Vương Như Hồng là một học sinh cấp ba bình thường, cuộc sống mỗi ngày chỉ qua lại giữa hai nơi là trường học và nhà. Vì muốn được thi đậu vào một trường đại học tốt, cô bé chưa bao giờ quan tâm đến việc dạo này chiếc váy nào đang trend, nghệ sĩ nào đang hot, đối với cô bé mà nói, thời gian theo đuổi thần tượng thì thà ngồi làm thêm vài quyển bài tập còn hơn.
Nhưng vì lúc thi, để không bị trừ điểm ở các câu hỏi thời sự, chính trị, gần đây ngày nào cô bé cũng đúng bảy giờ ngồi chờ nghe bản tin thời sự.
Đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là hôm nay chưa đến bảy giờ, cô đã ngồi trước TV xem các quảng cáo nhàm chán, cho đến tận khi một quảng cáo công ích được phát sóng.
Nhìn thấy thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đi qua một ngõ nhỏ thật dài, giúp đỡ một đứa bé lấy lại con diều bị vướng trên cây, giúp người già xách trái cây, lúc nói lời cám ơn với người khác, người thanh niên đó híp mắt cười vô cùng xinh đẹp, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.
Cho đến tận khi từ phía sau có một chiếc xe đạp không khống chế được mà tông phải người thanh niên, cả chủ xe và người thanh niên đó đều ngã xuống đất, chủ xe hổn hển nói: “Nãy giờ ở phía sau tôi bảo cậu tránh ra, cậu điếc à?”
Thanh niên đứng dậy, đỡ chiếc xe bị ngã lên, sau đó cúi người đưa tay ra với chủ xe đạp hổ báo, trên mặt còn mang theo một nụ cười trong sáng tựa như ánh mặt trời.
Nhìn người thanh niên như vậy, chủ xe cũng không thể mắng được những câu thô tục, nắm lấy tay thanh niên để đứng lên, sau đó lại thấy mắt cá chân thanh niên chảy máu, sắc mặt lại càng không được tự nhiên.
Thanh niên tựa như không để ý đến việc mình bị thương, miệng mấp máy ba chữ “Tôi xin lỗi” nhưng không hề phát ra tiếng, tay cũng ra dấu gì đó.
Ánh mặt trời rọi lên người thanh niên từ phía sau khiến nụ cười càng thêm sạch sẽ và trong sáng.
“Thế giới không tiếng động cũng muôn màu muôn vẻ, hãy quan tâm và tôn trọng người câm điếc, hãy quan tâm đến mọi người xung quanh.”
Hết quảng cáo, Vương Tiểu Hồng có hơi kinh ngạc, nhớ đến thanh niên bị mắng là điếc mà vẫn còn cười xán lạn đến vậy, cô bé cảm thấy ngực mình có chút khó chịu, đến tận khi thời sự được phát sóng, cảm giác ấy cũng không giảm bớt.
Quảng cáo công ích hồi đó thường là chiếu cảnh những người cần được cần được trợ giúp khó khăn, đáng thương thế nào. Thế mà quảng cáo công ích hôm nay lại không giống thế, bởi vì người thanh niên tuy không giống những người bình thường khác, nhưng vẫn luôn tích cực, lạc quan như vậy, thứ người thanh niên cần không phải là sự đồng cảm mà là tôn trọng.
Khi quảng cáo công ích được phát sóng, người kích động nhất đương nhiên là Kiều fan. Phải biết rằng quảng cáo công ích này được phát sóng mười phút trước bản tin thời sự, có thể thấy được thái độ của đài truyền hình quốc gia.
Nghệ sĩ có thể được quay loại quảng cáo này, đều là những nghệ sĩ tích cực. Bây giờ quảng cáo công ích của Công Tây Kiều được phát sóng trên mười mấy đài quốc gia, đủ thấy được địa vị hiện giờ của Công Tây Kiều ở đài truyền hình quốc gia là thế nào.
Nửa tiếng sau, đoạn quảng cáo công ích chưa được biên tập chỉnh sửa của Công Tây Kiều đã được đài quốc gia số một đăng lên mạng. Bởi vì vấn đề thời gian nên quảng cáo trên TV chỉ có một phút bốn mươi giây, nhưng đoạn gốc được đăng trên mạng lại tận khoảng sáu phút năm mươi giây.
Vương Tiểu Hồng rất ít khi lên mạng cũng tìm được đoạn quảng cáo này, thanh niên giúp đỡ người khác, được người khác giúp lại, nhưng cũng bị một vài người cười nhạo xem thường, xem mà hốc mắt đỏ lên.
Cô bé vẫn chẳng thể nào hiểu nổi hành động theo đuổi thần tượng của các học sinh khác, trong mắt cô bé, các ngôi sao đều là mấy loại người làm bộ làm tịch, đầy dối trá. Nhưng sau khi cô bé xem về tiểu sử của Công Tây Kiều, cô bé mới hoảng hốt phát giác, nghệ sĩ này thường được bạn cùng bàn của mình nhắc đến, lại bị mình khinh bỉ thế mà lại lợi hại như thế.
Diễn vai thượng sỹ Trịnh trong《Quốc nghiệp》, tốt nghiệp loại xuất sắc đại học Đế Đô, có xuất thân phú nhị đại, là một thanh niên nổi danh ở mảng thi họa, còn đại diện cho quốc gia tham gia hội trao đổi nghệ thuật quốc tế, thậm chí còn làm rạng danh nước nhà, giá trị tác phẩm cao đến bảy con số.
Có một thần tượng như vậy, cô bé cảm thấy tương lai mình càng có thêm động lực hơn.
Công Tây Kiều cũng không biết quảng cáo công ích mà mình quay lại mang về cho mình không ít fan. Sau khi đi mấy lượt vào WC vì hồi chiều uống trà hơi nhiều, bây giờ anh đang tận hưởng với bữa tối phong phú do Tịch Khanh cố tình chuẩn bị, cảm thấy khẩu vị của mình cực kỳ tốt.
Ăn cơm xong, Công Tây Kiều lười biếng cuộn người ngồi trên sô pha, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đang tối dần, đang chuẩn bị mở miệng bảo mình sẽ về nhà thì đột nhiên một tia chớp ngoài cửa sổ sáng lên, gió lớn gào thét, thậm chí anh còn có thể nghe được tiếng gió vù vù nữa.
Sau đó một tiếng sấm rền vang giáng xuống, âm thanh to đến mức khiến đầu người ta như muốn nổ tung.
“Xem ra sắp mưa rồi,” Tịch Khanh đến gần Công Tây Kiều, “Tối nay cậu đừng về.”
Công Tây Kiều nhíu mày nhìn hắn, còn chưa kịp nói gì, đèn trong phòng chớp tắt vài cái, sau đó cả phòng chìm trong bóng tối.
Một bàn tay ấm áp chộp lấy tay hắn, ngón trỏ của hắn hơi giật giật nhưng cũng không hề tránh đi.
“Không sao cả, có thể là bị mất điện,” Tiếng của Tịch Khanh sát ngay bên tai anh, “Biệt thự có máy phát điện, không cần lo lắng.”
“Ừm.” Lại một tia chớp lóe sáng lên, nhờ ánh sáng của tia chớp, Công Tây Kiều phát hiện đầu của Tịch Khanh rất gần mình, đôi mắt màu đen như sáng lên.
“Ông chủ, anh và Kiều thiếu không sao chứ?” Một vệ sĩ cầm theo đèn pin bước vào, có vẻ như là không nhìn thấy bàn tay hai người nắm lấy nhau, nghiêm túc nói, “Hai phút sau là có thể có điện lại như bình thường.”
Tịch Khanh liếc mắt nhìn đội trưởng đội vệ sĩ một cái, không nói gì.
Mí mắt đội trưởng đội vệ sĩ khẽ giật, lập tức sửa lại: “À tôi chợt nhớ, hình như lần trước máy phát điện xảy ra vấn đề, tôi sẽ lập tức đi xem thử, có thể thời gian phát điện sẽ bị dời lại một chút.”
Tịch Khanh gật gật đầu, mở miệng nói: “Vất vả rồi.”
Đội trưởng đội vệ sĩ và mấy vệ sĩ khác cũng buông đèn pin xuống, nhẹ nhàng lui ra ngoài, ẩn nấp trong bóng tối.
Mưa nhanh chóng kéo đến, mưa xối xả bên ngoài, chỉ là có chút đáng tiếc là máy phát điện thật sự xảy ra vấn đề, đã trôi qua thêm vài phút mà đèn trong phòng vẫn không hề sáng lên.
Công Tây Kiều tựa người vào sô pha, rút bàn tay bị Tịch Khanh nắm vài phút, mỉm cươi nói: “Xem ra máy phát điện ở biệt thự của anh phải thay rồi, nếu gặp tình huống khẩn cấp thì sẽ có chút phiền toái đó.”
Tịch Khanh thu lại bàn tay trống rỗng, nghe thấy lời nói của Công Tây Kiều, sắc mặt hắn cũng không thay đổi, dù sao thì trong bóng đêm Công Tây Kiều cũng không thể nhìn thấy được mặt hắn: “Ừ, ngày mai tôi bảo người thay một máy phát điện khác.”
Công Tây Kiều khẽ cười thành tiếng, đột nhiên anh vươn tay đặt trên vai Tịch Khanh: “Thật ra loại thời tiết giông tố thế này, trong căn phòng tối đen như mực cũng khá là thú vị.”
Đời trước anh dựa vào sự trợ giúp của thời tiết thế này, đánh lừa đối thủ của chủ công nghi ngờ thuộc hạ của mình, cuối cùng giúp chủ công thắng được đại chiến. Cũng nhờ cuộc chiến này mà anh trở thành Cung Tướng đa mưu túc trí ghi danh sử sách. Thực tế thì chỉ có mình anh biết, anh không hề túc trí đa mưu, yêu thương thiên hạ như trong lịch sử ghi lại.
Ban đầu anh mang họ Tiễn, sau khi chủ công xưng đế, ban cho họ Cung. Đa số các mưu thần đi theo chủ công để giành chính quyền đều không có kết cục tốt, chỉ có anh trở thành tướng. Đây cũng là bằng chứng nói anh đa mưu túc trí được viết trong sách sử, có thể thấy được mấy loại sách sử này đa số không đáng tin.
Có thể đạt được tất cả những thứ này khiến anh có thể hiểu được ý, biết được làm thế nào để đế vương hài lòng và yên tâm. Tiếc rằng kiếp trước bởi vì còn trẻ mà gáng lấy nhiều khổ cực, lại vì muốn giành được sự tín nhiệm của chủ công mà bị thương nặng, khiến bản thân trở nên hao mòn, không sống được lâu.
Sinh ra trong nghèo khó, một đời nôn nóng đạt được danh lợi, cuối cùng chết trong vinh quang, còn có thể được lưu danh sử sách, kiếp trước của anh cũng coi như là thành công.
Bàn tay trên vai ấm áp mềm mại, thậm chí ấm đến tận trái tim hắn. Tai Tịch Khanh có hơi đỏ lên, thậm chí không nghe được Công Tây Kiều nói gì, chỉ mơ hồ đáp lại.
Trong phòng điều khiển, vệ sĩ phụ trách vấn đề điện nước nhìn đội trưởng một cách rối rắm: “Đội trưởng, đã mười phút rồi, không phát điện vào trong nhà có được không đó?” Dựa theo quy định bình thường, nếu phát sinh tình huống mất điện ngoài ý muốn, trong vòng hai phút phải phát điện trở lại, hôm nay có chuyện gì thế này?
“Không cần sốt ruột, chờ chút.” Đội trưởng đội vệ sĩ chắp tay sau lưng, “Mọi người đảm bảo an toàn cho biệt thự là được.” Dù sao thì dụng cụ theo dõi mạch điện cũng không giống với điện dân dụng.
Mưa rơi càng lúc càng to, bàn tay đặt trên đầu gối do dự một lát, sau đó đưa lên nắm lấy bàn tay trên vai mình, “Tiểu Kiều.”
Tia chớp xẹt qua, Công Tây Kiều nhìn thấy vẻ mặt Tịch Khanh nghiêm túc khác thường.
“Nếu như…”
Tiếng sám vang lên đinh tai nhức óc.
“…Thích cậu.”
Đột nhiên cả phòng sáng đèn, có điện lại rồi. Tịch Khanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Công Tây Kiều, đoán đối phương có lẽ chẳng nghe thấy mình nói gì, nên buông tay mình ra, cảm thấy nhẹ nhõm một chút nhưng cũng cảm thấy có chút mất mát.
Bên ngoài, Tịch Khanh khiến vô số người kiêng kị, hâm mộ, ghen tị, trước mặt người trong lòng chẳng qua cũng chỉ là một tên nhóc hơn hai mươi tuổi thôi.
“Lên lầu tắm rửa trước đi, nghỉ ngơi sớm chút,” Tịch Khanh đứng lên, “Tôi đã bảo người dọn dẹp phòng cho khách rồi.”
Thật ra như vậy cũng tốt, ít nhất hắn vẫn còn cơ hội đến gần anh chứ không phải trở thành hai người xa lạ lúng túng với nhau.
Công Tây Kiều mỉm cười nhìn hắn một cái, đi sau hắn đến phòng dành cho khách, nhìn thấy trên giường bày hai bộ quần áo, một là đồ ngủ, một là quần áo bình thường, anh quay đầu nói với Tịch Khanh: “Cám ơn anh đã sắp xếp.”
Tịch Khanh lắc đầu, ra đến cửa phòng rồi nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy cậu nữa.”
“Chờ đã,” Công Tây Kiều đi đến cửa, nhìn Tịch Khanh nói: “Vừa rồi dưới lầu anh nói gì, tiếng sấm quá lớn, tôi không nghe thấy.”
Tịch Khanh ngẩn người, lúc muốn mở miệng, tiếng điện thoại vang lên, là điện thoại di động của hắn, hắn nhìn tên hiện trên màn hình, nhận điện thoại, sau đó nói vài câu liền bình tĩnh mà cúp điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Công Tây Kiều chú ý thấy vẻ mặt của hắn không đúng lắm, vì thế hỏi một câu.
“Phát hiện có người khả nghi xuất hiện gần khu biệt thự của cậu.” Tịch Khanh nhíu mày, “Tôi nghi ngờ…là người của Bạch Trọng.”
“Anh ta kiếm chuyện với tôi làm gì?” Công Tây Kiều nhướng mày, có chút khó hiểu.
“Bởi vì…” Tịch Khanh ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu trầm thấp, nói: “Tôi thích cậu.”