“Đây là biện pháp mà cậu nói là tốt sao!” Bạch Trọng cầm lấy tờ tạp chí tuần ném đến người trước mặt, vẻ tức giận trên mặt vẫn chưa biến mất.
Trên quyển tạp chí tuần có một trang in màu rất lớn, trên đó là hình ảnh Công Tây Kiều đội mũ ngồi ăn cơm với Tịch Khanh với tiêu đề là “Kiều thiếu chẳng sợ lời đồn, ăn uống vui vẻ với Tịch Khanh”, nội dung phía dưới hắn ta không dám đọc, nhưng xem ra thủ đoạn châm ngòi của hắn ta chẳng có đất dụng võ.
Điều này không hề giống với dự đoán của mình, đừng nói tới thân phận phú nhị đại của Công Tây Kiều, cho dù là người thường sau khi gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ hơi né tránh một chút, thế mà Công Tây Kiều lại phản ứng như không có chuyện gì, ngược lại còn công khai tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa với Tịch Khanh?
“Loại thủ đoạn này dùng đi lừa mấy người ngây thơ nghèo hèn thôi, đối với cái loại gia đình nhà giàu mới nổi như này sao có thể bị lừa được chứ,” Mặt Bạch Trọng trở nên bình tĩnh, “Cậu đang đào hầm cho Tịch Khanh, giúp hắn theo đuổi người yêu đó, làm việc động não xíu được không.”
Thuộc hạ cũng có chút nghẹn khuất, mặc dù anh đang kiếm cơm trong tay Bạch Trọng, nhưng cũng không phải là con chó để hắn ta mắng chửi, thái độ này của Bạch Trọng quả thật là xem cậu ta như người hầu.
“Được rồi, chuyện này cậu không cần xen vào nữa, việc cỏn con còn làm không xong thì có thể làm được việc lớn gì, đi xuống đi.”
Bạch Trọng phất tay, vô cùng hoài nghi với năng lực làm việc của thuộc hạ, cách nói chuyện mang theo vài phần khinh thường.
“Anh có bản lĩnh thì tự đi mà làm, ông đây không hầu nữa!” Cấp dưới vứt tờ tuần san lên bàn, nhìn về phía Bạch Trọng, “Ngày nào cũng đi nhìn chằm chằm vào Tịch thị của người ta, tiếc là Tịch Khanh có thèm để ý đên anh đâu, chỉ biết giận cá chém thớt lên người nhân viên, ngu chết đi được.”
Mắng xong, cấp dưới nới lỏng cà vạt trên cổ mình, xoay người bước ra khỏi văn phòng, trên đường đi ra đụng phải Bạch Kỳ đeo kính, cũng chỉ hừ một tiếng, bước đi không quay đầu lại.
Bị cấp dưới nói lại, sắc mặt Bạch Trọng cực kỳ khó coi, vứt tờ tuần san xuống đất hung hăng đạp cho vài cái.
“Anh họ sao thế?” Bạch Kỳ đi tới cửa, như cười như không nhìn tạp chí bị dẫm nát dưới chân Bạch Trọng, “Ai chọc giận anh thế?”
Bạch Trọng thấy người tới là cậu ta, cũng kiềm chế lại vẻ tức giận trên mặt, ánh mắt đầy ý lạnh và trào phúng: “Cậu đến đây làm gì?”
Tựa như không hề quan tâm đến ánh mắt của hắn ta, Bạch Kỳ đi vào, ngồi xuống chiếc ghế sô pha, mỉm cười nói: “Tức giận tổn hại thân thể, anh họ như vậy là không tốt đâu.”
“Anh thế nào không cần cậu quan tâm.” Bạch Trọng hừ lạnh một tiếng, “Có sức đến đây, không bằng ở nhà bao dưỡng tiểu bạch kiểm từ từ mà chơi đi.”
“Một con hát thôi mà, sao có thể so được…” Tầm mắt cậu ta quét một vòng quanh văn phòng tráng lệ này, mỉm cười nói, “Sao có thể quan trọng bằng anh họ.”
Bạch Trọng tức giận nhìn cậu ta, ý lạnh trong mắt lại càng thêm rõ ràng.
Sau khi vào thu, toàn bộ đoàn phim《Tu chân》đều cảm thấy thoải mái hơn, ít nhất là chai xịt chống nắng cho nghệ sĩ được giảm bớt rõ ràng, lại càng không cần phải uống canh chống cảm nắng.
Vì độ chân thật của hình ảnh, đoàn phim đã tốn mười ngày để quay cảnh ma giáo và tiên môn đánh nhau, vì bệnh nghề nghiệp của đạo diễn Tiêu đã phát tác, mỗi khi có cảnh chỉ cần nhân vật chính góp mặt, cũng muốn phải là chính diễn viên đó góp mặt, không được dùng diễn viên đóng thế.
Cũng may tài chính của đoàn phim dư dả, chịu được sức ép như vậy, cho nên cho dù là quay mệt thế nào mọi người cũng không có ý kiến.
“Tiểu Triệu à, phải để tâm một chút, vừa rồi Thiến Thiến và Trần Nghệ đánh long trời lở đất, bây giờ cậu lại lười biếng huơ tay múa chân, còn ra dáng vẻ gì nữa, quay lại lần nữa.”
Triệu Diệc Côn dùng tay ra hiệu xin lỗi với Trần Nghệ và Mã Thiến, sau đó đành phải giơ kiếm, cố gắng đánh kịch liệt nhất có thể.
Đóng vai nhân vật phản diện lãnh khốc vô tình thật không dễ dàng tí nào.
Cảnh được quay xong, tất cả mọi người đều mệt thở không ra hơi, các trợ lý đều đưa đưa đưa khăn, còn Tiểu Dao thì lại thân thiết đưa điện thoại di động cho Công Tây Kiều.
Công Tây Kiều vừa nhận lấy điện thoại thì thấy có hai tin nhắn mình chưa đọc, là của Tịch Khanh gửi, nói là buổi chiều sẽ đón anh về trang viên cùng nhau ăn cơm.
“Đúng rồi Kiều thiếu, vừa rồi dì La gọi điện đến, nói là chiều nay có thể quay lại làm việc ở biệt thự của anh rồi.” Tiểu Dao nói, “Dì ấy còn bảo em nói với anh là, cám ơn anh đã giúp đỡ.”
Tay Công Tây Kiều đang bấm điện thoại dừng một chút, sau đó lại gọi điện thoại cho dì La. “Dì La, sức khỏe của chú thế nào rồi?” Ngữ điệu nói chuyện của Công Tây Kiều ôn hòa, “Đã vậy rồi thì dì ở nhà chăm sóc chú vài ngày đi, vừa hay là hai ngày nay con đã hẹn bạn là sẽ qua nhà bạn ở rồi, dì về con cũng không có ở đó.”
“Không sao, không sao, sức khỏe của chú quan trọng hơn.” Công Tây Kiều cúp điện thoài, cúi đầu mở tin nhắn, trả lời “OK” với Tịch Khanh.
“Đứa nhỏ Kiều thiếu này thật sự…” Dì La cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn bạn già của mình một cái, gì mà hẹn ở với bạn, chỉ sợ là vì không muốn bà khó xử thôi.
Cho nên nhiều khi hình tượng của một người hoàn hảo quá, cho dù là nói thật, người khác cũng sẽ tự động vẽ thêm một vầng hào quang.
Công Tây Kiều không biết dì La lại sinh ra một sự hiểu lầm tốt đẹp như vậy, anh đưa điện thoại cho Tiểu Sao, sau đó nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Sự kiện đột ngột mấy hôm trước cũng không mang đến cho anh quá nhiều ảnh hưởng, ngược lại còn khiến cho nhiều fan điện ảnh biết quan hệ giữa anh và Quý Ngọc Minh rất tốt, Quý fan còn vì hiểu lầm lúc trước mà không ngừng giải thích dưới Weibo của anh.
Cũng may là quan hệ của anh và Quý Ngọc Minh tốt, không vì mấy chuyện tào lao này mà ảnh hưởng đến tình cảm, ngược lại còn thân thiết hơn một chút nữa, ngay cả khi người nhà Lương Lệ của Quý Ngọc Minh đến tham ban còn cố ý mời anh đến nhà làm khách nữa.
Bây giờ cả đoàn phim thích lấy Công Tây Kiều và Quý Ngọc minh ra nói đùa, nói rằng Công Tây Kiều không nên gọi Quý Ngọc Minh là anh, nên gọi là chú mới đúng.
“Sao cậu lại ngủ thế,” Triệu Diệc Côn đi đến cạnh Công Tây Kiều, đưa tay lấy đi kịch bản trên mặt anh, “Tôi thấy cậu không diễn thì là ngủ, sao vẫn có thể thuộc được lời thoại thế?”
Công Tây Kiều mở mắt ra, lười biếng nhìn anh ta: “Bởi vì chỉ số thông minh của tôi cao.”
Triệu Diệc Côn: …
“Không ai bảo cậu phải khiêm tốn một chút sao?”
Công Tây Kiều lấy lại kịch bản trong tay Triệu Diệc Côn, đặt lên bụng mình, chậm rãi ngáp một cái: “Không lẽ bình thường hay có người nói với anh câu này sao?”
“Tôi nói này, sao cậu còn có thể ngủ được thế?” Triệu Diệc Côn thấy dáng vẻ lười biếng của anh, hơi tức nghẹn, mới tức giận hạ giọng nói: “Bạch gia bên kia muốn kiếm chuyện với cậu, cậu phải cẩn thận chút, đừng để lúc đó bị người ta chỉnh cho mặt mày đen thui khiến người khác chê cười.” Anh ta là đại thiếu gia của gia đình cao cấp Hoàn Tinh, ít nhiều gì cũng nghe ngóng được một vài thông tin bên lề. Cho nên tuy “không vừa mắt Công Tây Kiều”, nhưng anh ta vẫn ngượng ngùng mà chạy đến nhắc nhở anh.
Công Tây Kiều thấy vẻ mặt “tôi không hề tốt bụng nhắc cậu đâu” của Triệu Diệc Côn, nhịn không được cười cười: “Cám ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.”
“Ai thèm đến nhắc nhở cậu? Đừng có mà tự kiêu,” Triệu Diệc Côn cười nhạo một tiếng, “Cách làm việc của Bạch Trọng độc ác nham hiểm, nếu quan hệ của cậu và Tịch gia tốt, mấy ngày nay không có việc gì cũng đừng chạy lung tung, qua ở nhà Tịch Khanh đi, không ai dám động tới cậu. Đến lúc đó nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thèm đồng cảm với cậu đâu.” Nói xong mấy lời này, Triệu đại thiếu gia cũng thở dài một tiếng, xoáy người bày ra vẻ mặt tàn khốc đi khỏi.
Công Tây Kiều nhìn theo bóng lưng anh ta, khẽ cười một tiếng, để kịch bản trên bụng sang một bên, cúi đầu để che đi đôi mày đang cau lại của mình. Hành động bắt nạt người khác này của Bạch gia khiến anh ít nhiều gì cũng có chút khó chịu.
Ân oán giữa Bạch gia và Tịch gia anh cũng có nghe nói sơ sơ, nửa năm nay Bạch thị vì lợi ích cá nhấn mà không quan tâm đến kinh tế của thị trường, hợp tác với xí nghiệp nước ngoài để hãm hại xí nghiệp trong nước.
Anh cảm thấy, thủ đoạn cạnh tranh từ trước đến nay luôn dựa vào thực lực bản thân, nhưng nếu thông đồng với địch để bán nước thì không bằng một con heo con chó. Mặc dù kiếp trước của anh, các phe phái trong triều đình đều đối chọi gay gắt với nhau, nhưng khi đối mặt với vấn đề quốc gia, tất cả đều đồng lòng nhất trí.
Người trong nhà có thể đóng cửa đấu đá nhau, nhưng hành vi cõng rắn cắn gà nhà như vậy thì phải đập cho chết!
“Kiều thiếu, sao thế?” Tiểu Dao phát hiện sau khi Công Tây Kiều nói chuyện với Triệu Diệc Côn, sắc mặt anh có chút khó coi, vì thế lo lắng hỏi, “Có phải Triệu Diệc Côn đến khiêu khích anh không?”
Một đoá hoa sen lòng dạ đen tối, đi bắt nạt người khác mà cũng khiến người khác tưởng anh bị bắt nạt.
Cho nên sau khi Tiêu Dao nhìn thấy sắc mặt không tốt của Công Tây Kiều, theo bản năng cô tưởng Triệu Diệc Côn đến đây bắt nạt anh mà không hề nghĩ đến việc người khác tốt bụng đến nhắc nhở.
“Không, anh ấy đến nhắc nhở anh” Công Tây Kiều lắc đầu, anh không kể chuyện mình với Triệu Diệc Côn nói cho Tiêu Dao nghe, nhưng trong lòng đã có kế hoạch.
Bạch gia tự nhận là quyền thế ngút trời, không để đời sau của nhà giàu mới nổi là anh vào trong mắt, như vậy anh phải tặng một món quà lớn cho đối phương mới đúng.
Chắc chắn đấu tranh quyền thế nội bộ trong các đại gia tộc rất nhiều, Bạch Trọng đã trổ hết tất cả tài năng của mình trong số các anh em họ, trừ việc hắn ta là cháu đích tôn, hắn ta còn có một mối hôn sự tốt nữa. Cách sống của người này ngạo mạn, nhưng hình tượng bên ngoài thì không tồi, không háo sắc cũng không rượu chè, nhưng Công Tây Kiều biết được từ một nguồn thông tin trong giới giải trí, rằng Bạch Trọng đang nuôi bồ nhí, cũng là mối tình đầu của hắn ta sau lưng vợ chưa cưới của mình.
Giới thế gia có thể khinh thường dùng loại tin tức giật gân này để đả kích đối thủ, nhưng từ kiếp trước đến kiếp này, Công Tây Kiều vẫn tự nhận mình là tiểu nhân, cho nên lúc hãm hại người khác cũng chưa bao giờ làm khó mình, chưa bao giờ đòi phải dùng thủ đoạn quang minh chính đại.
Dưới góc nhìn của anh, nếu một người đã có tình yêu đích thực rồi thì nên sống chan hòa với người ta. Cái loại đàn ông cứ thể hiện mình chung thủy với người vợ chưa cưới có quyền có thế, trong khi vẫn nuôi dưỡng tình yêu đích thực bên ngoài, loại hành vi này quả thực là sỉ nhục hai chữ “Tình yêu”.
Vì thế vào buổi chiều cùng ngày, anh sai người mua lấy ảnh chụp người tình bí mật của Bạch Trọng trong tay phóng viên, sau đó bảo người đăng lên hết trên mạng, ngoài ra anh còn hảo tâm gửi một phần vào hòm thư của vợ chưa cưới của Bạch Trọng nữa.
Đến tối, lớp mặt nạ đàn ông tốt của Bạch Trọng đã bị lột xuống, cho dù là phản ứng của Bạch thị rất nhanh, chưa bao lâu đã đè tin tức này xuống, nhưng hình như là có người đang cố tình đối nghịch với hắn ta, trang mạng này mới vừa gỡ xuống thì lại có một trang mạng khác đăng lên, còn có rất nhiều người tỏ ra cảm thông với vợ chưa cưới của Bạch Trọng, phải chung sống với người đàn ông như vậy.
Có người còn bày tỏ, gia đình vợ chưa cưới của Bạch Trọng không tốt đẹp gì, biết rõ Bạch Trọng là loại đàn ông như vậy mà còn bắt con gái kết hôn với hắn ta, quả thật là trọng nam khinh nữ, không coi con gái mình là người.
Sau đó có người còn tiết lộ ra ảnh chụp và bằng cấp của vợ chưa cưới của Bạch Trọng, mọi người vừa xem liền cảm thấy, hóa ra là một cô gái xinh đẹp, hơn nữa lại có hai bằng tiến sĩ, cô gái tốt như vậy nếu phải gả cho Bạch Trọng thì thật đáng tiếc.
Trên mạng càng ngày càng náo nhiệt, bê bối của nhà giàu từ trước đến nay luôn được dân chúng đón nhận, Bạch gia có muốn đè cũng không được, thậm chí chuyện một số người khác của Bạch gia đang nuôi bồ bên ngoài, còn làm cho người ta có con cũng được khui ra. Ngay lập tức cả Bạch gia bị dư luận biến thành một đám nhân cách thối nát.
Một ngày sau khi tin tức được phơi bày, trên Weibo vợ chưa cưới của Bạch Trọng đã hủy bỏ tình trạng kết hôn, sau đó chuẩn bị ra nước ngoài du lịch, rời khỏi nơi đầy đau khổ này.
Hành động này của vợ chưa cưới Bạch Trọng khiến vô số người đồng tình, không ít người vào chúc phúc dưới weibo của cô, nói cô nhất định sẽ tìm được hạnh phúc đời mình.
Hãm hại Bạch Trọng xong, tâm trạng của Công Tây Kiều rất tốt, ngồi ở vườn hoa trong trang viên Tịch thị uống trà, có lẽ Bạch Trọng không ngờ rằng hắn ta lại bị một người nghệ sĩ mà mình xem thường hãm hại đến mức này.
Thông qua việc theo dõi, Công Tây Kiều đã sớm phát hiện được acc clone Weibo vợ chưa cưới của Bạch Trọng, nội dung nhìn có vẻ bình thản, nhưng cũng mơ hồ có thể nhìn ra được sự bất mãn đối với tình trạng hiện tại, đặc biệt là việc không hài lòng về việc kết hôn, hơn nữa con thường đăng những bài ủng hộ sự độc lập của phụ nữ.
Một cô gái vừa xinh đẹp, vừa có năng lực, sao lại có thể trở thành vật sở hữu của đàn ông mà không có một lời oán trách nào được, cô không chỉ có thể thoát khỏi vận mệnh bị điều khiển, hơn nữa còn gặt hái được một đống sự đồng cảm. Khó trách lúc sau nhiệt độ đề tài lại cao một cách bất thường như thế, Công Tây Kiều nghi ngờ có thể là do vợ chưa cưới của Bạch Trọng cũng ở sau lưng hắn ta mà đẩy lên một phen.
Giúp được một cô gái tránh khỏi tai họa Bạch Trọng, Công Tây Kiều cảm thấy mình được coi như là có công đức vô biên, cho nên tâm trạng rất tốt, ngay cả nét cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn vài phần.
Lúc Tịch Khanh tìm được Công Tây Kiều đang ở vườn hoa, vừa khéo nhìn thấy dáng vẻ tươi cười cầm tách trà của anh, hắn nhanh chân bước đến ngồi đối diện Công Tây Kiều, “Đã xảy ra chuyện gì, sao tâm trạng tốt thế?”
Công Tây Kiều rót cho hắn một tách trà, mỉm cười nói: “Vừa đào được một cái hố cho một người đáng ghét nào đó, cho nên tâm trạng rất tốt.”
Nâng tách trà lên uống một ngụm, vị trà nhẹ, nhưng lại ngon miệng đến lạ, Tịch Khanh do dự một lát, mở miệng hỏi: “Chuyện người tình bí mật của Bạch Trọng có phải do cậu bảo người khui ra không?”
Nét cười trên mặt Công Tây Kiều vẫn không thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt Tịch Khanh: “Là tôi, sao thế?”
Tịch Khanh khẽ cong môi: “Cách này rất tốt, vốn Bạch thị đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện bị khởi tố do cấu kết với xí nghiệp nước ngoài, bây giờ lại thêm bê bối của gia tộc nữa, cực kỳ mất mặt, vị trí gia chủ của Bạch Trọng bây giờ cũng không còn vững chắc nữa.”
“Bên trong Bạch thị đã mục nát lắm rồi, cũng không lạ khi mà đến Bạch Trọng lại không chống đỡ nổi nữa,” Công Tây Kiều chẳng có hảo cảm gì với Bạch thị, cười nhạo nói, “Chẳng qua là bọn họ mượn chuyện này để che giấu sự thất bại và vô dụng của bản thân mình thôi.”
“Cậu nói đúng,” Tịch Khanh buông tách trà, “Vốn tôi vẫn lo Bạch Trọng sẽ tiếp tục kiếm chuyện với cậu, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Anh ta là một tên tiểu nhân, còn tôi là một kẻ đạo đức giả,” Công Tây Kiều cười cười, nói, “Tôi muốn trả thù người khác cũng không cần phải để ý đến thủ đoạn.”
“Trên đời này nào có quân tử chân chính,” Tịch Khanh cầm lấy tay anh, “Huống chi trong mắt tôi, cậu không phải là kẻ đạo đức giả.”
“Vậy thì là gì?” Công Tây Kiều cúi đầu nhìn tay Tịch Khanh, không hề rời khỏi tay mình.
“Là người quan trọng nhất,” Tịch Khanh cười khổ nói, “Có đôi khi tôi suy nghĩ, cậu giỏi thi họa, tướng mạo hơn người, lại còn thông minh, cũng có thể coi là không ai hãm hại được cậu. Rốt cuộc thì tôi phải có được gì mới có thể khiến cậu động lòng đây?”
Công Tây Kiều nhìn hắn, không nói gì.
“Thậm chí có nhiều khi tôi còn suy nghĩ một cách hèn hạ, phải chi cậu không ưu tú như vậy thì tốt rồi, ít nhất như vậy thì tôi có thể có nhiều ưu điểm hơn một chút, như vậy càng dễ khiến cậu động lòng hơn,” Tịch Khanh nắm chặt tay hơn một tí, “Chỉ là cậu cứ như thế, không gì không làm được, tôi còn sợ không kịp bày tỏ với cậu, cậu đã có người yêu mất rồi.”
“Nhưng bây giờ tôi đã suy nghĩ cẩn thận,” Khóe miệng Tịch Khanh xuất hiện ý cười, “Cậu là cậu, tôi là tôi. Tôi sẽ dùng tình cảm chân thành để yêu cậu, cậu ưu tú cũng được, hoàn mỹ cũng được, đạo đức giả hoặc tiểu nhân cũng được, chỉ cần chắc chắn cậu không bị tổn thương, tôi nguyện ý trở thành tiểu nhân, bạn của kẻ đạo đức giả, chỉ cần kẻ đạo đức giả cậu không chê tiểu nhân tôi là tốt rồi.”
Công Tây Kiều trầm mặc một lát, đột nhiên khẽ cười thành tiếng, ngay cả khóe mắt, hàng lông mày đều là ý cười.
“Anh muốn trở thành tiểu nhân à, tôi không cho phép đâu.” Công Tây Kiều nhíu mày, anh cũng không muốn người mà mình nhìn trúng trở thành tiểu nhân đâu, tự mình chịu khổ là đủ rồi, “Không bằng học cách làm kẻ đạo đức giả giống tôi đi, có cả gương mặt bên ngoài và lòng dạ bên trong, anh nghĩ sao?”
Tịch Khanh cẩn thận vuốt ve mu bàn tay của Công Tây Kiều: “Thật ra tôi cũng là một kẻ đạo đức giả, đạo đức giả và đạo đức giả, là trời sinh một đôi rồi.”
“Hừ.” Công Tây Kiều hừ một tiếng không rõ ý gì, chuyển đề tài trở lại Bạch gia, “Nếu Bạch Trọng xuống đài, vậy gia chủ mới của Bạch gia có thể là ai đây?”
Tịch Khanh có chút tiếc nuối, hắn cảm thấy đề tài vừa rồi vẫn có thể nói tiếp. Nhưng chẳng qua chỉ dám kháng nghị trong lòng thôi, miệng thì lại vô cùng phối hợp với Công Tây Kiều, “Có thể là Bạch Kỳ.”
“Cậu ta?”
Công Tây Kiều có ấn tượng với Bạch Kỳ, hôm đó là sinh nhật Tiết Sùng, người này ngồi cũng bàn với anh, còn nói chuyện vài câu. Tuy ngoài mặt người này nhã nhặn lễ độ, nhưng trong mắt Công Tây Kiều, tâm cơ người này khá sâu.
“Tâm cơ cậu ta so với anh họ mình có thể còn sâu hơn,” Công Tây Kiều cười lạnh nói, “Nếu không thì lần này tôi tung tin như thế, sao Bạch gia lại không đè xuống nổi?”
Không phải là Bạch gia thật sự đè không nổi, mà trừ anh ra còn có hai người muốn nhìn thấy Bạch Trọng gặp chuyện.
Loại thế gia giống Bạch gia này không có khả năng sẽ dễ bị hạ gục. Cho dù có một gia chủ ngã xuống, vẫn sẽ có vô số gia chủ khác đứng lên thôi. Mà Công Tây Kiều cũng không định thật sự đối nghịch với Bạch gia, anh chỉ là ăn miếng trả miếng với Bạch Trọng thôi.
“Bạch Kỳ này…” Tịch Khanh nhíu nhíu mày, trong giọng nói cũng có thể thấy hắn không có hảo cảm lắm với Bạch Kỳ, “Bởi vì từ khi còn nhỏ cậu ta đã được nuôi dưỡng trong nhà chính nên tính cách co vẻ ôn hòa, thực tế thì có chút hiểm độc, không phải là người cùng chí hướng với chúng ta.”
“Anh không thích người này?” Công Tây Kiều mỉm cười hỏi lại.
“Chưa bao giờ tiếp xúc gần chứ đừng nói là có thích hay không,” Tịch Khanh vẫn nắm tay Công Tây Kiều không buông, “Từ trước đến nay quan hệ giữa Tịch gia và Bạch gia không tốt, tôi lo cậu bị liên lụy vì tôi.”
“Cho nên anh phải bảo vệ tôi cẩn thận,” Công Tây Kiều rút tay mình ra, vỗ vỗ lên mu bàn tay của Tịch Khanh, “Anh là đùi để tôi ôm, phải chuyên nghiệp một chút, biết chưa?”
Tịch Khanh nhìn chằm chằm tay mình, không tự chủ mà gật gật đầu.
Chỉ là không biết vì sao, hắn hoàn toàn không hề cảm thấy tự hào về đùi của mình.
Tịch Khanh được vô số người ngưỡng mộ lại phát hiện ra một sự thật tàn nhẫn, đối với nam thần của mình, căn bản hắn không có tác dụng.