Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Do vào kỳ nghỉ hè nên tiệm bánh ngọt có rất nhiều khách, Kiều An phải thuê thêm ba người phục vụ nữa. Hôm nay là ngày đầu tiên các cô ấy tới làm việc, cô phải huấn luyện cho bọn họ. Giải thích xong hết công việc, cô nhìn màn hình điện thoại, đã 11 giờ 8 phút rồi.

Vì thế, cô để các cô gái nói chuyện với nhau, còn mình thì ngồi ở quầy thu ngân, mở Wechat ra.

Quả nhiên, vài phút trước Phó Cảnh Tri lại đăng trạng thái mới trên "vòng bằng hữu".

Là một video ngắn, trong video có mười mấy đứa trẻ con đang nhảy dây cao su.

Khóe môi Kiều An nhếch lên không chút kìm chế, nghĩ nghĩ, vẫn thả yêu thích cho anh, rồi để lại thêm một bình luận: Phó lão sư không nhảy cùng sao?

Cô tưởng tượng một chút về bộ dạng Phó Cảnh Tri nhảy dây cao su, vô cùng buồn cười.

Không ngờ, nụ cười chưa kịp thu lại, Wechat lại vang lên hai tiếng, là tin nhắn của Phó Cảnh Tri.

Phó Cảnh Tri: [Tôi sẽ không nhảy.]

Phó Cảnh Tri: [ / video ]

Kiều An mở video ra, vẫn là video bọn trẻ đang nhảy dây cao su, chỉ là ngắn hơn so với video đăng trên "vòng bằng hữu" mười phút. Có vẻ là video do lão sư khác quay, vài giây cuối Phó Cảnh Tri ngồi ở trên ghế dài, mỉm cười nhìn bọn trẻ chơi đùa.

Hết video, cô lại xem lại video, ở cuối video lại thấy Phó Cảnh Tri, lặp đi lại lại mấy lần.

Một màn đó, cô cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Sau đó, Kiều An theo lệ thường hỏi han về chuyện dạy học của anh. Có qua có lại, hàn huyên ba năm phút, sau đó hai người đều dừng lại vì có việc bận.

"Chị, trưa nay ăn gì bây giờ?" Tiểu Triệu mở danh sách các món ăn ra hỏi.

Kiều An ở trước máy tính xem đơn hàng, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: "Tùy mọi người, trưa nay chị mời mọi người ăn."

Đôi mắt Tiểu Triệu sáng lên: "Em sẽ chọn món đắt nhất." Nói xong, cầm điện thoại đi hỏi mọi người ăn gì.

Kiều An không nhịn được mà bật cười, ngón tay không cẩn thận lại một lần nữa bấm vào khung chat với Phó Cảnh Tri.

Gần đây tần suất anh đăng lên "vòng bằng hữu" nhiều hơn trước rất nhiều, gần như trưa nào anh cũng đăng lên một cái, buổi chiều lại thêm một cái nữa, thỉnh thoảng vào buổi tối, nếu trường học có hoạt động, anh sẽ lại đăng thêm một cái nữa. Đa số thời điểm, anh đều đăng ảnh chụp, có khi là chương trình dạy học ngày hôm đó được viết trên bảng đen, có khi anh chia sẻ một cuốn sách nào đó, một vài lúc sẽ đăng video như lúc nãy, tất cả đều là hoạt động giải trí sau giờ học của bọn trẻ con.

So với sự trầm tĩnh trên "vòng bằng hữu" ba tháng trước, quả thật là rất bất ngờ.

Đặc biệt khi xem "vòng bằng hữu" của Phó Cảnh Tri, mặc dù Kiều An không đến nơi anh dạy, nhưng dường như cô có cảm giác mình đang ở đấy mỗi ngày. Mà cô cũng có thói quen mỗi ngày sẽ xem "vòng bằng hữu" của anh, nếu cô thấy có cái gì đó thú vị, cô sẽ không nhịn được mà trêu chọc anh vô cùng bí mật, anh có khi cũng sẽ trực tiếp gửi cho cô những video không được đăng trên "vòng bằng hữu".

Vì thế, đã từng không cùng anh nói chuyện nhiều lắm, thậm chí trên khung chat còn có chỗ trống, bởi vì gần đây thường xuyên nói chuyện, nên khung chat giữa hai người lại được lấp đầy.

Đột nhiên nghĩ gì đó, Kiều An lướt xem nội dung nói chuyện phía trên, nhìn thấy cuộc trò chuyện với Phó Cảnh Tri sau khi tới Lệ Giang, ngón tay mới dừng lại.

Phó Cảnh Tri: [Buổi chiều đến Ninh Lang, mấy lão sư chúng tôi sẽ mua đồ dùng cho bọn trẻ, buổi tối cùng nhau mang tới khu dạy học ở trên núi. Em có muốn tôi mua giúp cái gì không?]

Kiều An: [Được, giúp tôi mua một phần được không?]

Phó Cảnh Tri: [Có thể.]

Kiều An: [Tôi chuyển tiền qua Wechat nhé?]

Phó Cảnh Tri: [Chuyển qua Alipay đi, Alipay là số của tôi, nhớ nhé.]

Sau đó, là một dãy số.

Kiều An nhớ rõ lúc ấy mình nhìn chằm chằm những con số trên màn hình đến xuất thần, lúc sau ma xui quỷ khiến thế nào, trực tiếp lưu vào danh bạ.

Là số điện thoại của Phó Cảnh Tri.

Ngón tay lại lướt xuống, bên tai cô bỗng nóng lên.

Phó Cảnh Tri: [Tôi mua quần áo, còn của em thì mua giày nhé?]

Quần áo cùng giày.

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, lại cố tình làm cho người khác suy nghĩ lung tung.

Kiều An cảm thấy người không được khỏe, cô hít sâu một hơi, ném điện thoại vào một góc, hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.

Buổi chiều cơm nước xong, Kiều An cùng Hạ Lan thử nghiệm mấy món mới, Tiểu Triệu xách theo túi lớn túi nhỏ tiến vào kêu lớn: "Chị, tiệm trà sữa đối diện thật là rảnh."

"Sao lại nói vậy?" Kiều An không ngẩng đầu, uống một ngụm nước, lại ăn thêm một miếng đồ ăn mới, thử từng cái một, sau đó cho Hạ Lan ý kiến.

Tiểu Triệu mở album trong điện thoại: "Đây này, quảng cáo dán đầy trung tâm thương mại luôn! Từ tầng hai đến tầng bốn đều là biểu ngữ với quảng cáo, mọi người đến trung tâm thương mại xem phim, đi mua sắm, ăn uống đều có thể nhìn thấy."

"Khó trách hai ngày nay đối diện lại đông khách như vậy!" Cô ấy thở phì phì nói.

Kiều An từ đầu đã để ý, xác thật là quảng cáo rất lớn, biểu ngữ cũng được đặt ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, trên đấy có nhắc đến các chương trình giảm giá.

Tiệm trà sữa ở đối diện khai trương từ tháng 6, hồi trước Cổ Hiển còn giúp cô điều tra hướng đi. Cho nên, sau khi bên kia khai trương, cô đã sớm có chuẩn bị các phương hướng để đối mặt với bên kia, chẳng qua gặp đúng lúc đang nghỉ hè, hai cửa hàng ở vị trí đối nhau, ẩn ẩn đấu tranh với nhau.

Đối phương hiển nhiên áp dụng phương án giảm giá, giảm giá vẫn là giảm giá.

"Khá tốt." Kiều An cùng Hạ Lan nhìn nhau cười.

Tiểu Triệu líu lưỡi: "Kiều Nhi, chị nói thật chứ? Cái nào tốt cơ?"

Việc giảm giá các sản phẩm đối với một cửa tiệm là một vấn đề vô cùng nóng bỏng, và nó cũng đang là một phương pháp bùng nổ ở thời điểm hiện tại. Nhưng cửa tiệm của bọn cô vẫn chọn phương án thử nghiệm các sản phẩm mới, một chút hoạt động trong kỳ nghỉ hè cũng không làm, việc này xem là tốt sao?

Kiều An chần chừ một chút: "Là khá tốt, thừa dịp bọn họ dùng nhiều vốn như vậy để làm quảng cáo, chúng ta thay vì dùng quảng cáo thì phát triển sản phẩm mới, không phải tốt hơn sao?"

Tiểu Triệu vẫn không hiểu.

"Bọn họ sử dụng quảng cáo tốt như vậy, người tới càng nhiều chúng ta cũng có thể tranh thủ chiếm tiện nghi một chút." Hạ Lan cười giải thích: "Chỉ dựa vào việc giảm giá thì có lợi ích gì. Sau khi đợt giảm giá qua đi, ai còn nhớ tới chứ? Chất lượng mới là quan trọng nhất! Lại nói thêm, cửa hàng chúng ta gần cửa hàng họ như vậy, người ta nhìn thấy quảng cáo thì mới cố ý tới cửa hàng đối diện, chẳng lẽ không nhìn thấy cửa hàng chúng ta ở đây?"

Tiểu Triệu vui vẻ "ồ" lên một tiếng: "Thật thông minh!"

Hạ Lan cười cười, lại nhìn sang Kiều An: "Là bà chủ Kiều của chúng ta nhìn xa trông rộng."

Kiều An nắm tay lại: "Nào nào, vẫn là đồ ăn của đầu bếp Hà ngon chứ."

Tiểu Triệu nhìn hai người tâng bốc nhau, cười ha hả nói: "Hai người đều giỏi. Em như thế nào liền không nghĩ tới đâu!"

"Em lại nhìn một cái xem, đối diện chỉ bán trà sữa, cửa hàng lại không lớn như bên chúng ta, bên trong lại không có nhiều chỗ ngồi. Cửa hàng chúng ta vừa có trà sữa lại còn có bánh kem, chỗ ngồi cũng nhiều hơn! Chờ đến lúc chị Hạ nghiên cứu loại bánh kem mới xong, đến lúc đó mặc dù chỉ có một bộ phận nhỏ người bị quảng cáo hấp dẫn tới mua trà sữa, xoay người liền nhìn thấy cửa hàng chúng ta, sẽ mua bánh kem của chúng ta, kia chẳng phải là chúng ta tiện thể chiếm tiện nghi sao." Kiều An bổ sung.

Tiểu Triệu gật đầu, nghĩ nghĩ, lại ỉu xìu: "Chị, sao chị lạc quan quá vậy? Làm sao chị biết chắc được nó có thành công hay không? Chị có nghĩ tới điều này không?"

Lúc này Kiều An lại không tỏ ý kiến, không trả lời nữa.

Thật ra là nó được lấy cảm hứng từ Phó Cảnh Tri.

Mấy hôm trước cô cũng đã nhìn thấy quảng cáo của cửa hàng đối diện, lại nhìn cửa hàng đối diện càng ngày càng nhiều khách như vậy, trong lòng cũng thấy sốt ruột. Sau đó, cô cùng Phó Cảnh Tri nói chuyện phiếm, trò chuyện một lúc cô không nhịn được bèn kể cho anh nghe, anh liền nói cho cô một chuyện.

Phó Cảnh Tri nói Chu Hoan rất thích xem náo nhiệt, nhìn thấy mấy cửa hàng đồ ăn vặt, mặc kệ ăn ngon hay không cô ấy nhất định đi tới nếm thử. Trong lúc xếp hàng, chỉ cần phát hiện ra cửa hàng bên cạnh có đồ ăn mà cô ấy thích hoặc là nhìn thấy những người khác ăn có vẻ ngon, cô ấy sẽ không kìm chế được mà mua tất cả về.

Cái tính tình thích xem náo nhiệt này, mọi người trong nhà nói mãi cũng không thay đổi được cô.

Nghe xong, Kiều An liền hiểu ra vấn đề.

Sau khi được đả thông tư tưởng, lại kết hợp với chiến lược marketing mà mình học được, còn có cái gì không rõ nữa chứ.

Sau đó, Kiều An cảm thấy dường như Phó Cảnh Tri cái gì cũng tinh thông. Từ quyển Độc thư bút ký anh viết đến chia sẻ những quyển sách, cô phát hiện ra anh vô cùng toàn năng. Mặc kệ coi anh là lão sư hay bạn bè, cùng anh nói chuyện phiếm rất thư thái.

Điện thoại rung lên, đem cảm xúc đang dâng trào lên trong lòng cô tan biến đi.

Cũng rốt cuộc ý thức được chính mình hình như lại thấy nhớ Phó Cảnh Tri.

Như là vừa gặp quỷ vậy.

Mịch Mịch: [Tớ ở sân bay gặp phải cái cô phát thanh viên kia!]

Kiều An nhìn hai lần mới phản ứng lại, cô phát thanh viên trong lời Sở Mịch nói chính là Nhạc Tư Dư, nhưng sự chú ý của cô lại rơi vào cô gái rõ ràng đang đi thực tập kia giờ lại ở sân bay.

Điềm Điềm: [Cậu tới sân bay làm gì?]

Mịch Mịch: [Mượn uy thế của chú Hàn, xin cùng đi công tác với Hàn Chinh.]

Đọc xong, Kiều An muốn chửi thề.

Điềm Điềm: [OK, cậu có thể cút luôn đi rồi đó.]

Mịch Mịch: [Đừng mà, tớ còn chưa nói xong đâu! Lúc Nhạc Tư Dư đăng ký, tớ làm bộ đi ngang qua nhìn vào vé máy bay của cô ấy, cậu đoán xem cô ấy đến đâu? Có muốn biết không? Nghĩ đi!]

Kiều An không để tâm, trả lời lại: Không muốn nghĩ.

Mịch Mịch: [Mặc kệ, tớ nhất định phải nói với cậu. Cậu nghĩ xem cô ấy có phải đi tìm Phó lão sư không?]

Không hề phòng bị, đầu cô "ong" lên một tiếng.

Kiều An ra vẻ bình tĩnh gửi đi một cái icon nghịch ngợm, sau đó rời khỏi Wechat, cô nỗ lực ngăn chặn lại sự phập phồng trong lòng mình.

*

Buổi tối, Kiều An đi tìm Chu Hoan, Chu Hoan vừa mới cho mèo ăn xong, đang luyện đàn tranh.

"Không tồi, có tiến bộ." Kiều An khen ngợi cô ấy.

Chu Hoan đắc ý nhướng mày: "Còn không phải sao, mỗi ngày em đều luyện tập đó."

Đầu tháng 7, Kiều An đã kết thúc việc đi dạy đàn tranh, tạm thời rời khỏi trung tâm dạy nhạc, cô nghĩ chờ nghỉ hè qua đi sẽ trở lại làm việc sau. Nhưng còn Chu Hoan, thỉnh thoảng cô vẫn bớt thời gian đến dạy cô ấy.

"Kiều An, cuối tuần này em đi Thụy Sĩ chơi, em sẽ đi lòng vòng mấy quốc gia gần đấy nữa, đại khái khoảng 20 ngày. Chị có muốn mua gì về không em mua cho. Nhất định sẽ mua về cho chị." Chu Hoan trong giờ nghỉ xem điện thoại, làm mới trang cá nhân rất nhiều lần, rốt cuộc cũng thấy anh cô đăng lên "vòng bằng hữu".

Kiều An đang bận chỉnh lại dây đàn: "Được, lúc về chị sẽ liệt kê danh sách ra, không mua về đủ thì đừng hòng quay trở lại."

Chu Hoan tỏ vẻ hoảng sợ che miệng lại, giây tiếp theo, cô ấy tủm tỉm đem điện thoại lại gần cô: "Trường học nơi anh em đang dạy tổ chức lửa trại nè, có vẻ rất vui."

Kiều An cầm điện thoại của cô lên xem, video dài gần một phút, các bạn nhỏ cùng với mấy bé gái mặc trang phục dân tộc đang nắm tay nhau vừa hát vừa múa trước ngọn lửa.

"Trên "vòng bằng hữu" không phải chỉ có thể đăng video tầm 10 giây thôi sao?" Kiều An nhìn kỹ, chú ý tới chữ Douyin trong video: "Anh của em rất trẻ trung, còn chơi Douyin nữa."

Chu Hoan cố nhịn cười: "Vâng, ông ý tuy già đầu cả rồi nhưng vẫn muốn theo kịp thời đại."

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, anh của cô không ở Thượng Hải, lại muốn bộc lộ cảm xúc của mình ra, anh cố ý học cách sử dụng Douyin, làm cách lại quay video dài như vậy, lại còn chia sẻ lên "vòng bằng hữu" nữa. Vì việc này, anh hôm nay vô cùng lắm chuyện, quẫy nhiêu cô cả buổi trưa.

Chốc lát lại hỏi thao tác như thế nào, chốc lát lại hỏi chia sẻ như thế nào, nghĩ lại lại thấy buồn cười.

Kiều An xem xong, như suy tư gì đó.

"Chu Hoan." Cố nhịn, nhưng vẫn là không thể nhịn nổi: "Cô gái họ Nhạc kia đi Vân Nam sao?"

Chu Hoan ngạc nhiên: "Hả? Em không biết."

"Nếu không để em hỏi một chút?" Tạm dừng vài giây, cô ấy nói.

Kiều An lập tức lắc đầu, lại cảm thấy cảm xúc của chính mình dường như không đúng, quả thực là bị điên rồi, thật là tồi tệ mà: "Không cần, chị chỉ hỏi thế thôi. Bạn thân chị hôm nay ở sân bay nhìn thấy cô ấy."

Chu Hoan "ồ" một tiếng, lặng lẽ cúi đầu, nhìn Kiều An trầm tư, đáy lòng tưởng như lặng yên lại xuất hiện một cái ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

Ngay sau đó, cô ấy một lần nửa mở điện thoại, quyết định gọi video cho Phó Cảnh Tri.

Một tiếng "leng keng" đột ngột vang lên trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, Kiều An lập tức hoàn hồn: "Chu Hoan, không cần hỏi." Giọng nói có phần lắp bắp.

Ánh mắt Chu Hoan vô cùng trong trẻo, bày ra bộ dạng ngây thơ nói: "Em không hỏi, em vốn dĩ định tối nay nói chuyện qua video với anh em."

Kiều An: "..." Lẳng lặng quay đầu đi chỗ khác.

Chu Hoan cười trộm, chờ video được chuyển tới, cô ấy trực tiếp đem màn hình quay về phía gương mặt phảng phất giận dỗi của Kiều An: "Anh, buổi tối vui vẻ."

Thình lình cùng người đối diện mắt đối mắt, Kiều An giật mình. Không đợi cô phản ứng lại, màn hình lại đen đi.

Trên màn hình hiện tín hiệu đối phương không tốt.

"Nơi này tín hiệu là E." Đứt quãng, Phó Cảnh Tri nói những lời này thật vất vả mới truyền tới được.

Sau đó, lại tối đen.

Kiều An như trút được gánh nặng, còn Chu Hoan lại hận không thể rèn sắt thành thép: "Anh, anh đúng thật là!" Cô ấy thật vất vả mới tạo ra cơ hội này mà.

"Hôm nay Kiều An cũng ở đây sao, cho anh..."

Lời nói còn chưa dứt, trên màn hình liên tiếp hiện ra tín hiệu của đối phương không tốt.

Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, Chu Hoan bắt đầu muốn từ bỏ.

Không ngờ, điện thoại truyền đến một giọng nữ thanh thanh, "Cảnh Tri?" Người đó gọi tên Phó Cảnh Tri.

Dịu dàng, lại vô cùng quen thuộc.

Tiếng vang rất rõ trong phòng khách.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Phó lão sư: Không chấp nhận đâu, thất vất vả mới có thể liên lạc được, kết quả, tư thế đẹp trai nhất còn chưa bày ra, trực tiếp làm tôi trở nên đen tối!

Tác giả: Ai bảo bên cạnh ngươi có người khác!

Phát thanh viên Nhạc: Ngại quá, tôi sợ mọi người quên tôi thôi ~

Chu Hoan: Hận không thể rèn sắt thành thép!

Kiều An: Ồ.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Nhấn Mở Bình Luận