Chẳng bao lâu sau, Tịch Khanh bê một cái khay ra khỏi phòng bếp, bên trên là bộ ấm mà Công Tây Hùng vừa tìm ra.
Công Tây Hùng nhìn vợ mình đi tay không bên cạnh Tịch Khanh, cảm giác quái lạ trong lòng lại càng lớn hơn, trước giờ vợ mình luôn nhiệt tình với khách, sao lại để khách bê đồ như thế?
Nhưng nghĩ lạ là vợ mình, ông cũng không nỡ nói, đành phải chuẩn bị đứng lên nhận lấy khay từ trong tay Tịch Khanh, kết quả lại bị con trai mình giữ lại.
“Ba, tay nghề pha trà của đại Tịch tốt lắm,” Công Tây Kiều chờ Tịch Khanh đặt khay lên bàn rồi mới buông tay Công Tây Hùng ra, “Để lát nữa ba uống thử sẽ biết.”
Công Tây Hùng yên lặng nhìn con mình một cái, việc này cũng không đúng, sao thái cộ của con mình cũng kỳ lạ như thế?
Sau đó người hoàn toàn không biết gì đến trà là Công Tây Hùng chỉ có thể trơ mắt nhìn động tác pha trà đầy tao nhã của Tịch Khanh, sau đó đưa đến trước mặt Công Tây Hùng: “Bác trai, mời bác uống.”
“Thật ngại quá, cám ơn cháu.” Công Tây Hùng đưa hai tay nhận lấy tách trà, uống một ngụm vào, nghĩ nghĩ, cũng không có gì đặc biệt mà, nhưng ngoài mặt thì ông vẫn khích lệ vài câu.
Bốn người ngồi trên sô pha xem TV uống trà, chờ đến khi trà vơi đi một nửa, Công Tây Hùng thấy Tịch Khanh không có ý rời đi, vì thế nói: “Hôm nay cũng muộn rồi, cháu ở lại đây đi.”
Tịch Khanh cười cười: “Không cần đâu ạ, cháu chỉ tiện đường đến thăm tiểu Kiều thôi.”
Kiều Lan Phân liếc mắt nhìn đống quà ở trong góc, tiện đường còn tiện luôn đống quà à.
Công Tây Kiều nghe vậy cũng tiện thể nói: “Nếu vậy thì em cùng anh về, nghe nói lần thứ hai Bạch Kỳ kháng cáo nhưng bị bác bỏ, xí nghiệp của Bạch thi cũng bị bên thuế và bên kiểm tra chất lượng khởi tố, em lo bọn họ sẽ đến làm phiền em.”
Nhắc đến Bạch gia, Công Tây Hùng và Kiều Lan Phân đều nhíu mày, nhưng không phản đối hành động của con trai. Trong mắt Công Tây Hùng, đàn ông chuyện nên làm thì làm, không nên làm thì không làm, Công Tây Kiều như thế không sai, bọn hỏ chỉ lo lắng con mình vì thế mà bị liên lụy, thời gian trước xảy ra chuyện như vậy khiến bọn họ lo lắng rất nhiều, nếu không phải mỗi ngày tiểu Kiều đều gọi điện cho họ, hơn nữa kể lại chuyện đã xảy ra, chắc bọn họ đã sớm đứng ngồi không yên rồi.
Điều kiện an ninh của trang viên Tịch gia chắc chắn là hơn hơn tiểu khu của bọn họ rồi, lúc này Công Tây Hùng gật đầu nói: “Như vậy cũng được, chỉ là phiền cậu Tịch rồi.”
“Không phiền à, tiểu Kiều có thể ở nhà cháu, cháu rất vui.” Tịch Khanh thấy Công Tây Kiều nguyện ý vè cùng mình, vẻ mặt dịu đi vài phần, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.
Kiều Lan Phân nhìn Công Tây Kiều và Tịch Khanh không nói gì, Công Tây Hùng thấy Tịch Khanh có vẻ cũng không phải là nói dối cho nên cũng không có ý kiến, trong mắt ông, hai người là bạn tốt, lâu lâu sang nhà nhau ở mấy hôm cũng là chuyện bình thường.
Bốn người lại nói chuyện trong chốc lát, Kiều Lan Phân nhìn hai thanh niên trước mặt đã nửa tháng không gặp nhau, cứ em liếc anh một cái, anh liếc em một cái, bà nhìn mà đau cả mắt, nói: “Được rồi, cũng không còn sớm, hai đứa về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vâng,” Công Tây Kiều buông tách trà, nhận lấy áo khoác mà mẹ đưa, mỉm cười nói với cha mẹ: “Con đi đây.”
Tịch Khanh thấy thế cũng đứng dậy khách sáo chào tạm biệt hai người.
“Được rồi, đi đi,” Kiều Lan Phân phẩy phẩy tay, trong trạng thái mắt không thấy tâm không phiền, “Đi đường cẩn thận, bảo tài xế lái chậm chút.”
Tuy không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng bà, con mình có lớn đến đâu thì vẫn là một đứa nhỏ cần cha mẹ quan tâm.
“Con biết rồi,” Công Tây Kiều ôm lấy mẹ, “Nếu có phóng viên đến làm phiền hai người, nhớ gọi điện cho con đó.”
“Yên tâm, phóng viên nào dễ đến gần ba mẹ như vậy,” Mẹ Kiều giơ tay lên vuốt tóc con mình, “Chăm sóc cho tốt bản thân mình, đừng để mẹ với ba con lo lắng.”
Chờ hai mẹ con lưu luyến chia tay xong, Công Tây Hùng nhìn Công Tây Kiều chuẩn bị ra khỏi cửa, vội hỏi: “Con trai, vừa rồi con nói con có đối tượng, rốt cuộc là ai vậy?”
Công Tây Kiều đưa tay khoác lên cổ Tịch Khanh, mỉm cười nói: “Ba đã thấy rồi.”
“Cái gì mà thấy rồi?” Công Tây Kiều khó hiểu nhìn con mình và bạn tốt cùng nhau ra khỏi cửa rồi lên xe, cảm giác quái dị trong lòng ông mới càng ngày càng rõ ràng, lập tức kinh ngạc, bật người nhìn về phía vợ mình: “Vợ, lời của con trai là có ý gì?”
Kiều Lan Phân đóng cửa, sau đó ngồi xuống sô pha nói: “Anh thấy sao?”
“Nó nó nó….” Công Tây Hùng lắp bắp nói, “Hai đứa nó sao có thể?”
“Anh hỏi em, em biết hỏi ai đây,” Kiều Lan Phân tức giận nói, “Hai đứa nó đã như vậy, làm sao em có thể làm chuyện chia rẽ bọn nó được.”
Công Tây Hùng nghĩ đến chuyện vợ và mình năm đó, lại nhìn bộ ấm trà trên bàn, cảm thấy miệng đắng chát, nhất định là do vị đắng của trà ban nãy.
“Bảo sao ban nãy anh lại thấy thằng bé kia lại ân cần đến thế,” Công Tây Hùng mờ mịt ngồi xuống bên cạnh vợ, ngơ ngác suy nghĩ một lúc lâu, vuốt mặt một phen, “Con nói với em thế nào?” Nhìn thái độ của vợ, ông biết chắc chắn vợ mình đã sớm biết.
“Thuận theo tự nhiên thôi, cố gắng tách ra cũng không phải là ý hay, trong lòng tiểu Kiều nhớ thương, lại phải hết hôn với con gái, không công bằng với con gái nhà người ta, đâu có nhà nào nguyện ý để đứa con mình nâng niu bị người khác tổn hại như vậy, cho dù là có người nguyện ý, lương tâm em cũng không cho phép,” Kiều Lan Phân thở dài, “Nhà chúng ta không thể làm chuyện hổ thẹn này được.” Với tính cách của tiểu Kiều, chắc chắn cũng không bằng lòng, chẳng lẽ muốn tiểu Kiều sống cô độc cả đời sao?
Bà thấy mặt chồng có chút ngơ ra, nghĩ rằng trong lòng ông có khúc mắc, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Không thể nào vì muốn tốt cho con mà hủy hoại hạnh phúc cả đời của con được, anh thấy có đúng không? Không lẽ anh chấp nhận ép con đến mức kia luôn sao?”
“Chuyện này của con trước tiên không nói, anh lo là chuyện thân phận của hai đứa, nếu truyền ra ngoài không biết gây chấn động biết bao nhiêu.” Công Tây Hùng hít sâu một hơi, sống vài thập niên rồi, ông nhìn ra được Tịch Khanh là người bền chí, còn con mình nhìn thì có vẻ là hiền, nhưng chuyện đã quyết định chắc chắn sẽ không thay đổi. Nếu ông và vợ lấy thân phận là cha mẹ mà buộc anh và Tịch Khanh từ bỏ đoạn tình cảm này, con mình có thể sẽ nhịn đau mà từ bỏ, nhưng vợ nói đúng, ông làm sao có thể ép con mình đến đường cùng được?
Nhưng theo lẽ thường, nam nữ hòa hợp âm dương mới là con đường đúng, tình cảm đồng tính là một loại tình cảm đáng chê trách. Cho dù hai người không sợ bị trách móc, nhưng liệu có thể bảo vệ nhau sống cả đời không?
“Dư luận thì thôi cũng không bàn, anh chỉ sợ hai đứa không đi được đến cuối cùng, thương tâm tổn hại tinh thần,” Công Tây Hùng lần thứ hai thở dài, “Đứa nhỏ này từ nhỏ rất nghe lời, không hề bướng bỉnh, khó khăn lắm mới bướng bỉnh một lần, mà lại là chuyện lớn như vậy.”
Quên đi, nam nữ kết hôn còn có ly hôn mà, bọn họ cũng không cần phải nghĩ quá nhiều như vậy. Tuy Tịch gia chủ lợi hại, nhưng tiểu Kiều nhà bọn họ cũng thất ưu tú, ông không lo địa vị hai người chênh lệch.
“Chuyện của người trẻ tuổi, để bọn nó tự lo thôi,” Công Tây Hùng nói một cách miễn cưỡng, “Cuộc đời rất dài, nếu Tịch gia chủ dám làm xằng bậy, chúng ta cũng chẳng sợ, dù sao tiểu Kiều nhà chúng ta cũng không thiếu người thích.”
Kiều Lan Phân cười cười, không phản bác lời của chồng.
Trong mắt bọn họ, địa vị của tiểu Kiều và Tịch Khanh là như nhau, cũng chẳng cần Tịch Khanh phải đến quý gối cầu xin để bọn họ cho phép hai người bên nhau. Cũng như người thân của Tịch gia bên kia, đừng hòng đòi tiểu Kiều nhà bọn họ phải khúm núm.
Nếu thật sự không muốn hai đứa con trai ở cũng nhau, người bọn họ ép buộc cũng sẽ chỉ là con mình, con nhà người khác không đến phiên họ quản.
Trong xe, Tịch Khanh có chút lo lắng nói: “Có khi nào bác trai bác gái sẽ giận tôi không?”
“Anh cảm thấy thế nào?” Công Tây Kiều ngắm nhìn ngón tay Tịch Khanh, mỉm cười nói, “Nếu bọn họ không thích anh, lúc nãy mẹ đã không để em đi rồi.”
Tịch Khanh ngẩn người: “Bác gái biết rồi?”
“Ừ, bây giờ thì cả ba mẹ em đều biết rồi,” Công Tây Kiều nắm chặt tay hắn, khẽ cười, “Quyết định ở bên anh là chuyện của em, ba mẹ em vừa hay là cũng nghĩ như vậy, nếu ba em không đồng ý đã sớm đóng cửa đánh em rồi.” Tuy từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị đánh.
Tịch Khanh ôm lấy Công Tây Kiều: “Cám ơn em.” Hắn đã chuẩn bị trước tinh thần bị bác trai bác gái gây khó dễ rồi, nào ngờ đối phương lại rạch ròi như vậy, từ đầu đến cuối vẫn vui vẻ đối xử với hắn.
Công Tây Kiều cũng ông lấy hắn: “Em bắt cóc một người tốt như vậy về, họ không đánh em là may rồi.”
Làm người yêu của Tịch Khanh, anh làm sao có thể để đối phương chịu loại thiệt thòi này, anh là người bạn trai tốt.
Vệ sĩ đang lái xe phía trước yên lặng nhìn con đường phía trước, trong lòng thầm thờ dài một tiếng, hóa ra ông chủ mới là người bị sói lừa đi sao?
Nhưng cảm thấy… Như vậy cũng không có gì là mâu thuẫn lắm.
Hơn nửa tháng rồi hai người không gặp nhau, cho nên sau một đêm nhiệt huyết, Tịch đại gia ở nhà với Công Tây Kiều một ngày rồi mới đi làm, trong mắt trợ lý Cẩu, có lẽ quân vương không trầm mê sắc đẹp mà bỏ bê triều chính nữa, mà là vị quân vương này đã gặp được một vị quân vương khác rồi.
Chuyện Tịch Khanh và Công Tây Kiều bên nhau đã trở thành bí mật không thể nói ra giữ trợ lý Cẩu và thư ký Đường, theo lý thuyết thì đáng lẽ lúc này đám người trưởng bối Tịch gia phải làm loạn lên lại im lặng như tờ, giống như là cho dù bây giờ Tịch Khanh có đi yêu một con động vật nào đó, bọn họ cũng tuyệt đối không dám ý kiến vậy.
Nói chung là do lúc trước thủ đoạn Tịch Khanh chỉnh lý người của Tịch Khanh rất gọn gàng, mà bây giờ hắn đã nắm trong tay toàn bộ Tịch thị rồi, cho dù đám cô dì chú bác có kháng nghị cũng không thể nào lay động được địa vị của Tịch Khanh.
Từ chuyện này cũng có thể đủ thấy chênh lệch giữa gia chủ đồng lứa của Tịch gia và Bạch gia lớn bao nhiêu.
Nghe nói lớp trẻ của Bạch gia đã gây ra biết bao nhiêu tai tiếng, bị bắt vì hút chích, bị bắt vì mại dâʍ, thậm chí có người còn bị bắt vì buôn rượu giả, quả thật khiến người ta chê cười.
Người ngoài cuộc xem nào nhiệt, người trong cuộc bàn luận, Bạch gia nháo thành như vậy là do nhà dột từ nóc, còn trẻ mà không từ thủ đoạn hãm hại nhau để tranh quyền đoạt lợi.
Rất nhiều thế gia xuống dốc là do đấu tranh nội bộ.
Gần đây Công Tây Kiều làm ổ ở trang viên Tịch gia, lúc nói chuyện điện thoại với Từ Siêu, anh mới nghe được thêm kha khá chuyện bát quái của Bạch gia.
“Bạch gia biến thành như vậy, đó là do bọ họ tự tìm đường chết,” Công Tây Kiều cười lạnh, “Gia chủ trước không xong, có chuyện gì là đổi ngay gia chủ mới, chuyện này không phải là để người khác cùng thế hệ cảm thấy rằng cái chức gia chủ ấy tùy tiện là có thể kéo xuống sao, sao bọn họ lại không thử một lần chứ?”
Theo anh thì, nếu gia chủ vô dụng, mà cùng thế hệ lại không có lấy được ai có khả năng đẩy lên làm gia chủ, vậy thì thà bỏ đi cái gia chủ này đi, tìm mấy đống giám đốc tinh anh lên là được. Bạch gia hủy đi thân phận gia chủ của Bạch Trọng, rồi dễ dàng đẩy Bạch Kỳ lên đài, nước cờ này quả thật là dở.
Chỉ tiếc là người thế hệ trước không nhận ra, thế hệ trẻ này lại không có ai có tài, càng tranh chấp càng nát, dù gia tộc có to lớn đến đâu cũng không thể chịu nổi sức ép như vậy.
“Cậu như thế mà lại hiểu được,” Từ Siêu ở đầu bên kia điện thoại cười nói, “Đáng tiếc mấy người Bạch gia đó lại còn đang bận đi tìm đường chết.”
Công Tây Kiều cười cười, sau khi cúp máy với từ siêu lại nhân được điện thoại của Trần Khoa, ý chính là có mấy nhãn hàng nước ngoài muốn tìm cậu làm đại ngôn, muốn câu xem xét thử.
Anh nói: “Trước tiên anh xem thử thành ý của mấy thương giá đó xem, không cần vội.”
Trần Khoa thầm nghĩ, mấy nghệ sĩ khác chỉ hận không kể phân thân mà đi nhận hết, hoàn toàn không giống vị đại thiếu gia này, lười nhác đến mức chẳng giống thiên vương đang hot tí nào.
Buổi trưa ăn cơm một mình, Công Tây Kiều đột nhiên nhận được điện thoại của cha mẹ Lâm, nói rằng Lâm Khang muốn gặp anh.
Cúp điện thoại, Công Tây Kiều sửng sốt một lát, thở dài, nhưng vẫn đứng dậy cầm áo khoác ra khỏi nhà.
—————————————–