Ngày hôm sau, Lương Đông nghe nói đoàn phim đã hủy hợp đồng với Tào Chinh, bắt đầu đứng ngồi không yên, lo lắng người tiếp theo bị hủy hợp đồng sẽ là mình.
Nghĩ đến mấy chuyện không hay mình gặp phải sau khi vào giới giải trí, Lương Đông cảm thấy cuộc đời mình có chút u ám. Ba năm trước Lương Đông nhờ vai nam hai của một bộ phim mà trở nên nổi tiếng, sau đó may mắn ký hợp đồng với Hoàn Tinh, gần đây nhất là vai nam bốn trong bộ phim truyền hình nổi tiếng, bởi vì dáng vẻ xuất chúng nên được bình chọn là một trong những diễn viên đóng vai cổ trang ưa nhìn nhất.
Cũng bởi vì danh hiệu này mà người đại diện mới giúp Lương Đông giành được vai quan trọng trong《Công Chúa Bế Nguyệt》, bởi vì ai cũng biết nhân vật này trong tiểu thuyết nguyên tác là một nhân vật có dáng vẻ hơn người.
Mới ra mắt không lâu mà có thể nhận được vai diễn này, Lương Đông vui vẻ đến mức mời tất cả bạn bè đi uống rượu, nào ngờ lại bị người khác hãm hại, ngày hôm sau tin tức Lương Đông hít thuốc phiện tràn lan khắp mặt báo, vai diễn khó khăn lắm mới giành được cũng mất đi.
Tào Chinh nói do Công Tây Kiều cướp đi cơ hội bạo hồng của Lương Đông, nhưng Lương Đông không cho là đúng. Với mạng lưới quan hệ của Công Tây Kiều, sớm muộn gì cũng sẽ nổi thôi, chằng qua《Công Chúa Bế Nguyệt》là đá lót đường cho anh bước vào giới diễn xuất thôi. Lương Đông chưa bao giờ cho rằng Công Tây Kiều giành mất cơ hội của mình, chỉ tiếc là mình không đủ cẩn thận, không đề phòng cái gọi là “bạn tốt” thôi.
Bây giờ Lương Đông vất vả lắm mới có cơ hội vực dậy, nào ngờ lại bị cái miệng của Tào Chinh làm cho liên lụy.
Nghĩ vậy, Lương Đông rầu rĩ thở dài một tiếng, nghe thấy âm thanh trên hành lang, Lương Đông mở cửa ra nhìn thì thấy Tào Chinh đang kéo vali chuẩn bị rời đi. Điều khiến Lương Đông giật mình là, sắc mặt của đối phương trắng bệch, như là một đêm không ngủ vậy.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tào Chinh ngẩng đầu thì thấy Lương Đông đang đứng trước cửa, Tào Chinh không cam lòng mà hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng mắng: “Đừng đắc ý!”
Lương Đông mờ mịt nhìn theo bóng dáng rời đi của Tào Chinh, có ý gì?
Rất nhanh Lương Đông cũng biết lý do mình bị mắng, hóa ra là đạo diễn quyết định cho Lương Đông đảm nhận vai của Tào Chinh, còn vai của Lương Đông thì do một người mới diễn.
Vai diễn của Tào Chinh phải nói là tốt hơn vai của Lương Đông nhiều, cho nên lúc nghe người đại diện nói chuyện này, Lương Đông có chút lơ mơ, không phải hắn ta cũng nên bị đuổi giống Tào Chinh sao?
“Từ khi nào mà cậu lại đi theo Kiều thiếu rồi, sao không nói cho tôi một tiếng vậy?” Người đại diện đến trước mặt Lương Đông, vẻ mặt tò mò.
Lương Đông lắc đầu: “Tôi không có liên quan gì đến Kiều thiếu cả.” Nhìn người đại diện trước mặt nhiệt tình hơn xưa, Lương Đông không hiểu gì.
“Được rồi, cậu đừng giả vờ nữa,” Người đại diện rót một cốc nước cho Lương Đông, sau đó cảm khái nói, “Nếu Kiều thiếu không đề cử cậu cho đạo diễn Lưu, vai nam chính này sao có thể tới lượt cậu?”
Bảo sao vừa rồi ánh mắt Tào Chinh nhìn hắn ta khó coi như vậy, hóa ra là có chuyện này. Lương Đông chợt bừng tỉnh, thấy người đại diện vẫn còn đang lải nhải, hắn ta giận dữ nói, “Em làm sao có thể ôm đùi Kiều thiếu đượcc.”
Nghe nói ngay cả sếp Hoàng công ty bọn họ lúc gặp mặt Kiều thiếu cũng phải vô cùng khách sao nhún nhường, một nghệ sĩ có lịch sử đen tối như Lương Đông tốt nhất không nên ôm đùi Kiều thiếu để tránh kéo phiền toái tới mới đúng.
Thấy vẻ mặt Lương Đông không giống như là đang giả vờ, người đại diễn cũng mê mang, chẳng lẽ Kiều thiếu này đang làm việc thiện?
Bởi vì lịch trình của Công Tây Kiều bận rộn, cho nên đạo diễn Lưu dành ra vài ngay để anh có thể quay hết những đoạn có liên quan đến mình. Trước khi Công Tây Kiều rời đi, các nhân viên công tác còn cùng anh ăn cơm.
Mùa đông ở Đế Đô cực kỳ lạnh, sau khi Công Tây Kiều xuống máy bay liền mặc ngay áo dạ, quấn khăn choàng cổ, đeo lên cặp kính. Tuy anh chân dài, dáng người đẹp, hấp dẫn được một ít người quay đầu lại nhìn, nhưng tạm thời không có ai nhận ra anh.
Mới vừa đi ra khỏi cửa, Công Tây Kiều thấy ngay Tịch Khanh đang đứng cách đó không xa. Tịch Khanh thấy anh đi ra, trên mặt lập tức xuất hiện ý cười, không kìm lòng nổi mà bước lên phía trước.
“Hôm nay máy bay hạ cánh trễ, anh đợi bao lâu rồi?” Công Tây Kiều bước đến bên cạnh Tịch Khanh, sau đó đưa tay vuốt vuốt lưng hắn, rồi quay đầu nhìn xung quanh, lẳng lặng thu tay lại, mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
“Không chờ bao lâu cả,” Tịch Khanh nhìn mấy trợ lý phía sau Công Tây Kiều, thấy bọn họ đều cúi đầu, giống như không hề nhìn thấy hành động vừa rồi của Công Tây Kiều vậy, vì thế nói, “Vừa rồi bác trai bác gái gọi điện đến bảo chúng ta ngày mai sang ăn cơm.”
“Ngày mai là ngày cúng Ông Táo,” Công Tây Kiều và Tịch Khanh sóng vai đi ra ngoài, sau đó nói, “Ba mẹ em tin, nên năm nào cũng muốn cả nhà tụ họp để dâng hương cúng Ông Táo.”
“Ừm.” Tịch Khanh nghiêng đầu nhìn mặt Công Tây Kiều, nâng khóe miệng cười cười.
Chờ hai người dẫn theo trợ lý và vệ sĩ đi rồi, người qua đường nào đó ở sân bay nói nhỏ với bạn của mình: “Người chân dài đẹp trai vừa rồi, cảm giác bảnh quá, tôi thích!”
“Đeo kính, quấn khăn, nhìn không được mặt của người ta mà còn dám nói là đẹp trai?” Người bạn khinh bỉ nhìn, “Không chừng chỉ có vóc dáng đẹp, khí chất hơn người mà thôi.”
“Cậu không cảm thấy người đàn ông mặc vest đi cùng cũng rất đẹp trai sao?” Người qua đường sờ sờ di động, nhìn tấm ảnh vừa chụp được, cảm thấy thỏa mãn nói, “Có được người bạn đẹp trai như vậy, sao có thể xấu được?”
Nói xong, cô nàng vội chụp bóng lưng hai người lại. Mặc dù rất hạnh phúc khi phát hiện được trai đẹp, nhưng cô nàng cũng biết, nếu tùy tiện đăng ảnh mặt người ta lên Weibo có thể khiến người ta gặp phiền phức.
Nhưng cho dù là chỉ có ảnh chụp bóng lưng thôi cũng khiến không ít người đến vây xem, bởi vì dáng người của hai người này thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi không ít người gào khóc đòi chủ post đăng ảnh chụp chính diện.
Chủ post không đồng ý, nhưng rất nhanh đã có người phát hiện ra hai người đàn ông này không chỉ có dàng vẻ đẹp mà còn có thể là cao phú soái nữa. Bởi vì bọn họ phát hiện, đồng hồ đeo trên tay hai người này là hàng làm thủ công giới hạn số lượng của hãng đồng hồ nổi tiếng thế giới, mỗi năm sản xuất không đến hai trăm chiếc.
Ngoài đồng hồ ra, khăn quàng cổ và áo khoác của họ cũng đều là hàng hiệu, tuy không biết chắc đó là hàng nhái hay hàng thật, nhưng vẫn có không ít người đã nhận định bọn họ là cao phú soái rồi, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hai người có dáng người đẹp, ai bảo con người là động vật sống bằng mắt làm gì.
Vốn nhiệt độ của tấm “Dáng người ưa nhìn” này trên Weibo cũng bình thường thôi, cho đến khi có một tài khoản tên là Siêu Cấp Gấu Mèo để lại bình luận, mới khiến cho tấm ảnh này đột nhiên hot lên Weibo.
Siêu Cấp Gấu Mèo: Không biết mọi người có nhớ không, hình như Kiều thiếu từng tặng cho Tịch gia đồng hồ, hình như… giống chiếc này.
Siêu Cấp Gấu Mèo như sợ mọi người không tin, còn cố ý đăng thêm ảnh chụp vào khu bình luận, tấm ảnh này đúng là tấm mà Tịch Khanh đăng lên Weibo sau khi nhận được đồng hồ.
Không Thích Ăn Thịt: Cho nên… Hai dáng người ưa nhìn này có thể là Kiều thiếu và Tịch gia sao?
Rất nhanh đã có người lấy vài tấm ảnh chụp bóng lưng của Công Tây Kiều để đối chiếu với tấm ảnh này, cuối cùng cũng cho ra kết luận là có khả năng người đó thật sự là Công Tây Kiều. Còn tấm ảnh chụp bóng lưng Tịch Khanh tuy tìm không ra, nhưng nếu xem chiếc đồng hồ kia, rồi lại còn là người đàn ông đi cạnh Công Tây Kiều nữa, chắc chắn phải là Tịch Khanh.
Vì thế, câu hỏi là, sao tình cảm của Công Tây Kiều và Tịch Khanh lại có thể tốt đến mức này?
Nếu Công Tây Kiều đi một năm rưỡi mới về, Tịch Khanh ra sân bay đón cũng rất bình thường, chỉ là mấy hôm trước Công Tây Kiều còn ở Đế Đô, giờ mới đi có mấy ngày, đáng để Tịch Khanh tự thân đến sân bay đón người sao?
Đừng nói là bạn cực thân, cho dù là anh em thân thiết cũng đâu thể làm như vậy?
Có khi nào hai người này….
Loại đồn đoán kỳ lạ này rất nhanh đã bị người khác phủ định, bởi vì có có một công ty nào đó lên tiếng thanh minh rằng chiều hôm đó tổng giám đốc của Tịch thị đang họp hành đàm phán ở chỗ bọn họ.
Mọi người tra thử chỗ đó thì phát hiện cách sân bay rất gần, có khi là Tịch gia chỉ tiện đường mà thôi. Hơn nữa, đã là bạn bè thân thiết thì sao không thể đến đón?
Chị chị em em thì có thể đi vệ sinh chung, sóng vai nhau đi dạo phố, vậy mà không cho anh em người ta đón nhau à?
Đa số mọi người cũng không quan tâm lắm đến mấy lời đồn đoán mơ hồ này, có mấy fan có thể nhìn ra tình cảm này cũng chỉ có thể im lặng quan sát chứ không chạy đi nói lung tung, cho nên trận mưa gió này chẳng mấy chốc đã qua đi, đề tài cũng biến thành tình huynh đệ của Kiều thiếu và Tịch gia, hoặc đôi chân dài mê hoặc vô số người qua đường.
Ai hay lướt mạng đều biết, mấy tin tức trên mạng chủ yếu vui là chính chứ đừng xem là thật, cho nên Công Tây Kiều biết chuyện mình và Tịch Khanh bị chụp ảnh đăng lên mạng sau đó còn bị liên tưởng sâu xa, nhưng anh không hề lo lắng. Mấy chuyện này từ trước đến nay đều là càng bôi càng đen, quan trọng hơn là, anh cũng không cần phải phủ nhận chuyện gì.
Sáng hôm sau, trợ lý Cẩu thấy ông chủ thu dọn tài liệu trên bàn, có vẻ như chuẩn bị rời đi, không nhịn được mà nhìn đồng hồ, lúc này mới có mười giờ, ông chủ đã chuẩn bị tan làm rồi?
“Trợ lý Cẩu, trưa nay tôi phải đi ăn một bữa cơm quan trọng, nếu công ty không có chuyện gì quan trọng thì đừng báo cho tôi.” Tịch Khanh cầm lấy áo dạ trên ghế sô pha, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ông chủ, vậy buổi họp chiều này…”
“Dời sang ngày mai đi,” Tịch Khanh nói, “Cậu tự mình sắp xếp là được.”
Trợ lý Cẩu còn muốn nói gì đó, chỉ là sau khi nhìn thấy vẻ suиɠ sướиɠ và chờ mong trên mặt ông chủ, anh ta chỉ có thể nuốt lời mình định nói xuống, nhìn theo hình bóng rời đi của ông chủ.
Giữa trưa lúc trợ lý Cẩu đến nhà ăn, bấm vào Weibo của Công Tây Kiều thì phát hiện đối phương vừa mới đăng một bài post.
Công Tây Kiều V: Cơm trưa phong phú mà cha mẹ chuẩn bị [Hình ảnh]
Tấm ảnh chụp một bàn thức ăn, quan trọng là góc chụp lộ ra một góc áo. Người khác có thể không biết, nhưng trong lòng trợ lý Cẩu thì vô cùng rõ ràng, đây là áo mà hôm nay ông chủ mặc.
Khó trách ông chủ lại kích động như vậy, hóa ra là đi gặp cha mẹ của Kiều thiếu.
Nghĩ thế, vẻ mặt của trợ lý Cẩu có chút kỳ lạ, cha mẹ của Công Tây Kiều cũng khoan dung quá, con trai nhà mình yêu một người đàn ông, thế mà có thể rộng lượng mời đến cùng ăn cơm.
Người nhà này cũng không hề bình thường.
Biệt thự Công Tây gia, một nhà bốn người thắp hương cho Ông Táo, sau đó cơm nước xong thì ngồi trên sô pha uống trà xem TV. Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Tịch Khanh và cha mẹ của Công Tây Kiều cũng đã tự nhiên với nhau hơn, ngoài việc không gọi “cha mẹ” ra, bọn họ cũng không khác gì người nhà rồi.
“Đại Tịch à, hôm qua con đến sân bay đón tên nhóc thối này à?” Công Tây Hùng nhớ đến sóng gió tối qua trên mạng, “Bây giờ thời đại 4.0, không cẩn thận là bị người khác phát hiện đó, hai đứa sau này cẩn thận một chút.”
Mặc dù Công Tây Hùng có chút thẳng thắn, nhưng trong thẳng thắn có tinh tế, cho nên mới cố ý biểu lộ rằng, chuyện này không liên quan đến tiểu Kiều, để tránh vì chút việc nhỏ mà khiến hai người nghi ngờ lẫn nhau.
Công Tây Kiều ngẩng đầu cười cười nhìn Công Tây Hùng và Tịch Khanh, sau đó bước đến bên cạnh mẹ, cùng nhau bàn tán về bộ phim truyền hình cẩu huyết.
“Bác trai yên tâm.” Tịch Khanh quay đầu lại nhìn Công Tây Kiều một cái rồi cười.
Hắn không nói yên tâm gì, nhưng Công Tây Hùng cũng hiểu được, ông đưa tay vỗ vỗ vai Tịch Khanh, cười nói: “Hai người trẻ tuổi các con vui vẻ sống là được rồi.”
“Con sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Kiều.” Tịch Khanh nghiêm túc nói.
“Chăm sóc nhau, giúp đỡ nhau,” Công Tây Hùng cười nói, “Đứa nhóc thối này lắm tật xấu, lại còn lười biếng, chỉ có con chịu được nó.”
“Tiểu Kiều rất tốt,” Tịch Khanh quay đầu lại nhìn Công Tây Kiều một cái, thấy anh đang lột vỏ quýt, sau đó chia một nửa cho Kiều Lan Phân, nửa còn lại thì giữ cho mình ăn, “Không có gì tốt hơn em ấy.”
Công Tây Hùng lần thứ hai vỗ vỗ vai hắn, người tình trong mắt hóa Tây Thi, ông hiểu điều đó.
Năm đó mẹ tiểu Kiều mắng ông, ông lại cảm thấy giọng bà so với những người phụ nữ khác êm dịu hơn nhiều, cái này còn có thể nói gì đây?
Sau khi hai người rời khỏi biệt thự của cha mẹ Công Tây Kiều, Công Tây Kiều mỉm cười hỏi: “Ba em nói gì với anh?”
Tịch Khanh thay anh mở cửa xe, sau đó ngồi vào xe cùng anh, đưa mắt nhìn căn biệt thự ấm áp qua cửa sổ xe, hắn cười nói: “Không nói gì cả.”
Công Tây Kiều nhíu mày, thấy hắn cười như thế, cũng không tiếp tục hỏi nữa.