Bởi vì《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》đạt được thành công lớn, nên đoàn phim vừa xuống máy bay đã bị phóng viên bao vây chặn đường, lại thêm fan của các diễn viên nhiệt tình như lửa, khiến đường đi vô cùng chật hẹp.
“Kiều thiếu, xin hỏi kế tiếp cậu có kế hoạch làm việc gì không?”
“Kiều thiếu, cậu không thích Lý Hán Kim nên mới từ chối yêu cầu chụp ảnh chung đúng không?”
Công Tây Kiều lại nói thầm trong lòng, Lý Hán Kim là ai, không quen biết gì sao anh lại không thích người ta được, thật là khó hiểu.
“Kiều thiếu, Kiều thiếu, Đỗ Tâm Vũ công khai bày tỏ rất thích cậu, xin hỏi sau này cậu và cô ấy có dự định hợp tác không?”
Đỗ Tâm Vũ là ai, cô ta thích là chuyện của cô ta, sao anh lại phải nghĩ đến việc hợp tác?
Một khi đã nổi tiếng rồi, có không ít người muốn bám theo anh để cọ nhiệt, Công Tây Kiều vừa nói thật xin lỗi, vừa không trả lời các câu hỏi của phóng viên. Trần Khoa và mấy trợ lý của Công Tây Kiều phải cố gắng đẩy máy quay và micro gần như là đập vào mặt anh, hộ tống anh một cách khó khăn.
Vất vả lắm mới leo lên xe được, Công Tây Kiều chưa kịp thở đã thấy người ngồi bên cạnh là Tịch Khanh.
Các phóng viên thấy Công Tây Kiều sắp đi rồi, vì thế đều vây quanh người đại diện Trần Khoa của anh, bọn họ đợi ở sân bay lâu như vậy, phải moi cho bằng được thông tin mới được.
Vì thế, Trần Khoa bị bao vây bởi biển người, sau khi bảo vệ của sân bay đến hỗ trợ, anh ta và ba trợ lý của Công Tây Kiều mới lên được xe.
Kỹ thuật lái xe của vệ sĩ Tịch gia thuộc hàng xuất sắc, lượn trái lượn phải, chẳng mấy chốc mà đã cắt đuôi được đám phóng viên. Hơn nữa chiếc xe này của hắn vô cùng khí chất, người lái xe bên cạnh vừa mới thấy chiếc Bentley đang chạy song song, liền thầm nghĩ phải giữ khoảng cách một chút.
Nếu không cẩn thận mà va quẹt phải, mình phải gánh trách nhiệm, lúc đó khóc thét mà bồi thường sao?
“Cuối cùng cũng thở được,” Công Tây Kiều dựa lên người Tịch Khanh, “Lát nữa em muốn về gặp ba mẹ, anh đi cùng em đi.”
Sắc mặt Tịch Khanh cứng đờ: “Lát nữa đi sao?”
“Anh tắm rửa trước đi rồi sang,” Công Tây Kiều ngáp một cái, “Đến nơi thì gọi em dậy.” Mấy ngày nay anh bị lệch múi giờ, ngoài việc phải đi thảm đỏ thì còn phải đối phó với phóng viên, không thì phải giao lưu với các nhà ngoại giao nước ngoài, thật sự là mệt mỏi.
Thấy vẻ mặt Công Tây Kiều uể oải, Tịch Khanh đau lòng vuốt ve khóe mắt anh, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin.
Bây giờ mua chắc vẫn còn kịp nhỉ.
Quay lại trang viên của Tịch gia, Công Tây Kiều tắm bằng nước ấm, sau đó thay quần áo, có vẻ có sức sống hơn rồi. Sau khi lên xe cùng Tịch Khanh, anh phát hiện vệ sĩ đang nhét đồ lên đầy hai chiếc xe đằng sau, anh trợn mắt nhìn: “Anh làm gì thế?”
“Lần đầu tiên chính thức ra mắt bác trai bác gái, sao có thể đi tay không được?” Tịch Khanh cố kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, “Chỉ là không biết bác trai bác gái thích gì nên chuẩn bị nhiều chút.”
Công Tây Kiều nhếch miệng, sau một lúc lâu mới nói: “Sớm muộn gì thì con dâu cũng phải gặp ba mẹ chồng, không cần căng thẳng.”
Tịch Khanh giương mắt nhìn Công Tây Kiều một cái, không thèm giành tiện nghi băng miệng với anh.
Có thể là đoán được Công Tây Kiều sẽ về thăm bọn họ, cho nên Công Tây Hùng và Kiều Lan phân đều ở nhà. Nhưng bọn họ lại không ngờ, lúc con trai trở về còn tặng kèm theo gia chủ Tịch gia nữa.
Hai vợ chồng nhìn đống quà chất đầy nửa căn phóng khách, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
Gia chủ Tịch gia có ý gì đây?
Cũng may là tuy Công Tây Hùng cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn không thể nào soi mói ra được lỗi gì về mặt lễ phép, vừa tiếp đón Tịch Khanh vừa cười nói: “Đến là tốt rồi, lại còn mua nhiều quá như vậy, khách sáo quá.”
Người ta không biết còn tưởng là nhà giàu mới nổi nữa đó.
“Nên thế ạ,” Tịch Khanh nhận lấy tách trà từ trong tay của người giúp việc, lễ phép nói với Công Tây Hùng, “Thân làm vãn bối, đến nhà trường bối mà đi tay không thì con ra thể thống gì nữa.”
Tuy đi tay không đến không có thể thống, nhưng mang một đống quà đến như cậu thì có phải hơi quá đà rồi không?
Kiều Lan Phân thấy con trai nhà mình không được tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh gia chủ Tịch gia, có vẻ như cũng không quan tâm lắm đến một đống đồ trong nhà, bà cảm thấy trong lòng có chút khó hiểu.
Các món ăn tối hơn phân nửa là do Công Tây Hùng tự tay làm, tuy bày biện trên bàn không được đẹp như nhà hàng, thức ăn cũng không quá đặc sắc, nhưng đối với người chưa từng được trải qua bầu không khí gia đình như Tịch Khanh, đây là một loại trải nghiệm thoải mái khó có thể có được.
“Nhận giải rồi cũng không được kiêu ngạo, tương lai con phải cố gắng nhiều hơn đó,” Công Tây Hùng chờ Công Tây Kiều uống xong bát canh mới chân thành nói, “Đừng để vài năm sau lúc người ta nhắc đến thành tích của con mà vẫn là những chiếc cúp của hiện tại.”
Từ nhỏ tiểu Kiều dã là một đứa trẻ thông minh, ông và vợ chưa bao giờ phải nhọc lòng vì anh. Bọn họ không cần lo lắng ở trường anh sẽ gây chuyện, không cần lo lắng thành tích học tập của anh không tốt, thâm chí cũng không cần lo lắng anh sẽ đi sai đường. Đứa nhỏ này quá hiểu chuyện khiến cho ông thân là phụ huynh mà cũng không biết nên làm gì cho anh.
“Con sẽ tiếp tục cố gắng,” Công Tây Kiều gật gật đầu, quay đầu sang nhìn Tịch Khanh, lại nhìn ba mẹ, do dự một chút nhưng vẫn không mở miệng.
Kiều Lan Phân đang chăm chú ăn cơm lại chú ý đến động tác này của anh, trong lòng hồi hộp một chút, nhưng trên mặt là nở nụ cười hiền hậu: “Tiểu Kiều, mẹ xem tin tức thấy có nghệ sĩ nữ họ Đỗ nào đó nói thích con, lầ chuyện gì thế?”
“Vâng?” Công Tây Kiều sửng sốt một chút, lắc đầu nói, “Con không biết cô ta.”
“Mấy phóng viên cứ thích viết bừa,” Kiều Lan Phân thở dài, “Mẹ cũng biết cô gái kia có tâm tư không trong sáng, con không thể nào thích loại con gái như vậy được.” Nói đến đây, bà nhướng mày, “Con cũng hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa gặp được cô gái nào ưng ý, mắt nhìn người cao vậy à?”
“Cũng không phải là mắt nhìn người cao…” Công Tây Kiều vội ho một tiếng, “Chỉ là con thấy không thích hợp, tính cách của con ba mẹ còn lạ gì, con không muốn tùy tiện gây họa cho con gái người ta, đó không phải là tạo nghiệp sao?”
Kiều Lan Phân thở dài, con nhà mình, đương nhiên mình hiểu rõ. Người ta đều nghĩ Công Tây Kiều là một người dịu dàng biết chăm sóc người khác, nhưng bà biết đứa con này sống khá tùy tiện, tiếp xúc lâu là biết, nếu con gái không phải là dạng biết chăm sóc bao dung thì chắc chắn chẳng thế nào chịu nổi.
Chỉ là con gái nhà ai mà lại không phải là cục cưng của ba mẹ, một thời gian ngắn thì có thể kiên nhẫn vì gương mặt của tiểu Kiều, nhưng về lâu dài…
Kiều Lan Phân lắc lắc đầu, nếu là chọn đàn ông để sống cùng, Công Tây Kiều chỉ có thể miễn cưỡng gọi là trên trung bình.
“Nói nhảm nhí cái gì đó.” Công Tây Hùng trừng mắt một cái, “Nếu hai người thích nhau, sao có thể gọi là gây họa cho người khác?”
Tịch Khanh cũng gật đầu: “Ừm, tiểu Kiều rất tốt.”
Kiều Lan Phân thấy thế, trong lòng có chút nghẹn.
Ăn xong cơm, Công Tây Hùng vui vẻ ngồi trò chuyện với Tịch Khanh, lúc Tịch Khanh rời đi, Công Tây Hùng còn muốn giữ lại, thấy Tịch Khanh cứ nhất quyết về nhà, ông liền sửa miệng, bảo hắn thường xuyên đến làm khách.
Công Tây Kiều đứng trước cửa mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt với Tịch Khanh, cho đến khi Tịch Khanh lên xe rồi anh mới quay vào nhà.
“Tiểu Kiều, mẹ nghe chị La nói khoảng thời gian trước con không ở biệt thự?” Kiều Lan Phân cầm điều khiển từ xa lên nhấn nhấn chuyển kênh, đến kênh có chiếu một bộ phim cung đấu mới dừng lại, “Vậy con ở đâu thế?”
Công Tây Kiều nhìn hai diễn viên trên TV dùng ngôn ngữ móc mỉa nhau, cười nói: “Con ở nhà Tịch Khanh, tay nghề của đầu bếp nhà anh ấy rất tốt, con ở nhà anh ấy chưa đến một tháng mà tăng gần hai cân.”
Kiều Lan Phân thấy nụ cười tươi tắn trên mặt Công Tây Kiều, bà mở miệng định nói gì đó, thật lâu sau mới thở dài một tiếng: “Tuy hai đứa là bạn bè tốt, nhưng cứ ở nhà người khác như vậy cũng không hay lắm. Nếu con sống một mình bên ngoài không quen, vậy thì chuyển về đây đi.”
Công Tây Kiều thấy ngữ khí của mẹ không đúng lắm, tinh tế đánh giá sắc mặt của Kiều Lan Phân, thấy ánh mắt bà có chứa sự hoài nghi và khó xử, trong lòng anh chợt nhận ra, có vẻ như mẹ nghi ngờ quan hệ của anh và Tịch Khanh rồi.
“Quan hệ giữa con và anh ấy rất tốt, không sao đâu,” Công Tây Kiều mỉm cười ôm lấy cánh tay của Kiều Lan Phân, “Không phải lúc trước mẹ nói rất thích Tịch Khanh sao?”
Mẹ thích cậu ta nhưng không có nghĩa là muốn con mình dính lấy cậu ta như vậy.
Trong lòng Kiều Lan Phân có chút buồn phiền, năm đó lúc bà và chồng yêu nhau cũng không ít lần bị gia đình phản đối, cũng may hai người kiên định, cuối cùng mới có thể bảo vệ được tình cảm này. Cho nên sau khi bà thấy ánh mắt của Công Tây Kiều đầy vui vẻ, bà cũng không đành lòng cầm gậy đánh uyên ương.
“Hai người đàn ông…” Kiều Lan Phân thở dài, “Từ nhỏ con đã không hề khiến ba mẹ phải bận tâm, chỉ là con đường này không dễ đi, mẹ lo con gặp khổ, con hiểu không?”
Bà và ba đứa nhỏ cũng không phải là người cổ hủ, bọn họ nuôi con không phải vì muốn con mình cưới vợ rồi sinh cháu nội, mà hy vọng con mình sống một cuộc đời hạnh phúc. Nhưng thực tế phũ phàng, xã hội luôn khắc nghiệt đối với một số loại tình yêu, bà không muốn đứa con được mình nâng niu lại bị dư luận và ánh mắt người khác làm tổn thương.
“Mẹ, con xin lỗi.” Công Tây Kiều ôm lấy Kiều Lan Phân, một lúc lâu không nói gì.
Kiều Lan Phân thở dài, sau một lúc lại nói: “Chuyện này mẹ sẽ nói chuyện với ba con, ba mẹ không ép buộc con làm gì cả. Nhưng muốn ba mẹ lập tức chấp nhận… cậu ta, ba mẹ tạm thời không làm được. Các con cứ sống vui vẻ, nhưng cho dù là xảy ra chuyện gì, mẹ mong con đừng làm khổ bản thân mình, mọi chuyện vẫn còn ba mẹ đứng phía sau. Thế gia có như thế nào đi chăng nữa thì đất nước này vẫn còn có pháp luật, không cần phải kiêng kị ai.”
Hốc mắt Công Tây Kiều nóng lên, ôm lấy Kiều Lan Phân thật chặt, gật gật đầu.
Kiều Lan Phân thấy anh như một đứa bé cọ trên vai mình, bà cười cười vỗ lưng anh: “Hơn hai mươi tuổi rồi, sao còn giống một đứa bé thế.”
“Trước mặt ba mẹ, con mãi mãi là đứa bé.” Giọng Công Tây Kiều có chút khàn khàn.
“Trước mặt con, người làm ba mẹ luôn hy vọng mình mãi mãi có thể là cây cổ thụ che mưa che gió cho con,” Kiều Lan Phân xoa đầu anh như xoa đầu con cún nhỏ, “Nhưng con thì vẫn phải lớn lên thôi.”
“Tôi nói này, hai mẹ con làm gì buồn nôn thế?” Công Tây Hùng bê một tách trà đến, “Không phải chỉ là mấy ngày không gặp, có cần đến mức đó không?”
“Ông thì biết cái gì?” Kiều Lan Phân liếc chồng một cái, “Đừng làm phiền.”
“Chậc,” Trước mặt vợ, Công Tây Hùng nổi danh là uy nghiêm quả thật chẳng còn khí phách nào, sau khi bị vợ mắng cho, ông ngồi xuống ở sô pha bên cạnh, sau đó vẻ mặt mờ mịt mà xem mấy diễn viên nữ trong TV nói chuyện với nhau, xem xong chả hiểu những người đó đang nói gì.
Công Tây Kiều ngẩng đầu nhìn ba mẹ, cười cười, cảm thấy họng mình có chút nghẹn ngào.
Anh may mắn đến mức nào mới có được ba mẹ tốt đến như vậy?
Sau khi Công Tây Kiều về nước, anh căn bản chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, vừa vội vàng quay《Tu chân》, vừa nhận phỏng vấn của đài quốc gia, bận đến mức vắt chân lên cổ mà chạy, đợi đến lúc đoàn phim《Trang viên màu vàng 2》đến tuyên truyền, anh cũng vừa quay ngoại cảnh xong.
Tuy đoàn phim《Trang viên màu vàng 2》không có bao nhiêu mối quan hệ ở Hoa Quốc, nhưng xét về việc doanh thu phòng vé khá khả quan, bộ phận tuyên truyền vô cùng nỗ lực, phim còn chưa chiếu mà đã được rất nhiều người chú ý. Hơn nữa lúc tuyên truyền còn cố ý đánh lá bài Công Tây Kiều, ngay cả áp-phích tuyền truyền mà cũng có ảnh của Công Tây Kiều trong đó, hấp dẫn khá nhiều ánh mắt của fan phim điện ảnh.
Ngày đầu công chiếu, doanh thu phòng vé đạt được tận bốn mươi triệu, danh tiếng cũng tốt, điều duy nhất khiến cho fan phim điện ảnh ở Hoa Quốc khá tiếc, đó chính là cảnh của Công Tây Kiều quá ít, đến vài phút cuối mới xuất hiện, nhưng tạo hình rất được, sáo ngọc vô cùng có khí chất của phương Đông.
Nói chung thì đây cũng không phải là phim phương Đông, nhân vật tuy là người phương Đông nhưng trang phục thì hoàn toàn là của châu Âu.
Nếu hỏi các fan phim điện ảnh rằng có ý kiến gì về tạo hình của Công Tây Kiều không, thì câu trả lời là đẹp đẹp đẹp, quyến rũ quyến rũ quyến rũ, cao lãnh từ trong ra ngoài bỏ xa nhân vật chính.
Sau khi《Trang viên màu vàng 2》được công chiếu, nhận về một đống lời khen như thủy triều, chỉ trong một tuần ngắn ngủi mà doanh thu phòng vé đạt được ba trăm triệu, khiến người nước ngoài một lần nữa phải chứng kiến thị trường tiêu dùng của người Hoa Quốc đáng sợ như thế nào.
Nhưng chuyện làm cho người ta không ngờ tới chính là, sau khi bộ phim này được công chiếu ở Trường Côn Quốc và Tang Đảo, vai diễn của Công Tây Kiều lại được vô số fan nữ săn đón, không ít người dùng ảnh của anh cài làm màn hình máy tính hoặc điện thoại, không có việc gì làm thì lấy ảnh ra u mê ngắm mặt anh.
Nhan khống* không phân biệt biên giới, cho nên Công Tây Kiều chỉ cần dựa vào vài phút ngắn ngủi của một bộ phim mà nổi khắp cả phương Đông.
(*Nhan khống: thích sắc đẹp)
Mà các fan điện ảnh của châu Âu cũng cảm thấy vai diễn người thần bí phương Đông của Công Tây Kiều hoàn toàn giống với nguyên tác, thậm chí còn sống động hơn cả trong nguyên tác, vì thế anh được giới truyền thông mệnh danh là Jack Sue – “Hoàng tử phương Đông”.
(*Jack Sue là phiên bản nam của Mary Sue. Jack Sue hay Mary Sue dùng để ám chỉ một người tài giỏi, hoàn hảo đến mức vô lý.)
Lúc《Trang viên màu vàng 2》sắp ngưng chiếu, doanh thu phòng vé đạt được đến gần một tỉ, đó là còn chưa tính doanh thu trên nền tảng internet. Mấy nhà đầu tư bộ phim này quả thật là yêu muốn chết fan phim điện ảnh của Hoa Quốc và vị hoàng tử phương Đông Công Tây Kiều này, lúc này vờ đánh tiếng, bảo rằng nhân vật thần bí phương Đông này không thể đổi diễn viên ở phần 3, nhất định yêu cầu Công Tây Kiều phải tiếp tục diễn vai này.
Lúc bộ phim này vừa sắp ngưng chiếu, lại đến lượt《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》đánh trống khua chiêng bắt đầu tuyên truyền, thân là diễn viên chính kiêm nhà đầu tư, Công Tây Kiều bay tới bay lui theo đoàn phim để tuyên truyền. Ra mắt lần đầu, anh còn phải chơi đàn cổ, sau khi được được một đống lời khen, anh mới có thể thành công lui về.
Nội dung của《Đại Nhân Hiệp Nghĩa》nhìn thì có vẻ như là nhẹ nhàng, nhưng thông qua bộ phim sự xung đột và bất lực của giang hồ, triều đình và người dân bị phơi bày, theo đó là một quan niệm đạo đức thông qua chữ “Hiệp” được tuyên truyền. Đạo diễn sẽ không truyền bá tư tưởng này một cách mạnh mẽ cho người xem, mà thông qua một vài tình tiết khiến người xem cười xong sẽ dần dần hiểu ra.
Bộ phim này có thể đạt được giải kịch bản xuất sắc của liên hoan phim Kim DIệp cũng là cho kịch bản có chiều sâu, có logic, có cảm động, cũng có vui vẻ, không thì giữa một đống đối thủ cạnh tranh lớn như vậy, sao có thể đạt được giải chứ?
Kịch bản hay có thể được xem là bộ phim đã thành công được một nửa, cho nên tuy nhiều người sợ bộ phim này sẽ có giá quá cao, không thể công chiếu được, nhưng họ lại vô cùng mong đợi nội dung bộ phim.
Công chiếu lần đầu tiên chính thức bắt đầu, Công Tây Kiều và Tịch Khanh ngồi cạnh nhau ở bên dưới, nhìn bộ phim bắt đầu chiếu.
Mở đầu bộ phim là cảnh đánh nhau của một công tử quý tộc có cuộc sống xa hoa, người giang hồ thì thô lỗ, còn công tử quý tộc thì lại nhã nhặn, tinh tế, quả thật là người của hai thế giới.
Người giang hồ gϊếŧ người, sau đó vẩy máu trên tay, mắng chửi một câu thô tục.
Công tử quý tộc cho tay của mình vào một cái thau đồng, trong thau còn có vài cánh hoa tươi bồng bềnh trôi, một loạt thị nữ bê theo khay vào, trên mỗi cái khay đều là một đống khăn tay, công tử quý tộc dùng khăn lau tay, dùng ước chừng tận tám cái khăn.
Công tử ngẩng đầu lên, hơi híp mắt, nói: “Hội võ hiệp ra lệnh cầm, nhưng ta lại muốn xem thử, giang hồ là như thế nào.”
Trên màn hình lúc này là cảnh quay cận cảnh bàn tay của vị công tử kia, đôi bàn tay trắng nõn mềm mài, là một đôi bàn tay sống trong an nhàn suиɠ sướиɠ, chưa từng luyện võ.
Dựa theo logic bình thường, công tử quý tộc sẽ là nhân vật phản diện, thường sẽ bị nam chính là đại hiệp nào đó vả sấp mặt.
Mà trên màn hình lại xuất hiện danh sách các nhân viên công tác và các diễn viên, font chữ là loại font như được viết bằng bút lông, trông có vẻ rất cổ phong.
Tuy Công Tây Kiều đóng vai thế tử gia trông rất đẹp, nhưng mọi người có chút thắc mắc, không phải Công Tây Kiều là nam chính của bộ phim này sao, sao Công Tây Kiều không diễn vai đại hiệp mà lại diễn vai một thế tử quý tộc không có võ công?
Nhưng thắc mắc của bọn họ nhanh chóng bị bỏ qua, bởi vì bộ phim thật sự rất thú vị, bọn họ cũng chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ chuyện khác.
Thấy Từ Siêu diễn vai đại hiệp nghèo túng đến cực điểm, suýt nữa đã phải đi làm phường trộm cướp, mọi người cười vang.
Lúc vai công tử của Công Tây Kiều đang lật tẩy mánh khóe bịp bợm của bọn giang hồ lừa người, cuối cùng bị đám giang hồ đó đuổi theo kêu gϊếŧ, chật vật không chịu nổi, tiếng cười của mọi người cứ như là muốn đâm thủng luôn trần nhà.
Bình thường quen xem các loại vai diễn cao lãnh, hoàn hảo của Công Tây Kiều, đột nhiên bây giờ anh lại diễn một vai khi thì tấu hài, khi thì khí chất cao quý bức người, khi thì chật vật, mọi người đột nhiên cảm thấy anh có một loại đáng yêu khó tả.
Sau khi bộ phim kết thúc, mọi người có chút ngơ ngác, ơ, hết rồi hả?! Hóa ra là hết 105 phút rồi sao, sao bọn họ lại cảm thấy chưa được nửa tiếng nữa mà?
Không nỡ rời đi, vậy thì ở lại xem cảnh hậu danh đề thôi.
Vì thế lúc bọn họ nhìn thấy Công Tây Kiều trên màn ảnh ngúng nguẩy mông tự khen mình đẹp trai, mọi người cười vang, không thấy xấu hổ hả trời?
Ngoài ra thì còn có cảnh các diễn viên trong đoàn ăn vặt này kia, Từ Siêu bị treo trên dây, Công Tây Kiều cùng vài diễn viên khác cầm đồ ăn vặt trêu chọc Từ Siêu, thật sự rất vui vẻ.
Tịch Khanh xem cảnh hậu trường Công Tây Kiều lăn lộn trong vũng bùn, cuối cùng là một mặt đầy bùn, cúi đầu nói với Công Tây Kiều: “Em sắp mất fan rồi đó.”
Công Tây Kiều hất cằm nói, “Cho dù em là tượng đất thì cũng là tượng đất đẹp trai nhất.”
Tịch Khanh thấp giọng cười cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, ghét sát vào tai anh nhỏ giọng nói: “Ừ, em đẹp nhất.”
Công Tây Kiều quay đầu, ngượng ngùng nói: “Đương nhiên rồi.”
Công chiếu lần đầu tiên kết thúc, những nhà bình luận phim ra khỏi rạp, trong lòng cảm khái, vốn bọn họ còn cảm thấy, Công Tây Kiều mới hai mươi ba tuổi mà thấy được giải của Kim Diệp có chút quá lố, nhưng sau khi xem xong bộ phim này, bọn họ mới cảm thấy, Công Tây Kiều thật sự có thực lực và tư cách để lấy giải.
Trong bộ phim này, diễn xuất của Công Tây Kiều cực kỳ quan trọng, chỉ cần có chỗ nào diễn không đủ tốt sẽ làm hỏng mất ý nghĩa mà bộ phim truyền tải, phải nói là Công Tây Kiều mang đến sự sống cho nhân vật này.
Đây là một vai diễn khiến cho người ta sẽ không thể bỏ qua được, nhân vật này vừa có mặt cao quý, vừa có mặt chính nghĩa thiện lương, cũng có mặt của nam nhi hào hùng. Nhân vật này không biết võ, thậm chí vì sống cuộc sống an nhàn mà có vẻ rất được chiều chuộng. Cho nên, vai diễn này quá mâu thuẫn, diễn không cẩn thận sẽ không thể nào diễn ra được hiệu quả mà kịch bản cần.
Nhưng Công Tây Kiều lại nắm được điểm đó, vai diễn này thật sự quá khó, bởi vì kịch bản giao cho anh có ý nghĩ quan trọng, thậm chí có thể nói rằng, vai diễn này của anh quyết định bộ phim này thành công hay thât bại.
Chỉ có xem xong bộ phim này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được đẳng cấp diễn xuất của ảnh đế là như thế nào.
Càng đáng sợ hơn chính là, anh chỉ mới hai mươi ba tuổi, tương lai còn rất nhiều thời gian để phát triển.
Có nhà phê bình phim nói rằng: Một siêu sao đang từ từ vươn lên, ảnh đế của cậu ấy rất xứng đáng.
Có một nhà phê bình phim khác bày tỏ: Có một kiểu diễn viên như vậy, cậu ta luôn dễ dàng khiến người ta tin tưởng nhân vật của cậu ấy có tồn tại, đây là sức mạnh của diễn xuất. Tôi không đánh giá được diễn xuất của Công Tây Kiều, bởi vì lúc xem bộ phim này, đó không phải là diễn xuất của một diễn viên, mà là cuộc đời của một con người. Làm nhà phê bình phim, tôi không nên quên nhiệm vị của mình, có thể nói, lúc xem bộ phim này, tôi hoàn toàn đắm chìm trong nội dung phim, đắm chìm trong câu chuyện của người khác. Đạo diễn Vương nắm chặt tiết tấu của câu chuyện, cũng rất để ý về vai phụ và vai quần chúng, đồng thời, đây cũng là bộ phim võ hiệp đã phá vỡ định nghĩa phim võ hiệp của bọn tôi, người đã từng xem qua đều sẽ cảm thấy võ hiệp như vậy rất thực tế. Cho nên đây là một bộ phim hay không thể bỏ qua, tôi tin rắng bất cứ fan phim điện ảnh này vào rạp phim cũng đều sẽ không hối hận.
Những fan phim điện ảnh chưa xem phim này, thấy đa số nhà phê bình đều luôn miệng khen diễn xuất của Công Tây Kiều phong phú, tình tiết và xử lý hậu kỳ của bộ phim rất xuất sắc, lập tức hiếu kỳ, kéo nhau đến rạp xem phim.
Xem xong rồi bọn họ mới biết được, cái gì gọi là kịch bản hay, đạo diễn giỏi, diễn viên xuất sắc, quay phim đẹp, hậu kỳ chỉnh sửa chuyên nghiệp, không ít fan nữ nhao nhao bày tỏ, dáng vẻ thế tử ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu ngắm tuyết, sau đó rời khỏi giang hồ, trở lại vương phủ, quả thật khiến cho người ta cảm thấy xúc động, còn có đau lòng không nói nên lời.
Hu hu hu, đau lòng cho thế tử của tôi quá, cũng không biết rằng sau này trở thành vương gia sẽ sống thế nào?
Thậm chí có người nhịn không nổi mà động não, ngồi viết đồng nhân văn suốt đêm, tưởng tượng ra cái loại ân oán thù hận, viết kết cục cho các nhân vật hoặc là tốt đẹp hoặc là đau khổ.
Còn về phần nam chính Công Tây Kiều, bây giờ anh không dám xuất hiện trước công chúng nữa, bởi vì phóng viên và fan quá điên cuồng, anh không đối phó nổi.
May mắn là đoàn phim《Tu chân》giữ bí mật tốt, anh trốn trong đoàn phim để quay, phóng viên cũng không tìm ra được anh, rốt cuộc anh cũng có thể yên tĩnh được vài ngày.
Nhưng không biết có phải vì Công Tây Kiều cầm được giải ảnh đế hay không mà các nhân viên công tác, diễn viên trong đoàn phim, các phóng viên từng phỏng vấn anh và cả các người dẫn trương trình đều càng ngày càng đối xử tôn kính với anh, không gọi anh là Kiều thiếu thì cũng gọi là Kiều ca, chỉ có mấy người có quan hệ thân thiết với Công Tây Kiều mới gọi anh là tiểu Kiều.
Dựa vào sư thay đổi cách xưng hô là có thể nhìn ra được sự thay đổi về địa vị trong giới giải trí của Công Tây Kiều.