Là trợ lý riêng của tổng tài Tịch thị, Cẩu Giáp luôn cảm thấy bản thân thật bình tĩnh tĩnh, đáng tiếc nhận thức này bị lật đổ sau khi anh ta và Đường Lâm đến rạp xem bộ phim kinh dị 《 Hành lang gấp khúc trong mơ 》.
Ai nói với anh ta phim kinh dị Hoa Quốc là một loại phim hài khác, có bản lĩnh đứng ra, xem anh ta đánh chết hắn.
“Được rồi, không phải anh nói làm trợ lý tốt nên hiểu sở thích của sếp sao, chỉ là một bộ phim kinh dị thôi mà” Đường Lâm ghét bỏ ném cho anh ta một chai đồ uống, xoay người mở cửa xe, nâng cằm nói: “Lên xe, tôi đưa anh về.”
Cẩu Giáp lên xe Đường Lâm, uống vài ngụm đồ uống, nén cảm giác sợ hãi trong lòng rồi nói: “Vai diễn của Kiều thiếu thật đáng sợ, lúc sau bộ dáng cậu ấy nhìn người khác khiến tôi lạnh sống lưng.” Khi đó anh ta ngồi ở phía trên, nhìn ánh mắt trên màn hình lớn, nghĩ đến ánh mắt đối phương xuyên thấu qua màn hình nhìn về phía mình, sợ tới mức anh ta ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hóa ra đây mới là diễn xuất chân chính, anh ta rốt cuộc hiểu được vì sao Kiều thiếu nổi như vậy, sau khi công chiếu《 Hành lang gấp khúc trong mơ 》 sẽ được nhóm mê điện ảnh ca ngợi là dấu mốc lịch sử trong làng phim kinh dị trong nước .
“Anh cho rằng giải thưởng ảnh đế Kim Diệp là dùng tiền mua sao?” Đường Lâm khẽ cười một tiếng, “Chỉ tiếc người nên chú ý anh lại không chú ý tới, trong phân cảnh của Kiều thiếu, có người đàn ông xuất hiện trong mấy cảnh hồi tưởng, anh có nhận ra là ai không ?”
Vẻ mặt Cẩu Giáp mờ mịt, tất cả lực chú ý của anh ta đều dồn vào nội dung bộ phim, làm sao để ý diễn viên là ai được.
Thấy anh ta không nhận ra, Đường Lâm cong đôi môi đỏ mọng, nhìn ánh đèn lộng lẫy trên đường siết chặt vô lăng trong tay.
Trên thế giới có vài đôi tình nhân rõ ràng rất bận bịu nhưng vẫn dốc hết sức lực ngược đãi chó độc thân.
Vài ngày sau, khi truyền thông đưa tin tổng tài Tịch thị là khách mời trong《 Hành lang gấp khúc trong mơ 》, Cẩu Giáp mới biết vì sao buổi tối mấy hôm trước Đường Lâm hỏi câu kia.
Nhìn những cư dân mạng ngây thơ không biết gì tán dương Công Tây Kiều và Tịch Khanh anh em tình thâm trên Weibo, Cẩu Giáp đột nhiên cảm thấy cô đơn, mọi người say chỉ có mình tỉnh.
Đó không phải anh em tình thâm, đó rõ ràng là thứ tình yêu đủ để làm mù mắt tất cả những con chó độc thân!
《 Hành lang gấp khúc trong mơ 》thành công rực rỡ, Công Tây Kiều điễn vai chính kiêm nhà đầu tư kiếm được rất nhiều tiền, tiếc là anh đang ở nước ngoài quay《 Trang viên màu vàng 3》, không có thời gian trở về chúc mừng cùng mọi người, chỉ phát cho mọi người trong đoàn phim lì xì thật dày.
Phong cách phim nước ngài khác với phim trong nước, vì vai diễn của Công Tây Kiều trong phim khá nặng, hơn nữa vô cùng ý nghĩa, cho nên quá trình quay không dễ dàng.
Lúc quay xong《 Trang viên màu vàng 3》về nước đã là cuối tháng 11, Đế Đô vừa kết thúc một trận tuyết. Cũng may hành trình về nước của anh không bị công bố, nên tránh được phóng viên và fan đuổi theo.
Khi về đến nhà, Tịch Khanh đang chờ anh, còn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho anh.
Đã lâu không gặp, hai người đều rất nhiệt tình, ăn cơm xong thì không nhịn được vận động kịch liệt một lúc.
Tịch Khanh ôm Công Tây Kiều, thỏa mãn nói: “Đồ ăn nước ngoài không ngon, tôi thấy hình như em gầy đi.” Đủ loại thực phẩm tẩm bổ đã tự động tuần hoàn trong đầu hắn để hắn lựa chọn.
“Ừm,” Công Tây Kiều dụi đầu vào cổ hắn, “Một người bạn tốt của em mới trở về từ nước ngoài, đêm mai em muốn tham gia tụ họp, đến lúc đó anh nhớ tới đón em về nhà.”
Bạn tốt thời trung học?
Tịch Khanh nghĩ đến bức thư kẹp trong vở ghi, tay vỗ vỗ tấm lưng trơn bóng của Công Tây Kiều: “Được, ngày mai tôi nhất định sẽ đến sớm đón em.”
Trong phòng riêng của một nhà hàng cao cấp, ba thanh niên ngồi cùng nhau, mặc dù có chút xa lạ, nhưng năm đó quả thực bọn họ là anh em tình nghĩa, không khí cũng không quá xấu hổ.
“Cũng không biết Tiểu Kiều có thời gian đến không,” Mấy năm nay Mẫn Thịnh vẫn luôn ở nước ngoài, không biết chuyện gì trong nước, “Mấy hôm trước lúc tôi và cậu ấy nói chuyện phiếm trên mạng, cậu ấy đang quay phim ở nước ngoài.” Nói đến đây, y cố ý liếc qua Hứa Tổ, “Hai ngày trước cậu nói không có thời gian tham gia tụ họp, tôi có hơi thất vọng, cũng may thằng nhóc cậu đủ tình nghĩa, cuối cùng bỏ tiền bạc vì bạn bè.”
“Bây giờ cậu ấy tự mình mở công ty, có thể thong thả sao?” Một người bạn khác nửa hâm mộ nửa ghen tị nói, “Nhưng trong bốn anh em tốt chúng ta, Tiểu Kiều là nở mày nở mặt nhất, không chỉ là họa sĩ trẻ tuổi nhất, còn là siêu sao nổi tiếng nhất trong ngoài nước, đúng là nhân sinh người thắng.”
Nghe mấy lời này, trên mặt Hứa Tổ lộ ra chút mất tự nhiên, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua phía cửa: “Các cậu cố ý đến tụ họp, tôi có bận cũng sẽ tìm cách đến, không thì sao tính là anh em.”
Đang nói, điện thoại Mẫn Thịnh đột nhiên vang lên, cậu ta lấy ra xem qua, đứng lên nói: “Tiểu Kiều tới rồi, tôi ra cửa chờ cậu ấy.”
Trong bốn người, tình cảm giữa cậu ta và Công Tây Kiều tốt nhất, tuy rằng sau này cậu ta du học nước ngoài, Công Tây Kiều vào đại hoc Đế Đô trong nước, nhưng hai người vẫn không cắt đứt liên hệ. Trước đây khi Công Tây Kiều ra nước ngoài quay phim, hai người còn gặp mặt.
“Đợi tôi, tôi cũng đi.” Một người bạn mang theo áo khoác ra ngoài, Hứa Tổ ngồi ở góc do dự một lát, vẫn đứng dậy đi theo.
Hắn ta đi tới cửa, chỉ thấy một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở cửa, người giữ cửa chuẩn bị tiến lên mở cửa xe, bị vệ sĩ từ băng ghế sau ngăn cản.
Vệ sĩ khom người mở cửa xe, chỉ thấy một thanh niên mặc áo bành tô dày, quàng khăn màu nâu nhạt, đội mũ đi xuống, cho dù mặt thanh niên bị mũ và khăn quàng cổ che khuất hơn nửa, nhưng vẫn có thể khiến người ta liếc mắt chú ý.
Trong lòng Hứa Tổ khẽ run, hắn ta biết, thanh niên này nhất định là Công Tây Kiều.
Thấy bạn bè đứng ở cửa chờ, Công Tây Kiều bước nhanh đến, một phen ôm lấy cổ Mẫn Thịnh và người bạn kia: “Đã lâu không gặp, hai người càng ngày càng đẹp trai.”
“So ra kém cậu, đã thành nam thần quốc dân rồi,” Mẫn Thịnh cười ha hả ôm cổ mình, nô đùa vui vẻ với Công Tây Kiều.
Lúc vào cửa, Công Tây Kiều thấy Hứa Tổ đứng cách đó vài bước, nhưng sau khi hai người nhìn thoáng qua nhau thì không nói lời nào..
Bốn người trở lại phòng, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên thì mọi người bắt đầu ăn uống.
“Chúng ta đã nhiều năm không tụ họp cùng nhau, năm đó Hứa Tổ thích theo sau Tiểu Kiều nhất, sao bây giờ lạnh nhạt thế?” Một người bạn nói.
Mẫn Thịnh đương nhiên cũng nhìn ra hai người Hứa Tổ và Công Tây Kiều gần như không giao tiếp trong suốt quá trình, chẳng qua bận tâm mặt mũi hai người mới không lên tiếng, hiện tại bị bạn bè nói thấu, không giả ngu được nữa, đành mở miệng nói: “Hứa Tổ năm ngoái về nước phải không?”
“Ừ,” Hứa Tổ liếc nhìn Công Tây Kiều, Công Tây Kiều đang vùi đầu ăn canh, không đáp lại ánh mắt hắn ta. Thấy thế, y đành phải thu hồi tầm mắt, cũng không biết trong lòng mình là mất mát, tiếc nuối, hay là giải thoát, “Tiểu Kiều bình thường bận rộn làm việc, tôi lại đang trong thời kì lập nghiệp, một năm nay cũng không có thời gian gặp mặt.”
Người bạn kia nghe vậy cũng nhận thấy không thích hợp, mấy năm đó tình cảm bọn họ không tồi, Hứa Tổ về nước một năm, hai người cho dù bận đến đâu cũng nên có thời gian gặp mặt. Kể cả cậu ta phát triển bên ngoài, lúc rảnh rỗi có thể ăn uống tiệc tùng với Công Tây Kiều.
Hai người đều không phải kẻ ngốc, thấy thái độ của Hứa Tổ, mà vẻ mặt Công Tây Kiều lại lãnh đạm, biết hai người trong lúc ấy chắc chắn phát sinh chuyện gì đó, nên nói vài ba câu thì chuyển hướng đề tài.
Rượu đủ cơm no, tuy rằng Công Tây Kiều không có nhiều thiện cảm với Hứa Tổ, nhưng điều đó không ảnh hưởng tâm trạng tốt của anh khi gặp lại hai người bạn tốt. Chỉ tiếc tâm trạng tốt này bị Hứa Tổ phá khi anh vào toilet để rửa tay.
Không biết Hứa Tổ có chuyện gì phải chạy đến toilet nói chuyện, đâu phải đang quay phim truyền hình.
“Tiểu Kiều,” Hứa Tổ nhìn gương mặt không hề thay đổi trong gương, so với sự hèn nhát và yếu đuối trong mắt mình, chật vật dời tầm mắt, “Tôi…. Thât xin lỗi.”
“Cậu không có lỗi với tôi,” Công Tây Kiều rút khăn giấy nhẹ nhàng lau tay, quay đầu nhìn về phía Hứa Tổ, nhẹ nhàng thở dài nói, “Tác dụng lớn nhất của thời gian chính là làm cho người ta thay đổi. Tôi không biết vì sao cậu nói xin lỗi tôi, tôi cũng không muốn biết.”
Khóe môi Hứa Tổ run nhè nhẹ, nói không ra lời, nhưng không hiểu sao trên mặt lại cảm thấy nóng bừng.
“Tôi nghĩ cậu hôm nay sẽ không đến,” Công Tây Kiều ném giấy lau tay vào thùng rác, “Nhìn thấy cậu có chút ngoài ý muốn.”
“Trong lòng cậu tôi là loại không có tình cảm như vậy sao? Hay là… Nếu cậu biết tôi tới, cậu sẽ không đến ư?” Hứa Tổ nhìn Công Tây Kiều, vẻ mặt bi thương.
“Sao có thể, hai người bọn họ là anh em tốt của tôi, cho dù cậu tới hay không, tôi cũng sẽ đến gặp bọn họ, cậu nghĩ nhiều rồi.” Nét mặt Công Tây Kiều bình tĩnh nhìn Hứa Tổ, “Có người tới đón tôi, tôi đi thông báo bọn nước cam một tiếng.”
(*Chỗ này tác giả dùng từ 橙汁 không rõ là tên người bạn còn lại hay tác giả viết sai.)
“Cậu luôn như vậy, nhìn thấu tất cả, bộ dạng lãnh đạm cao ngạo!” Hứa Tổ đột nhiên cao giọng nói, “Lúc trung học tôi đi tới đi lui trước mặt cậu, cậu đã bao giờ để mắt đến tôi chưa?!”
Công Tây Kiều trầm mặc một lát: “Bọn nước cam mỗi ngày đều lượn qua trước mặt tôi, tôi cũng không nhìn nhiều thêm.”
“Cái này không giống!”
“Vậy cậu nói xem cậu và bọn họ có gì không giống.” Công Tây Kiều nhướn mày, nhìn bộ dạng Hứa Tổ không cam lòng, chớp mắt cười.
Ngoài toilet, Mẫn Thịnh và người bạn kia nghe được hai người ở bên trong tranh cãi, hơi do dự có nên vào khuyên nhủ không.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Mẫn Thịnh nâng chân.
“Bởi vì tôi thích cậu! Thích cậu suốt hai năm!”
À. . . . . .
Mẫn Thịnh xấu hổ nhìn chân mình, trong lòng nghĩ sao cái chân này ti tiện vậy, bước ra làm gì?! Thể hiện giày mình sạch sẽ à?
“Cậu thích tôi là chuyện của cậu, tôi không có nghĩa vụ phải đáp lại tình cảm của cậu, hơn nữa. . . . . .” Công Tây Kiều cười lạnh, “Cái gọi là thích của cậu, theo tôi cũng chỉ thế thôi. Loại thích này chính là rung động của riêng cậu, mà tôi trong đoạn tình cảm này là người chẳng biết gì cả.”
Dựa vào cái gì người khác thích anh, nếu anh không đáp lại tình cảm này thì do anh sai? Cho tới giờ Hứa Tổ chưa từng thổ lộ với anh, mà anh cũng đâu có đùa giỡn tình cảm của hắn ta, chẳng lẽ cũng là lỗi của anh?
“Đừng nói trước nay tôi không biết tình cảm của cậu là gì, cho dù tôi biết cũng không thiếu nợ cậu gì cả, ” Công Tây Kiều cái nâng cằm xinh đẹp lên, “Đừng lấy thích của mình làm công cụ ép buộc người khác, làm bẩn chữ thích.”
“Tiểu Kiều.” Ngoài cửa toilet truyền đến giọng nam trầm thấp.
Mẫn Thịnh và Hứa Tổ đồng thời quay đầu lại, nhìn người đàn ông hết sức anh tuấn đứng ở cửa, dù đứng ở cửa cũng khiến người ta cảm giác như đối phương đang đứng trong văn phòng rộng lớn.
Mẫn Thịnh nheo mắt, đây là. . . . . . Gia chủ Tịch thị?
Hứa Tổ thật không ngờ cuộc nói chuyện của mình và Công Tây Kiều đã bị người khác nghe thấy, vừa lúng túng vừa xấu hổ, không còn suy nghĩ tiến lên lấy lòng Tịch Khanh, chỉ cúi đầu, hy vọng Tịch Khanh không nhận ra mình.
“Anh đến rồi?” Công Tây Kiều cười với Tịch Khanh, bước nhanh đến bên cạnh Tịch Khanh, sau đó giới thiệu hắn với hai anh em tốt.
Mẫn Thịnh thấy Công Tây Kiều và Tịch Khanh quả thật thân thiết như lời đồn, trong lòng có gì đó quái lạ không nói nên lời.
“Bây giờ đã muộn rồi, ngày mai cậu ấy còn phải tham gia ghi hình chương trình, tôi đưa cậu ấy về trước, ” Tịch Khanh khách sáo nói với hai người, “Lần sau tôi với Tiểu Kiều làm chủ, mời hai vị nhất định ghé thăm.”
“Chắc chắn chắc chắn.” Mẫn Thịnh cười nhìn theo hai người rời đi, quay đầu nhìn về phía bạn tốt, vẻ mặt nghi hoặc nói, “Không phải Tiểu Kiều có xe à, sao Tịch gia còn tới đón?”
Bạn tốt vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cậu không biết hai người bọn họ là anh em tốt cảm động nhất cả nước sao?”
Mẫn Thịnh:….
Sao cậu không cảm thấy đây là nhịp điệu của anh em tốt nhỉ?
Cậu nhìn bạn tốt, lại nhìn Hứa Tổ cách đó không xa, thở dài một tiếng.
Trong xe, Tịch Khanh im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Cậu ta là chủ nhân bức thư đó sao?”
“Ai biết được, em không xem,” Công Tây Kiều cười tủm tỉm ôm cổ hắn, “Anh ghen à?”
“Ai lại đi ghen với người không quan trọng chứ,” Tịch Khanh hơi mất tự nhiên hừ một tiếng, “Năm đó cậu ta không được em coi trọng, hiện tại chắc chắn cũng không.”
Ừm, câu từ rõ ràng hợp lí, nhưng sắc mặt không cần cứng ngắc như vậy thì sẽ đáng tin hơn.
“Hình như anh đến đây sớm hơn dự định gần nửa tiếng.”
“Ừ, hôm nay tài xế lái nhanh hơn chút.”
Tài xế:…
Nói chuyện phải có chứng cứ chứ, hôm nay trời mưa tuyết, làm sao tốc độ lái của anh ta nhanh hơn được?
Công Tây Kiều không nhịn được nở nụ cười, nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông bên cạnh càng ngày càng mất tự nhiên, anh hôn nhẹ lên má hắn, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, cả đời này em chỉ thích một mình anh, đến chết cũng không tha cho anh.”
Tai Tịch Khanh đột nhiên đỏ lên, trở tay ôm lấy Công Tây Kiều.
Tuyết càng rơi càng lớn, tốc độ xe càng ngày càng chậm, mà người trong xe lại ấm áp như mùa xuân.
Không lâu sau, nghe nói Hứa Tổ đem trung tâm công ty chuyển dời đến tỉnh khác, từ đó về sau rất ít xuất hiện ở Đế Đô.