kiều giơ cốc đánh răng trong tay mình lên, “Tôi đến mượn phòng tắm của các cậu một chút, Đại Tịch vẫn còn đang ngủ, tôi sợ làm ồn sẽ đánh thức anh ấy.”
Chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, Công Tây Kiều nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói với Khương Lũng và Hà Bằng: “Cũng không còn sớm, chúng ta xuống dưới tập hợp thôi.”
Anh quay về lấy điện thoại của mình, thấy Tịch Khanh vẫn chưa dậy, lặng lẽ ra khỏi phòng, cửa phòng được đóng lại, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh lần nữa.
Tịch Khanh vốn im lặng nằm trên giường bây giờ mở mắt ra, nhìn thấy cửa phòng đã đóng chặt, cuối cùng tầm mắt lại rơi trên chiếc gối mà Công Tây Kiều nằm, hắn chậm rãi đưa tay sang vuốt ve, đưa đầu mình đến gần.
Trên gối mang theo mùi hương bạc hà thoang thoảng, là mùi của dầu gội để lại. Tịch Khanh nhắm mắt, kéo chăn của Công Tây Kiều lên người mình, nhắm mắt lại, tiếp tục dáng vẻ ngủ say.
Quả nhiên thời tiết đúng như dự đoán của đoàn phim, trời nắng chang chang, bởi vì hôm trước mưa nên bây giờ mặt đất rất ẩm ướt, còn mặt trời trên đỉnh đầu thì lại nóng, mọi người hệt như bánh bao trong lồng hấp, rất oi bức, chưa đến 9h sáng mà quần áo trên người đã trở nên ướt đẫm.
Lúc Tịch Khanh theo chân sản xuất Chu đến trường quay, Công Tây Kiều đang quay cảnh hành động. Lúc này Công Tây Kiều mặc một bộ quần áo trắng muốt như tuyết, đội một bộ tóc giả đầy tiên khí, biểu cảm trên mặt khiến cho Tịch Khanh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Công Tây Kiều mà bình thường hắn tiếp xúc thường là lúc lười biếng, thanh nhã, thông minh, hài hước, nhưng chưa từng thấy qua lúc lãnh đạm như vậy.
Vai diễn mà Công Tây Kiều đóng tựa như một bức tượng ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, cả người không có chỗ nào là không tinh xảo, nhưng lại không hề có sức sống.
Kiếm pháp nếu không được hậu kỳ xử lý chắc chắn sẽ không thể nào nhanh như trên TV chiếu, nhưng cho dù là vậy, kiếm pháp của Công Tây Kiều khi bị treo lơ lửng lại vô cùng hoàn mĩ không thể nào soi mói được.
Có sát khí, có kiếm thế, cho dù là người không am hiểu về võ thuật cũng có thể nhìn ra kiếm pháp của anh không về vẽ loạn, mà là có trình tự nhất định, cho nên mới khiến người khác cảm thấy đẹp mắt.
Nhìn thấy Công Tây Kiều như thế, Tịch Khanh dừng bước, ngẩng đầu nhìn người trên dây treo một cách kinh ngạc, dường như đã thất thần mất rồi.
Hắn nhịn không được mà suy nghĩ, nếu yêu một người như vậy, quả thật là niềm kiêu hãnh của hắn.
“Động tác của Kiều thiếu rất tốt, các chiêu thức đánh võ cũng có tiên khí, chỉ đạo võ thuật trong đoàn có nói, cậu ấy có năng lực lĩnh hội võ thuật tốt nhất trong tất cả các diễn viên,” Trong lòng sản xuất Chu vô cùng rõ người Tịch Khanh chú ý là ai, vì thế mà thao thao bất tuyệt nói về ưu điểm của Công Tây Kiều, “Ngoài ra thì biên kịch Lâm cũng có nói, sau này lúc bộ phim điện ảnh này được ra mắt, Vân Hành tiên quân của Kiều thiếu nhất định sẽ trở thành kiệt tác khiến cho vô số fan nữ trở nên điên cuồng.”
Tịch Khanh nghiêng đầu nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Thế à?”
“Kiều thiếu là trời sinh để làm công việc này rồi, động tác vô cùng tinh xảo, xác định vai trò cũng vô cùng chính xác.” Tuy trong lòng sản xuất Chu có một phần muốn lấy lòng Công Tây Kiều, nhưng thật ra lại muốn tán thưởng nhiều hơn, bởi vì diễn xuất của đối phương cũng đủ khiến cho nhiều người thán phục.
Tịch Khanh không nói gì nữa, chỉ là sau khi để ý sau lưng của Công Tây Kiều bộ đồ diễn đã ướt đẫm, hắn nhíu mày: “Tiểu Kiều…cậu ấy còn phải treo trên đó bao lâu nữa?”
“Kiếu thiếu diễn rất tốt, chắc là khoảng nửa tiếng nữa là quay xong mấy cảnh này,” Sản xuất Chu dẫn Tịch Khanh đến ngồi cạnh đạo diễn, “Ông chủ, ngài ngồi trước đã.”
Tịch Khanh nhìn chiếc ô che trên đầu mình, lại nhìn Công Tây Kiều đang phơi mình dưới trời nắng gắt, mím môi không nói gì.
《Tu chân》không phải chỉ là một câu chuyện tình yêu thời xưa, trong bộ phim này, bất kể là nam hay nữ, thứ họ coi trọng nhất không phải là tình yêu, mà là tu vi và bá tánh khắp thiên hạ. Tiên là gì, tu chân là gì, các môn phái tu tiên coi trọng việc rời xa hồng trần, không được dính đến nhân quả thị phi. Nhân vật chính Vân Hành tiên quân tu là con đường tuyệt tình, nhưng đấy lại là con đường yêu thương chúng sinh.
Nói vô tình là vì hắn không coi trọng tình yêu, thậm chí không coi trọng nhân quả, kiên trì đi theo con đường mình lựa chọn ngay từ ban đầu.
Câu chuyện bắt đầu với đại nạn của trần thế, kết thúc bằng thiên hạ thái bình. Vân Hành gặp phải người phàm gian tà, nhưng cũng gặp được người phàm vì người khác mà quên mình. Hắn từng gặp qua tu chân giả cao cao tại thượng, cũng từng gặp qua tu chân giả vì người phàm mà bôn ba khắp chốn.
Con đường trên thế giới này là khác nhau, tuổi thọ của người phàm cũng rất ngắn ngủi, nhưng đối với hắn, người phàm và tu chân giả cũng chẳng khác gì nhau, bởi vì họ cũng đều được sinh ra, lớn lên, rồi chết đi, chỉ là khác nhau về thời gian mà thôi. Đã gần ngàn năm nay trên thế gian này chưa từng có ai đắc đạo thành tiên, cho nên đối với hắn, con đường của tu chân giả hiện giờ là sai.
Chỉ là hắn không thể thay đổi được người khác, điều duy nhất hắn có thể làm chính là kiên trì với con đường ban đầu mà mình lựa chọn.
Cuối cùng, hắn, kẻ tuyệt tình trong mắt các tu chân giả khác, đã xả thân vì bá tánh, tiêu diệt ma tộc, khôi phục lại yên bình cho thiên hạ.
Sau khi hắn xả thân, đột nhiên một ánh sáng công quả giáng từ trên trời xuống, không ai biết đây là Vân Hành tiên quân đã tu thành chính quả, hay là ông trời thương xót chúng sinh, khiến cho mảnh đất này nhận được phước báu.
Ngay tại mảnh đất này, dần dần có càng ngày càng nhiều tu chân giả vì bá tánh mà dính phải nhân quả, cho đến tận năm trăm năm sau, cuối cùng lại có tu chân giả phi thăng thành tiên.
Lâm Vũ là một biên kịch tỉ mỉ, cho nên nhân vật dưới ngòi bút của cô luôn sống động và chân thật. Nhưng cũng nhờ lý do này, kịch bản của cô khi được dựng thành phiên điện ảnh mới dễ dàng khiến người xem cảm động.
Một biên kịch tốt, thế giới dưới ngòi bút của cô vô cùng chân thật.
Vì để diễn tốt vai này, Công Tây Kiều đã nghiên cứu kịch bản này thật kỹ vài lần, cuối cùng cũng diễn ra được một Vân Hành tiên quân khiến cho biên kịch và đạo diễn hài lòng.
“Biểu hiện của tiểu Kiều ở mấy cảnh này rất tốt, ok, xong rồi!” Đạo diễn Tiêu đắm chìm vào thế giới quay phim của mình nên hoàn toàn không để ý đến việc Tịch Khanh ngồi bên cạnh, vẻ mặt ông kích động nói, “Vừa rồi ánh mắt coi thường của nhân vật phản diện rất hoàn hảo, tiếp tục duy trì, chúng ta tiếp tục quay cảnh tiếp theo, máy số 2 đến gần, máy số 3 chú ý quay cận cảnh tay.”
“Tên bẩn thỉu nhà ngươi, đừng nhiều lời.” Mặt người đàn ông không chút thay đổi nhìn về phía trước, tay nâng thanh kiếm bén nhọn chỉ về phía đối diện, “Tên của ta không phải để ngươi gọi.”
Lật tay biến ra một thanh kiếm hoa, hắn ngự kiếm bay về phía trước, thân ảnh tuyết trắng bay lượn trong rừng như tiên, chỉ cần tung ra vài chiêu, người của ma tộc đứng chặn đường liền hóa thành cát bụi.
Hắn lạnh lùng nhìn khoảng không trước mặt, không hề do dự mà bay đi.
Quay một loạt cảnh này, thắt lưng của Công Tây Kiều bị treo đến mức đã tê rần, sau khi được hạ xuống, anh nhận lấy nước từ tay Tiểu Dao, uống ừng ực vài ngụm mới đủ sức để đáp lại lời khen của các nhân viên công tác xung quanh.
Một chiếc khăn mặt được đưa đến trước mặt anh, sau khi nhận xong mới phát hiện người đưa lại là Tịch Khanh, anh vừa lau mồ hôi vừa nói: “Anh đến từ lúc nào thế?”
“Đến cũng được một lúc rồi, thấy cậu đang quay nên cũng không gọi,” Tịch Khanh kéo anh ngồi xuống dưới bóng râm của chiếc ô, đưa một chai trà thảo mộc mát lạnh cho anh, “Vệ sĩ của tôi vừa mang đến chai trà thảo mộc ướp lạnh này, uống đi cho giải nhiệt.”
“Cám ơn nhé.” Nước trà mát lạnh theo yết hầu chảy vào dạ dày, nháy mắt, Công Tây Kiều cảm thấy mình mát mẻ hơn nhiều, anh thở ra một hơi, “Anh có cảm thấy mấy cảnh hành động vừa rồi trông rất ngốc không?”
“Không, rất dễ nhìn,” Tịch Khanh nhìn lưng Công Tây Kiều, quần áo diễn đã ướt đẫm mồ hồ, dán dính vào lưng của anh, tựa như chỉ cần vắt một cái là nước sẽ chảy đầy dưới đất vậy.
“Thầy Công Tây, bên đây cần bổ sung một cảnh anh đứng nghiêng người,” Một nhân viên công tác chạy đến, thấy Tịch Khanh và Công Tây Kiều đang nói chuyện, bèn kính cẩn gật đầu với Tịch Khanh, sau đó áy náy nói, “Anh dặm lại trang điểm, chúng ta quay xong nhanh thôi.”
“Không thành vấn đề.” Công Tây Kiều gật gật đầu, sau đó có mấy nhân viên công tác vây đến, có người dùng quạt điện nhỏ thổi cho lưng áo của anh mau khô, có người đang tô lại lông mày cho anh, chưa đến mười phút, Công Tây Kiều lại đứng dưới ánh mặt trời tiếp tục quay phim.
Sản xuất Chu thấy sắc mặt của Tịch Khanh không tốt, vội cười gượng giải thích: “Đoàn phim mỗi khi quay là như thế đó, có đôi khi chỉ vì một cảnh mà quay đi quay lại mấy lần nữa.”
Tịch Khanh bước ra khỏi ô, cảm nhận ánh nắng cháy da, rồi kinh ngạc nhìn Công Tây Kiều cách đó không xa, che đậy sự đau lòng trong đáy mắt.
Lại qua khoảng nửa tiếng, cuối cùng Công Tây Kiều cũng quay xong, anh lập tức đi về phía Tịch Khanh, thấy hắn đang đứng phơi nắng nên có chút ngạc nhiên nói: “Nắng gắt như vậy, anh đứng đây làm gì?” Với địa vị của Tịch Khanh, không lẽ không có ai sắp xếp cho hắn được một chỗ mát mẻ để có thể quan sát bọn họ diễn?
“Không có gì, chỉ là muốn cảm nhận mọi người bình thường diễn như thế nào thôi,” Tịch Khanh đưa một chai nước đã mở sẵn, “Làm diễn viên thật không dễ dàng.”
“Có nghề nào mà dễ đâu,” Công Tây Kiều uống vài ngụm nước, cười nói: “Đây có thể coi như là đoàn phim đã quan tâm tôi rồi, tôi được quay ngay từ sáng sớm, nếu buổi chiều mới bắt đầu quay vậy thì còn nóng hơn nữa.” Anh duỗi tay ra đẩy Tịch Khanh về dưới ô, Công Tây Kiều thoải mái ngồi lên ghế thở phào một tiếng: “Ái chà, hôm nay cảnh quay của tôi cũng gần hết rồi, buổi chiều quay thêm một cảnh nữa là có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”
Tịch Khanh lấy một cây quạt từ trên bàn, nhẹ nhàng quạt cho Công Tây Kiều, “Chú ý sức khỏe.”
“Cám ơn.” Cảm nhận được làn gió mát thổi lên mặt, Công Tây Kiều nở một nụ cười thoải mái.
Đạo diễn Tiêu vừa mới bước ra khỏi thế giới của tinh thần làm việc, phát hiện quạt của mình đã biết mất, trong lòng có chút nghi ngờ, ai to gan đến thế, dám lén lút lấy mất cây quạt của ông?
Khi nhìn thấy cây quạt đang nằm trong tay đại gia chủ Tịch gia, ông yên lặng không nói năng gì mà thu lại tầm mắt.
Ha ha, chẳng qua cũng chỉ là một cây quạt thôi mà