Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

Công Tây Kiều cũng không ngờ có thể trùng hợp gặp được người của đoàn phim《Giải mộng》như vậy. Tuy đoàn phim có chiếm chỗ quay, nhưng giữa các diễn viên với nhau cũng chẳng có mâu thuẫn bao nhiêu, cho nên anh dừng bước, gật đầu mỉm cười với đám người đứng cách đó không xa.

Kiều fan ngầm Tạ Dĩnh Dĩnh thấy thế, mũi chân cọ cọ trên mặt đất, rốt cuộc nhịn không được nữa mà bước đến, người đại diện của cô cũng tái mặt rồi.

Làm người bị cướp mất giải tân binh xuất sắc, mấy lúc như này hẳn là phải hận đối thú mới đúng chứ? Sao lại còn vui vẻ đi đến chỗ người ta, còn đâu dáng vẻ nữ thần nữa?

Tạ Dĩnh Dĩnh cũng chẳng để ý đến sự rối rắm của người đại diện, bước đến chỗ Công Tây Kiều chào hỏi, cuối cùng mang theo vẻ mặt thỏa mãn mà chụp ảnh với Công Tây Kiều, nếu không phải kiêng dè thân phận nghệ sĩ của mình, có thể Tạ Dĩnh Dĩnh còn mở miệng đòi Công Tây Kiều ký tên rồi.
Tịch Khanh đứng bên cạnh, nhìn thấy Công Tây Kiều vừa lịch sự vừa giữ khoảng cách để chụp ảnh chung với nghệ sĩ nữ, hắn mở miệng nói: “Tiểu Kiều, sắp đến giờ rồi.”

Nghe thấy thế, Công Tây Kiều áy náy cười với Tạ Dĩnh Dĩnh: “Ngại quá, bọn tôi xin phép đi trước.”

“Được, được,” Thấy đối phương tươi cười, Tạ Dĩnh Dĩnh ngây ngốc gật đầu: “Tịch tổng, Kiều thiếu đi cẩn thận.”

“Tạm biệt.” Nụ cười của Công Tây Kiều càng thêm dịu dàng rồi quay sang gật đầu với Lâm Khang một cái, sau đó ngồi vào trong xe, đợi sau khi anh lên xe rồi, Tịch Khanh mới bước lên xe.

“Người đi rồi, còn nhìn gì nữa?” Người đại diện chọt chọt Tạ Dĩnh Dĩnh, “Đi thôi.”

Người sản xuất của đoàn phim《Giải mộng》muốn chết cho rồi, sau khi nhìn thấy Công Tây Kiều, anh ta đã biết đoàn phim bên cạnh là nhà nào. Nghĩ đến việc hôm nay đắc tội vài nhân vật tai to mặt lớn và cả Tịch thị, anh ta muốn xin nghỉ việc cho xong.
“Tiểu Lâm ơi,” Người sản xuất đi đến trước mặt Lâm Khang, “Việc hôm nay… Cậu và Kiều thiếu là anh em cùng công ty, cậu tìm cơ hội thay mặt mọi người nói lời xin lỗi đi, không thể để mọi chuyện trở nên khó coi như vậy đúng không?”

Vốn Lâm Khang định nói thật ra gã không qua lại mấy với Công Tây Kiều, nhưng thấy dáng vẻ khó xử của người sản xuất, đành phải gật đầu nói: “Tôi sẽ cố gắng.”

Người sản xuất thở dài, cũng chỉ đành vậy thôi, nếu Công Tây Kiều nhận lời xin lỗi, có anh làm trung gian, có thể đạo diễn Tiêu sẽ không quá tức giận.

Trước kia chưa từng thấy Tịch gia ngoài đời, vừa nãy đến gần mới phát hiện, môi và lông mày của Lâm Khang và Tịch gia giống nhau ghê,” Tạ Dĩnh DĨnh nghiêng đầu đánh gia Lâm Khang, “Nhưng khí chất của hai người khác nhau quá, cho nên trước kia không phát hiện ra.”
Lâm Khang miễn cưỡng cười, nói: “Chỉ có hơi giống nhau thôi, không dám so với Tịch gia.”

Tạ Dĩnh Dĩnh cũng không nói gì nữa, trong mắt cô, tuy dáng vẻ của Lâm Khang xuất chúng, nhưng nếu so sánh với Tịch gia, thật sự thua xa, người so với người ắt phải có kẻ chết, gen di truyền của các thế gia luôn tất tốt, những người thừa kế sẽ chẳng có ai là xấu cả.

Công Tây Kiều và Tịch Khanh đến có hơi muộn, nhưng lúc người Tiết gia tiếp đón Tịch Khanh thì vô cùng nhiệt tình. Dựa theo vai vế mà nói, cha Tiết mẹ Tiết là bậc trưởng bối của Tịch Khanh, nhưng khi đứng trước mặt Tịch Khanh, bọn họ là không hề bày ra dáng vẻ trưởng bối tí nào.

“Vị này là Kiều thiếu mà Tiết Sùng nhà tôi hay nhắc đến nhỉ?” Mẹ Tiết là một người phụ nữ điềm đạm, lúc cười mang theo cảm giác như dòng nước ấm áp tao nhã, “Người trẻ tuổi đẹp trai, chào mừng cậu đến đây.” Nói rồi, bà liền gọi Tiết Sùng đến, để cậu ấy tiếp Công Tây Kiều và Tịch Khanh.
Đợi Tiết Sùng đến đây, mẹ Tiết cũng lấy cớ rời đi, để mấy người trẻ tuổi ở lại với nhau. Công Tây Kiều nhìn theo bóng lưng bà, cảm thấy đây là một người phụ nữ vô cùng thông minh.

“Tịch ca, tiểu Kiều, rốt cuộc hai người cũng đến.” Tiết Sùng dẫn hai người vào trong, quãng đường chỉ có mười mấy mét nhưng Tịch Khanh lại bị người khác chặn lại chào hỏi không ngừng. Tuy bọn họ không tỏ ra quá mức nịnh nọt, nhưng từ cách nói chuyện và hành động đều không thể che giấu được sự lấy lòng.

Ngược lại với sự nhiệt tình của bọn họ, Tịch Khanh có vẻ có chút lạnh lùng, cho dù là bọn phải nhận lấy sự lạnh lùng này, nhưng chỉ cần Tịch Khanh đáp lại bọn họ mấy câu cũng đủ để bọn họ thỏa mãn rồi.

“Hôm nay hơi nhiều người đến, có việc gì anh cứ việc gọi tôi là được.” Tiết Sùng giới thiệu cho Công Tây Kiều vài vị khách, mấy vị khách này lúc đối mặt với Công Tây Kiều, ai ai cũng tỏ ra thân thiện, lễ độ.
Bây giờ ai mà chẳng biết quan hệ của gia chủ Tịch gia và Công Tây Kiều rất tốt, không phải lúc Tiết Sùng giới thiệu Công Tây Kiều, vị Tịch gia này cũng đứng một bên sao?

Bọn họ không lấy lòng được Tịch Khanh thì lấy lòng Công Tây Kiều vậy, cũng là một lựa chọn không tồi mà. Đáng tiếc, chẳng mấy chốc bọn họ lại phát hiện, vị Kiều thiếu nổi danh này tuy không xuất thân từ thế gia nhưng cách nói chuyện và hành động thì lại mang theo cảm giác của thế gia, từng cử chỉ không có chỗ nào có thể soi mói được, lại làm cho người khác không thể đến gần được.

Bạch Kỳ thấy mấy người vây quanh Công Tây Kiều, liền mang theo sâm-panh đi về phía Công Tây Kiều và Tịch Khanh cách đó không xa. Bộ vest của anh ta được may cắt vừa người, vẻ ngoài thanh tú, phối hợp với cặp kính không gọng, khiến cho người ta cảm thấy anh ta mang theo một loại cảm giác nhã nhặn tao nhã, ngay cả những người không mấy ưa Bạch thị, khi đối mặt với Bạch Kỳ cũng giảm được vài phần chán ghét.
“Tịch gia chủ, uống một ly không?” Bạch Kỳ rót sâm-panh ra một cái ly mới rồi đưa cho Tịch Khanh, “Lúc trước anh tôi làm việc đắc tội nhiều người, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.”

Tịch Khanh nhận lấy ly sâm-panh trong tay anh ta, nhưng không hề uống: “Cạnh tranh buôn bán, không có gì là đắc tội hay không đắc tội cả.”

Bạch Kỳ thấy thái độ của hắn lãnh đạm, cũng không để ý, ngược lại còn nói: “Tuy là cạnh tranh buôn bán, nhưng vẫn nên có nguyên tắc, anh tôi quá lỗ mãng rồi.”

Tịch Khanh xoay xoay ly sâm-panh không nói gì. Trong mắt hắn, tất nhiên là Bạch Trọng làm người ta ghét bỏ, nhưng loại người giẫm lên người nhà để thể hiện mình là người biết điều như Bạch Kỳ cũng không tốt đẹp hơn được bao nhiêu.

Nếu là người của Tịch gia làm việc ngu ngốc, hắn sẽ âm thầm hung hăng chỉnh lý, nhưng tuyệt đối không làm chuyện vạch áo cho người xem lưng.
Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn đưa đến lấy đi ly sâm-panh trong tay hắn. Tịch Khanh quay đầu, thấy là Công Tây Kiều, khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra ý cười.

“Vị của sâm-panh cũng được,” Sau khi Công Tây Kiều uống một ngụm, xoay người lấy một ly khác cho Tịch Khanh, “Anh cũng nếm thử xem.”

Tịch Khanh nghe theo uống lấy một ngụm, nhìn gương mặt hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc gì của Công Tây Kiều: “Ừ, cũng được.”

Bạch Kỳ nhìn hành động của hai người, sau đó ngửa đầu uống cạn sâm-panh của mình rồi mỉm cười nói: “Kiều thiếu cũng có tìm hiểu về rượu sao?”

“Hửm?” Công Tây Kiều đang nói chuyện với Tịch Khanh, nghe thấy câu hỏi của Bạch Kỳ, anh quay đầu lại cười cười trả lời đối phương, “Không có yêu cầu gì cao, chỉ cần ngon là được.”

“Kiều thiếu cũng thẳng thắng thật.” Bạch Kỳ tiếp tục cười.
“Đàn ông mà, thẳng thắng mới tốt,” Công Tây Kiều còn hòa nhã hơn Bạch Kỳ, “Giấu giấu diếm diếm, làm bộ làm tịch, chả hay ho tí nào. Đúng không đại Tịch?”

Tịch Khanh gật đầu, cầm lấy ly rượu trong tay Công Tây Kiều: “Ngày mai em còn phải quay phim, đừng uống rượu, kẻo sáng mai thức dậy lại đau đầu.”

Động tác lấy đi ly rượu của hắn quá mức tự nhiên, mí mắt Bạch Kỳ khẽ run, tầm mắt hướng về Công Tây Tây Kiều. Nào ngờ Công Tây Kiều hình như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, anh mỉm cười nhìn lại đối phương nhưng trong đáy mắt lại chẳng có ý cười nào.

Cuối cùng Bạch Kỳ dời ánh mắt của mình đi trước: “Nghe nói thi họa của Kiều thiếu đều tốt, có lẽ là một người vô cùng thông minh.”

Công Tây Kiều chỉ cười nhưng không nói, vươn tay cầm lấy đĩa hoa quả mà Tịch Khanh đưa chưa, dùng nĩa bạc ghim lấy một miếng kiwi đã được cắt nhỏ mà từ từ ăn.
Tịch Khanh mở miệng nói: “Lời của Bạch gia chủ đây là có ý gì?”

“Chỉ là có chút tò mò về thi họa của Kiều thiếu thôi,” Bạch Kỳ cười cười, “Tịch gia chủ yên tâm, có anh ở đây, ai dám đắc tội vị Kiều thiếu này.”

“Thì cũng đúng,” Công Tây Kiều cười tủm tỉm mở miệng nói, “Tình cảm của những người khác làm sao bằng tình cảm của tôi và đại Tịch được.”

Tịch Khanh lạnh lùng nói: “Bọn tôi có việc, xin Bạch gia chủ cứ tự nhiên.” Nói xong liền dẫn Công Tây Kiều đi về hướng khác.

Bạch Kỳ nhìn theo hai người, rồi lại nhìn ly rượu trống trơn trong tay, ý cười trên mặt bỗng nhiên biến mất.

Phía bên này, Công Tây Kiều cầm theo đĩa hoa quả, cùng Tịch Khanh đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, anh thuận tay ghim một miếng hoa quả đưa đến miệng Tịch Khanh: “Anh dẫn em ra đây làm gì?”
“Bạch Kỳ âm hiểm, cách xa cậu ta một chút.” Tịch Khanh cúi đầu ăn miếng hoa quả này.

Công Tây Kiều nhìn về phía Bạch Kỳ ở xa xa, lại nhìn Tịch Khanh, cười ha ha nói: “Sao anh biết anh ta âm hiểm?”

Tịch Khanh bí hiểm liếc anh ta một cái: “Có vài người chỉ cần nói vài câu là đủ để cho người khác biết bản tính rồi.”

Công Tây Kiều gật đầu, “Em biết rồi.”

“Sau này đừng đến gần cậu ta.” Tịch Khanh lại nhấn mạnh.

Công Tây Kiều cười cười, lại đưa một miếng trái cây đến miệng hắn: “Ừ.”

Tiệc rượu của giới thế gia, nói một cách hoa mỹ là nơi tâm sự mỏng của những người lâu ngày không gặp. Thực tế, đây là nơi để các thế gia thể hiện địa vị và giao tình giữa các gia tộc thuộc phe phái mình. Mấy năm nay Tiết gia ủng hộ Tịch gia, hợp tác với nhau rất vui vẻ, bây giờ là lúc thế hệ cũ bàn giao lại cho thế hệ mới, cho nên bây giờ người thừa kế là Tiết Sùng càng ngày càng xuất hiện nhiều ở những bữa tiệc quan trọng, lần này Tiết Sùng tổ chức tiệc rượu mời các gia chủ của các gia tộc, đây là tín hiệu báo cho các thế gia khác rằng Tiết gia sắp đổi chủ.
Cho nên tiệc rượu hôm nay, mọi người ai cũng nể mặt Tiết gia, đều đến tham gia đầy đủ.

Ban đâu Công Tây Kiều không hiểu mục đích của tiệc rượu này, nhưng sau khi thấy cha Tiết dẫn Tiết Sùng đi đón tiếp các nhân vật quan trọng, lại còn ám chỉ mình sắp về hưu, anh liền biết được chuyện gì đang diễn ra.

Lúc Từ Siêu tìm thấy Công Tây Kiều, Công Tây Kiều đang ngồi trong góc nói chuyện phiếm với Tịch Khanh, bước chân vốn đang đi đến lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn anh họ ở phía sau, anh ta vội ho mộ tiếng, quay về đứng bên cạnh Từ Thiệu Hiên: “Quan hệ của tiểu Kiều và Tịch gia tốt quá.”

Từ Thiệu Hiên nhíu mày, nhìn về phía hai người đang ngồi, trùng hợp bắt gặp cảnh Công Tây Kiều đút hoa quả cho Tịch Khanh ăn. Nhịn không được thở dài, rốt cuộc hai người này cũng đến với nhau.
“Chuyện của tiểu Kiều và Tịch ca chú không cần quan tâm, cũng đừng ra ngoài nói gì cả,” Từ Thiệu Hiên đưa tay vỗ vỗ vai Từ Siêu, “Lo quay phim của chú em là được.” Tuy anh ta và người em họ này không qua lại với nhau nhiều, nhưng đầu óc người em này ngay thẳng, anh ta biết điều đó.

Từ Siêu nhếch miệng cười: “Yên tâm, em tốt xấu gì cũng là thần tượng phái thực lực mà.”

Từ Thiệu Hiên cảm thấy mình thật muốn thở dài một tiếng.

Lúc này, mấy cậu ấm thế gia có quan hệ tốt với Từ gia đi đến nói chuyện với hai người. Đột nhiên một người trong đó nói, “Nghe nói người thừa kế Hứa gia mấy hôm trước đã trở về từ nước ngoài, mọi người gặp chưa?”

“Cậu nói Hứa Tố à?” Từ Siêu ngó nghiêng tứ phía, “Vừa rồi tôi mới nhìn thấy cậu ta, chẳng biết bây giờ đã đi đâu rồi.”
Hứa gia cũng là một thế gia có tiếng lâu đời, đáng tiếc là mấy chục năm gần đây đã từ từ xuống dốc, tuy bên ngoài thì vẫn giữ lại cái danh thế gia, nhưng bên trong đã trở nên rỗng tuếch rồi.

Ở Đế Đô có không ít thế gia như vậy, Hứa gia coi như là đỡ lắm rồi, ít nhất còn có thể giữ lại cái danh, nhiều thế gia khác đã không còn giữ được vinh quang của tổ tiên, bây giờ sống cũng chẳng khác gì người bình thường rồi.

Lứa của bọn họ cũng không phải có quan hệ quá tốt với Hứa Tố, bởi vì từ nhỏ bọn họ đã được học ở trường quý tộc dành cho các thế gia, còn Hứa Tố thì lại không đi cùng con đường với bọn họ nên cũng không có cái gì để nói.

Bởi vì Từ Siêu thuộc nhánh của Từ gia nên hồi nhỏ cũng không được đến trường giành cho người của thế gia, cũng không có cảm giác hơn người được bao nhiêu, nhưng cũng chẳng hề qua lại với Hứa Tố, cũng không có đề tài chung để nói chuyện.
“Lần này cậu ta xuất hiện ở tiệc rượu của Tiết gia là muốn nói cho mọi người, Hứa gia sắp trở lại giới này sao?” Một cậu ấm thế gia nào đó cảm khái nói, “Nghe nói cậu ta sống ở nước ngoài cũng ổn lắm, lần này trở về mở công ty gì đó, coi như là tự gây dựng sự nghiệp.

Mấy người khác phát ra một trận cười, tuy có chút ý chế nhạo nhưng thật ra cũng không có ác ý.

Trong chốc lát đã đến gia đoạn khiêu vũ bồi dưỡng tình hữu nghị, nhưng Công Tây Kiều và Tịch Khanh thì lại không hề khiêu vũ, Tịch Khanh là vì từ trước đến nay không bao giờ nhảy với phái nữ, còn Công Tây Kiều là vì để ý đến cảm nhận của Tịch Khanh, cũng không mời phái nữ cũng khiêu vũ, vì thế hai người dứt khoát bê thêm một đĩa hoa qua vào góc ngồi ăn.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rât vui vẻ, cho đến khi có người gọi tên Công Tây Kiều mới đánh vỡ được “thế giới hai người” của bọn họ.
“Tiểu Kiều?”

Công Tây Kiều ngạc nhiên quay đầu lại, thấy rõ người phía sau, anh sửng sốt một chút sau đó mới mở miệng: “Hứa Tố?”

Hứa Tố nhìn thấy người đã năm sáu năm nay chưa gặp lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt, cảm xúc trong lòng không ngừng sôi trào, âm thanh có chút khô khan nói: “Cậu… Sao cậu lại ở đây?”

Nhìn thấy người mình thầm mến hồi còn niên thiếu, tâm tình Hứa Tố có chút hoài niệm, nhưng lại càng sợ hãi nhiều hơn. Cậu ta lo rằng Công Tây Kiều sẽ nói cho người khác vị gia chủ tương lai của Hứa gia này thế mà thích thầm một người đàn ông, chuyện này đối với giới thế gia đánh cười biết bao nhiêu?

Khi còn ở lứa tuổi thiếu niên, cậu ta cảm thấy tình yêu là một loại cảm xúc đẹp đẽ và chua xót, nhưng dần dần trưởng thành, trải qua những lạnh lẽo, ấm áp, vui bẻ, đau buồn, cậu ta mới biết được chỉ có quyền thế mới có thể làm rạng danh một người, tình yêu chẳng qua chỉ là một giấc mơ vô tri hồi còn trẻ.
Cho nên mấy năm nay, cậu ta luôn cố gắng khiến cho mình quên đi sự hoang tưởng khi còn trẻ, thậm chí còn tránh né hết tất cả tin tức liên quan đến Công Tây Kiều, bây giờ đột nhiên gặp lại người từng làm trái tim mình thổn thức, cậu ta vừa sợ hãi, vừa nhịn không được mà nhìn ngắm người kia vài lần.

So với sáu năm trước, Công Tây Kiều của hiện tại càng chói mắt hơn, càng hấp dẫn hơn.

“Tớ được Sùng ca mời đến,” Công Tây Kiều nhìn ánh mắt trốn tránh và bối rối của Hứa Tố, tươi cười thản nhiên nói, “Mấy năm rồi không gặp, có khỏe không?”

“Tớ khỏe, còn cậu?” Lúc này Hứa Tố mới chú ý đến Tịch Khanh đang ngồi cạnh Công Tây Kiều, lễ phép chào hỏi hắn một tiếng.

Công Tây Kiều đặt đĩa hoa quả lên bàn, sau đó nhích người về phía Tịch Khanh: “Tớ cũng khỏe, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Hứa Tố cảm thấy mình nên từ chối, nhưng lại nhịn không được mà ngồi xuống cạnh Công Tây Kiều. Sau khi ngồi xuống, cậu ta để ý thấy quan hệ của Công Tây Kiều và Tịch Khanh đặc biệt tốt, thân thiết như bạn thân.

Trong lòng cậu ta có chút nghi hoặc, tuy dánh vẻ của Công Tây Kiều tao nhã, nhưng xuất thân của anh là phú nhị đại, với thân phận như thế sao có thể xuất hiện ở tiệc rượu có ý nghĩ quan trọng của Tiết gia được?

Tuy nghi ngờ, nhưng cậu ta lại không thể nói ra. Cậu ta uống một ngụm vang đỏ trong tay, sau đó do dự mở miệng nói: “Năm đó chưa chào tạm biệt mà đã đi mất…”

“Không sao, sau đó giáo viên có nói với lớp là cậu ra nước ngoài rồi, mấy người bạn thân thiết như bọn tớ đều cảm thấy vui thay cho cậu,” Công Tây Kiều ngắt lời, “Chỉ là không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau ở đây.”
Nhớ lại năm đó, Hứa Tố có chút xúc động, thấy Công Tây Kiều như thế, cậu ta đoán rằng có thể Công Tây Kiều không biết chuyện cậu ta thích thầm anh, liền nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau đó lại có chút cảm giác mất mác khó hiểu: “Ừ, tớ cũng không ngờ.”

Tịch Khanh thầm đánh giá gia chủ tương lai của Hứa gia một phen, mặc một bộ vest trắng, tóc vuốt keo, da dẻ sạch sẽ, nhìn có vẻ như lớn hơn Công Tây Kiều vài tuổi, hoàn toàn khiến người ta không nghĩ hai người là bạn học. Tịch gia cũng không qua lại với Hứa gia nhiều, nhưng hắn cũng từng nghe nói qua về một số chuyện của Hứa gia. Nhìn thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của Hứa Tố khi nói chuyện với Công Tây Kiều, không biết vì sao hắn lại nhớ đến bức thư bị Công Tây Kiều xé nét rồi vứt vào thùng rác kia.

Hai người vốn là bạn thân, xa cách sáu năm, bây giờ phát hiện giữa hai người hình như cũng không có gì để nói, không khí lập tức trở nên ngượng ngùng.
Hứa Tố thấy vẻ mặt của Công Tây Kiều vẫn thản nhiên, rốt cuộc cũng có dũng khí mà nói: “Năm đó tớ có viết cho cậu một bức thư, cậu… có đọc chưa?”

“Thư gì cơ?” Công Tây Kiều ghim một miếng hoa qua trên đĩa Tịch Khanh đang cầm bỏ vào miệng, có chút khó hiểu nhìn về phía Hứa Tố, “Cậu có thời gian viết thư cho tớ hả?”

“Không có gì,” Hứa Tố miễn cưỡng cười nói, “Cũng không có gì quan trọng.”

Cậu ta của năm đó lấy đâu ra dũng khí để tỏ tình với anh, hơn nữa lại muốn người ta chờ đại mình?

May là anh không nhìn thấy bức thư ấy, sự áy náy trong lòng cậu ta rốt cuộc cũng có thể buông xuống.

“Hôm nào rảnh bạn bè cũ tụ hợp nhau nhé,” Hứa Tố nhìn về phía Tịch Khanh, cười nói, “Mấy năm rồi không gặp các cậu, nhớ các cậu quá.”

“Ừ,” Công Tây Kiều thoải mái gật đầu.
Hứa Tố đứng dậy nói: “Tớ không làm phiền hai người nữa, lần sau gặp.”

Công Tây Kiều mỉm cười nhìn theo bóng lưng cậu ta rời đi, tuy thái độ không nhiệt tình, nhưng cũng không lãnh đạm. Nhưng Tịch Khanh bên cạnh nãy giờ không hề mở miệng lấy một lần, giống như Hứa Tố này không hề tồn tại vậy.

“Bạn học này của em…” Tịch Khanh hơi mở miệng, “Thân với em lắm à?”

“Cũng là chuyện hồi đó.” Công Tây Kiều không mặn không nhạt nói, “Mấy năm nay không hề liên lạc, sao có thể gọi là thân được nữa?”

Tịch Khanh đồng ý: “Em nói đúng, người như vậy không được xem là bạn bè chân chính.”

Công Tây Kiều cười cười đút một miếng dưa lưới vào miệng hắn.

Nhấn Mở Bình Luận