Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Editor: YuuBa Kiều và mẹ Kiều bị con gái mình cùng Sở Mịch kéo tới tọa đàm của Phó Cảnh Tri. Vừa mới tới cửa, hai người lập tức phát hiện có gì đó không ổn!

Lúc này, muốn rời đi cũng không còn kịp nữa, mẹ Kiều không tán đồng nhìn Kiều An: “Kiều An.”

Kiều An cười hai tiếng “ha ha”, sau đó bám chặt lấy cánh tay của mẹ Kiều: “Cũng đã tới rồi, hay là cứ vào xem thử một lát. Con không nói cho Phó lão sư là hôm nay chúng ta sẽ tới. Anh ấy ở nơi có ánh sáng còn chúng ta ở trong bóng tối, vừa lúc có thể tìm hiểu, đúng không?”

“Chú dì, nếu hai người cảm thấy không hài lòng, chúng ta sẽ rời đi, Phó lão sư sẽ không phát hiện ra đâu ạ.” Sở Mịch thấy thế, cũng phụ họa theo.

Sau đó, ba Kiều bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ Kiều, rốt cuộc vẫn là mủi lòng.

Buổi tọa đàm của Phó Cảnh Tri được tổ chức trong khán phòng nhỏ ở tầng một của thư viện. Có rất nhiều sinh viên tới dự, khi bọn họ đến nơi, hơn nửa phòng đã chật kín chỗ ngồi. May mà Sở Mịch đã nhờ bạn học của cô ấy giữ cho họ mấy chỗ, cô chen qua vài người rồi ngồi xuống góc trong cùng.

Lúc ấy Phó Cảnh Tri đã tới, đang ở trên bục chuẩn bị bài giảng.

Hôm nay anh mặc tây trang cùng cà vạt được thắt rất gọn gàng, Kiều An nhận ra, vào những dịp quan trọng như này, anh luôn ăn vận chỉn chu như vậy.

“Phó lão sư dạy học rất nghiêm túc, các sinh viên trong giờ học của thầy ấy cũng không dám ho he làm việc riêng cho dù là việc nhỏ nhất đâu ạ.” Sở Mịch ngồi bên cạnh ba Kiều, chỉ vào Phó Cảnh Tri đang đứng trên bục, nói: “Các giáo viên khác đều nói Phó lão sư là một người rất nhàm chán, ngoại trừ đọc sách và viết luận văn ra, thầy ấy không đi chơi bao giờ đâu ạ.”

Nói xong, cô ấy nhìn Kiều An đang nhìn mình bằng ánh mắt tán dương, âm thầm gật gật đầu: “Chú, dì, con học môn của Phó lão sư trong một năm. Phó lão sư đứng đắn đến mức không thể đứng đắn hơn đâu ạ, là người nổi tiếng có đời tư trong sạch nhất trong học viện.”

Mẹ Kiều nhìn Phó Cảnh Tri từ trên xuống dưới đánh giá: “Sở Mịch, hẳn là con đã bị Kiều An mua chuộc rồi đúng không, con nói Phó lão sư như vậy có quỷ mới tin.” Bà một chút cũng không tin lời hai cô gái nói.

Sở Mịch thè lưỡi: “Con dám vỗ ngực mà khẳng định luôn ạ.” Cô ấy mím môi bảo đảm.

Ba Kiều không nói một câu nào, ông dùng ánh mắt của một người đàn ông đánh giá Phó Cảnh Tri một hồi lâu. Rồi sau đó, ông và mẹ Kiều liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài trong lòng.

Người con trai đứng trên bục giảng mặc một bộ tây trang màu đen, càng làm nổi bật sự nghiêm túc của anh. Nhìn qua có vẻ rất lạnh lùng, nhưng không thể che giấu được mùi hương tự nhiên của sách vở phảng phất quanh anh.

Phong thái nhẹ nhàng, ôn hòa, lịch sự, xác thật là không tồi.

Trong nháy mắt ba Kiều có chút mềm lòng.

Nhưng rất nhanh mà biến mất khi ông nhớ lại báo cáo bệnh án ở bệnh viện ngày hôm đó.

Giọng nói thanh thanh vang lên trong khán phòng nhỏ. Xung quanh đã có một vài sinh viên đơn giản tới điểm danh ghé vào bàn đi gặp Chu Công, hoặc là trực tiếp ngồi chơi điện thoại. Mẹ Kiều vốn không định ở lâu, nhưng đột nhiên không lường trước ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, vừa hay chạm ánh mắt với người đang đứng trên bục giảng.

Ánh mắt không chút che giấu sự kinh ngạc cùng khẩn trương, giọng nói cũng đột nhiên im bặt.

Mẹ Kiều rốt cuộc cũng tin lời con gái mình nói, Phó Cảnh Tri xác thật không biết bọn họ tới.

Có sinh viên đang nghiêm túc nghe giảng thấy thế, hoang mang nhìn tới, có chút tò mò tại sao Phó lão sư đột nhiên dừng lại. Liền đó, Phó Cảnh Tri cũng định thần lại, anh hắng giọng muốn che giấu, nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lúc trước, như thể anh chưa nhìn thấy gì cả.

Mịch Mịch: [Phó lão sư thấy rồi.]

Sở Mịch lặng lẽ nhắn tin cho Kiều An.

Kiều An bí mật nhìn điện thoại, không trả lời lại, ánh mắt dán trên người Phó Cảnh Tri.

Chỉ thấy người con trai trường thân ngọc lập (*) cởi bỏ một nút áo, quay lại nhìn màn hình, bút laser trên tay theo động tác của anh mà vẽ ra mấy cái vòng tròn lớn.

(*) trường thân ngọc lập: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, “ngọc lập” hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

Phong thái bình tĩnh tự nhiên, bộ dạng thong dong mà ưu nhã.

Nhưng rốt cuộc người trên bục giảng vẫn là Phó Cảnh Tri mà cô quen thuộc, Kiều An vẫn có thể nhận thấy được anh đang cố gắng che giấu sự khẩn trương cùng bất an của mình.

Kế hoạch xem ra là thất bại rồi.

Cô cảm thấy mất mát vô cùng. Trong lòng cô, Phó lão sư của cô tuyệt vời như vậy, ba mẹ cô chưa nhìn thấy người đã hạ quyết tâm mà ngăn cản, cô như thế nào cũng đều cảm thấy không cam lòng. Cô cảm thấy buồn cho bản thân mình, cũng cảm thấy tủi thân thay cho Phó lão sư.

Hôm nay mới có cơ hội để thực hiện kế hoạch.

Cô cho rằng ba mẹ thấy Phó lão sư tốt như vậy, sẽ suy nghĩ lại về việc của hai người.

“Không có gì khác biệt lắm.” Mẹ Kiều không thèm nhìn tới Phó Cảnh Tri, lôi kéo ba Kiều đứng dậy: “Ba mẹ đi trước.”

Kiều An kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”

Mẹ Kiều đã bước một bước, và bước chân của bà cũng không vì sự kinh ngạc của Kiều An mà dừng lại: “Có xem nữa thì cũng không thay đổi được quyết định của chúng ta.”

Kiều An vô cùng tức giận, cô nhìn thoáng Phó Cảnh Tri đang không biết gì trên bục giảng, lại chạy nhanh đuổi theo ba mẹ.

Phó Cảnh Tri luôn tỏ ra không có chuyện gì xảy ra nãy giờ thật ra đã sớm thấy rõ bốn bóng dáng vội vàng rời đi, trong lòng dần trầm xuống.

Ra khỏi khán phòng là sảnh lớn của thư viện. Lúc này, trong đại sảnh vẫn còn sáng đèn, thỉnh thoảng có một vài sinh viên vội vàng chạy qua, Kiều An đuổi theo ba mẹ: “Ba mẹ, con không hiểu.”

Ba Kiều và mẹ Kiều đồng thời dừng bước, cô nhìn bọn họ, bọn họ lại nhìn cô. Cuối cùng, vẫn là ba Kiều mở lời trước: “Phó lão sư đúng là nhìn không tồi, nhưng việc này không liên quan gì tới bản thân cậu ta.”

“Chỗ nào không liên quan chứ ạ? Không phải ba bảo nhìn không tồi sao?” Kiều An nóng nảy hỏi.

Sở Mịch càng không hiểu chuyện gì, cô ấy muốn nói giúp Phó Cảnh Tri vài lời hay, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của ba Kiều và mẹ Kiều, cô ấy đành nhịn lại, đứng một bên không dám hé răng.

Ba Kiều bất đắc dĩ nói; “Kiều An, ba hỏi con một câu, con có biết bệnh tình của mẹ cậu ta không?”

Kiều An ngẩn người ra: “Con biết.”

Sức khỏe mẹ Phó không được tốt lắm, còn phải mang máy trợ thính.

“Nhưng chuyện đấy thì có sao đâu ạ?” Kiều An cũng cảm thấy mẹ Phó không có vấn đề gì, vẫn cố gắng giải thích: “Chuyện này Phó lão sư không có sự lựa chọn nào khác!”

Mẹ Kiều không nhịn được nữa, bà tiếp lời ba Kiều: “Kiều An, rất nhiều người bây giờ coi chuyện hôn nhân như một trò đùa vậy, ngoài miệng nhẹ nhàng nói một câu: Thấy hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay. Nhưng mà, Kiều An, trong mắt ba mẹ, hôn nhân chính là vấn đề của cả đời người, nó không chỉ liên quan đến hai người các con, mà còn là trách nhiệm của gia đình hai bên nữa.” Bà nói những lời thấm thía.

Kiều An vẫn không hiểu, mẹ Kiều trầm mặt xuống, nói: “Con là con gái duy nhất của ba mẹ, ba mẹ không thể đem cuộc đời của con ra mà đánh cược được. Kiều An, ba mẹ không muốn con khổ, con hiểu không?”

“Nếu con oán trách ba và mẹ con, ba mẹ cũng nhận. Kiều An, ba mẹ vẫn là nói câu đó, con yêu đương ba mẹ rất vui vẻ, nhưng nếu con muốn cùng Phó lão sư kết hôn, không bằng nhân lúc còn sớm mà cắt đứt đi. Nếu con không thể nhẫn tâm, ba mẹ buộc phải trở thành những người độc ác, dùng biện pháp để con hạ quyết tâm.”

Kiều An trầm mặc, đem những lời nói của ba mẹ nhẩm lại mấy lần, lại càng cảm thấy thêm khó hiểu.

Mẹ Kiều nhìn cánh cửa khán phòng nhỏ, cũng không đợi con gái trả lời, nói: “Mẹ với ba con về trước. Sở Mịch, lần sau đừng giúp Kiều An mấy chuyện như này nữa.”

Sở Mịch vội không ngừng nói “vâng”, nhìn theo hai vị trưởng bối rời đi.

Hai người đi xa, cô ấy nhướng mày nói: “Người chị em, tớ vẫn không thể hiểu lời ba mẹ cậu nói, ý của bọn họ là gì vậy?”

Kiều An vẫn trầm mặc không nói, sắc mặt cũng vô cùng không tốt.

“Tớ biết rồi! Tớ biết rồi!” Sở Mịch dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên hét lớn lên, dọa Kiều An một phen: “Tớ đã hiểu, chắc chắn Phó Cảnh Tri có bí mật! Lúc trước anh ta đi Đức học tiến sĩ một năm liền trở về, lúc sau ở trường học cũng không thể nhìn thấy bóng dáng. Mọi người đều nói anh ta có bí mật, cậu xem có phải như vậy không?”

Bị tiếng hét của Sở Mịch làm cho tâm hoảng ý loạn, Kiều An thật vất vả sắp xếp lại mọi việc, cô cũng không thể nhớ ra những thứ vừa mới xuất hiện trong đầu mình.

Không ngờ, Sở Mịch lại vuốt cằm, tỏ vẻ khó lường mà nói: “Nhưng có một chuyện tớ không hiểu, chú dì nhắc tới mẹ của Phó lão sư là có ý gì? Người chị em, nếu anh ta khi dễ cậu, cậu đừng sợ, cứ nói với tớ một tiếng. Ngay cả khi tớ phải chiến đấu với việc không thể qua môn để tốt nghiệp, tớ cũng sẽ vì cậu mà tức giận!”

Kiều An bật cười: “Người chị em, lúc trước khi tớ tỏ tình, cậu đâu có nói như vậy, những lời đó còn văng vẳng bên tai tớ đó!”

Khi đó, Sở Mịch chỉ là sinh viên trong lớp Phó Cảnh Tri, nếu Kiều An dám thổ lộ với anh, kể cả cô phải chịu tổn thương, cô ấy cũng sẽ không vì thế mà xuất đầu lộ diện.

Vừa dứt lời, Kiều An thấy Sở Mịch thở phì phì trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt có chút không vui.

Cô cười ôm lấy Sở Mịch: “Nói đùa thôi mà, tớ đã khổ sở lắm rồi, cậu còn như vậy với tớ sao?”

“Vậy cậu tính như thế nào?”

“Không biết.” Kiều An buồn rầu: “Tớ ở đây chờ Phó lão sư, cậu về phòng trước đi, tớ sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp lặng lẽ.”

Lời mắng mỏ đã tới bên miệng Sở Mịch, nhưng nhìn cô bạn thân của mình như vậy, rốt cuộc là không nỡ nói ra mà nuốt trở vào, cũng không nói thêm gì với cô nữa.

“Được rồi, tớ đi trước, nhưng nếu có việc gì thì phải gọi điện cho tớ, tớ sẽ tới ngay lập tức.”

Phó Cảnh Tri từ trong khán phòng đi ra, liền nhìn thấy Kiều An đứng ở chỗ poster buổi tọa đàm ở trước cửa. Cô đang cúi đầu, không thể thấy rõ thần sắc.

Anh đi qua nói: “Trên mặt đất có kim cương sao?”

“Phó lão sư!” Cô ngẩng đầu lên mỉm cười, ngọt ngào gọi anh.

Phó Cảnh Tri nắm lấy tay Kiều An, dắt cô đi ra ngoài: “Sao lại chờ ở bên ngoài?”

Kiều An ngẩn người ra, cô dời mắt đi chỗ khác: “Em rời đi trước khi buổi tọa đàm kết thúc, nên ngại ngùng không dám quay vào.” Cô nói dối mà không chớp mắt.

Cô nắm lấy tay Phó Cảnh Tri, gắt gao giữ chặt lấy nó. Phó Cảnh Tri nhận thấy được ngón tay cô siết chặt lại vì lo lắng, anh nhéo tay cô trấn an, cũng không hỏi về sự xuất hiện đột ngột của hai vị trưởng bối trong buổi tọa đàm ngày hôm nay.

“Phó lão sư, trước đây em có hỏi anh, vì sao đến giờ anh vẫn còn một mình.” Đi ra khỏi thư viện, một cơn gió lạnh buốt ập tới, Kiều An co rúm lại bên cạnh Phó Cảnh Tri: “Lần này anh có thể nghiêm túc trả lời em không? Không cho phép anh nói giỡn chuyện này.”

Sau khi ba mẹ cô trở về, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô không nghĩ tới ba mẹ bởi vì thính lực không được tốt của mẹ Phó mà phản đối cô cùng Phó lão sư yêu đương.

Thực sự rất hoang mang, lại không biết làm sao.

Càng không biết nên nói với anh như thế nào.

Bước chân của Phó Cảnh Tri nhỏ đến mức không thể phát hiện ra có một chút dừng lại, anh ngước mắt nhìn lên trời. Đêm nay ánh trăng rất sáng, đài phun nước trước thư viện phun ra từng cột nước, ở dưới ánh trăng, lóe ra các tia sáng long lanh, vô cùng đẹp mắt.

“Ở tuổi nào thì làm tốt chuyện của tuổi đó.” Anh không nhanh không chậm đáp lại.

“Không thể nào!” Kiều An ngạc nhiên thốt lên: “Chẳng lẽ anh mọt sách như vậy sao? Đến cả chuyện yêu đương cũng phải tính toán thật hoàn hảo?”

Phó Cảnh Tri mỉm cười, lúc này đôi mắt của anh đặc biệt sáng, cất giấu cảm xúc mà cô không thể thấy rõ.

“Cái này là đáp án sao?” Cô vẫn là không tin mà hỏi lại.

Anh không chần chừ mà gật đầu: “Ừ.”

Cuộc đối thoại liền được chuyển sang đề tài khác, Phó Cảnh Tri không nhịn được, hỏi: “Vừa rồi, hai người ngồi bên cạnh Sở Mịch là ba mẹ em sao?”

Kiều An cắn môi, không biết nên giải thích như nào: “Ừ, là ba mẹ em.” Cô trả lời có chút ấp úng.

Phó Cảnh Tri lại nhéo nhéo mu bàn tay cô: “Xem ra chú dì có thành kiến với anh.”

Kiều An dừng bước chân lại, một tay khác cũng nắm chặt lấy tay anh, cùng anh mặt đối mặt: “Phó lão sư, nếu ba mẹ em thật sự phản đối chuyện của chúng ta, anh định làm thế nào?” Cô thử thăm dò hỏi.

“Phải nỗ lực hết mình.” Phó Cảnh Tri khom lưng, tiến tới gần cô nói: “Nhất định không buông tay.”

Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng như mọi ngày, còn mang theo sự quyết đoán ở bên trong nữa. Khi hai đôi mắt chạm vào nhau, Kiều An có thể thấy rõ bóng hình chính mình phản chiếu trong mắt anh. Cô nhịn không được mà tiến tới, cô hôn lên môi anh.

Môi tìm đến môi, hai người đứng yên không nhúc nhích.

Rất mau, Kiều An rời đi, mặt mày hớn hở nói: “Được, không buông tay, anh nói rồi đó.”

Trên môi vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm ấm, Phó Cảnh Tri nhìn gương mặt đang tươi cười của cô gái trước mặt, bỗng nhiên thấy hối hận. Vừa rồi tại sao anh lại cứng đờ như vậy chứ? Thật vất vả lắm cô gái bé nhỏ của anh mới chủ động như vậy!

Anh sờ sờ môi mình, càng thêm tiếc nuối.

Trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm xúc không thể lý giải được.

Tối nay, cô gái ngọt ngào của anh dường như rất bất an, như thể đang cố gắng tìm kiếm và chứng minh điều gì đó.

Phó Cảnh Tri nhìn nụ cười trên môi Kiều An, ánh mắt tối lại.

*

Sáng hôm sau, Phó Cảnh Tri lái xe tới đón Kiều An. Bình thường giờ giấc làm việc của hai người không giống nhau, đây là lần đầu tiên anh có thể tới đón cô đi làm.

“Tối qua ngủ không ngon sao?” Kiều An lên xe, cô phát hiện ra sắc mặt anh không được tốt lắm, hỏi: “Phó lão sư, không phải bình thường anh vẫn hay ngủ sớm sao?”

Hôm nay Hạ Lan có việc, trong tiệm đơn đặt hàng lại nhiều, cô phải dậy sớm tới tiệm, lại vừa hay trùng giờ đi làm của anh.

Phó Cảnh Tri căng mặt, thái độ nghiêm túc một cách khác thường ở trước mặt cô, thậm chí còn có chút nghiêm trọng.

Kiều An mỉm cười: “Có chuyện gì vậy?”

Anh không nói gì, hiếm khi thấy anh trầm mặc như vậy.

“Kiều An.” Phó Cảnh Tri nãy giờ vẫn chưa khởi động xe. Một lúc lâu sau, anh quay sang gọi tên cô, giọng nói hàm chứa sự trân trọng.

Trong lòng Kiều An khẽ rùng mình, cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

“Mẹ anh vẫn luôn mang máy trợ thính, bởi vì bà bị mắc bệnh Meniere (*).”

Giọng nói của Phó Cảnh Tri rất bình tĩnh, không chút gợn sóng.

(*) Bệnh Meniere: là một bệnh lý rối loạn thính lực, xảy ra ở tai trong do tăng bất thường dịch và ion nội mô. Bệnh có thể ảnh hưởng tới một hoặc cả hai bên tai. Người bị mắc bệnh sẽ bị ù tai kéo dài kèm theo những cơn chóng mặt, cảm giác quay cuồng và có thể mất thính lực vĩnh viễn. Bệnh có thể liên quan đến tính chất di truyền trong gia đình.
Nhấn Mở Bình Luận