Editor: YuuVào ngày nghỉ thứ hai của Tết Trung Thu, Kiều An cùng Phó Cảnh Tri, Chu Hoan tới Phó gia, nơi mẹ Phó đang sống.
Trước đây Kiều An từng nghe mẹ Phó nói rằng trong nhà có một khoảng sân nhỏ, trong sân đều là rau và trái cây mà bà tự trồng, mà nhà hàng xóm bên cạnh còn nuôi hai chú chó con, chúng rất thích chạy sang vườn rau vui đùa. Lần đó cô cũng nói đùa rằng cô cũng muốn sống một cuộc sống như vậy.
“Về rồi sao?”
Lúc Phó Cảnh Tri lái xe tới, mẹ Phó đang ở trong vườn hái rau. Bà không mang bao tay, ngồi xổm ở trong vườn, nhìn thấy bọn họ từ trên xe xuống, bà ngẩng đầu lên cười với bọn họ, rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Thật giản dị, thái độ cũng vô cùng thân mật.
Kiều An xách trên tay hai hộp bánh trung thu, sự căng thẳng ban đầu trong nháy mắt cũng phai nhạt đi.
“Mau vào trong ngồi đi, mẹ đang bận một lát.” Phó Cảnh Tri đem túi đồ trong tay cô đặt ở trên bàn ăn. Trước lúc xuống xe, cô nói muốn tự mua bánh trung thu cho bà, mặc anh cùng Chu Hoan nói mẹ sẽ không để tâm đâu, cô cũng không chịu từ bỏ: “Sáng nay mẹ anh làm sủi cảo chiên, muốn ăn một chút không?”
Tối hôm trước, anh trở về nhà mẹ, hôm nay là cố ý tới đón Kiều An, thuận tiện mang theo Chu Hoan đi.
Kiều An ngó đầu ra nhìn mẹ Phó đang bận rộn, cô ngồi một lát rồi lại đứng lên: “Để em ra giúp dì.”
Nói xong, trực tiếp chạy đến vườn rau nhỏ.
Chu Hoan thấy thế cũng muốn cùng ra, lại bị Phó Cảnh Tri giữ chặt: “Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện phiếm, em ra đấy làm gì?”
Bộ dạng khoe khoang kia làm cô ấy nghiến răng nghiến lợi lại.
“Ồ, thăng chức rồi sao? Thật không đâu vào đâu cả!” Cô ấy nhéo một miếng sủi cảo lớn cho vào miệng: “Vậy còn tới tìm em làm gì?”
Phó Cảnh Tri duỗi tay, không chút lưu tình mà nhéo má Chu Hoan, sau đó nhẹ nhàng xoay người đi: “Không lớn không nhỏ.”
Thật ra Chu Hoan không thấy đau, nhưng cô ấy kêu “a ui” rồi hét lớn: “Em đi mách chị dâu.”
Cô ấy cầm hộp sủi cảo chiên lên, đuổi theo Phó Cảnh Tri ra ngoài.
Kiều An ngồi xổm bên cạnh mẹ Phó, cô cũng muốn giúp, nhưng cô nhìn xong, lại nhận ra mình không biết làm: “Dì, mỗi ngày dì đều tự hái rau sao ạ?”
“Ừ, tự mình làm sẽ tốt hơn.” Mẹ Phó bỏ rau vào trong rổ: “Con có thích ăn lê với đào không? Đằng sau nhà có cây lê với cây đào, sang năm con tới, ăn đào trước rồi lại ăn lê.”
Mẹ Phó cong môi lên, ánh mắt tràn ngập sự ấm áp.
Kiều An ngẩn ra, sau đó nhìn bà chằm chằm.
Dường như nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của cô, mẹ Phó dừng lại động tác tay, cũng nhìn qua.
Khi bốn mắt nhìn nhau, cô nhận ra cặp mắt kia thật giống Phó Cảnh Tri, đều tràn ngập ý cười ấm áp, có chút yếu ớt, lại rất thoải mái, dường như ẩn chứa sự dịu dàng và kiên nhẫn vô hạn.
Tầm mắt Kiều An vô thức chuyển qua bên tai mẹ Phó. Bởi vì ngồi ở trên mặt đất hái rau, hai bên tóc đều được bà dùng cặp tóc cặp lại gọn gàng, máy trợ thính trên lỗ tai lộ ra đặc biệt rõ ràng.
“Vâng, con rất thích! Dì, con sẽ chờ tới sang năm để được ăn đào và lê của dì.” Một lúc lâu sau, cô cười đáp.
Nụ cười trên môi của mẹ Phó càng tươi hơn: “Được, phải làm như thế này.” Bà vừa nói vừa chỉ cho cô cách hái rau.
Kiều An chăm chú lắng nghe, nhưng vì hôm nay cô đến gặp mẹ Phó nên đã đặc biệt đi giày cao gót, lúc này ở trong vườn rau nhỏ có chút bất tiện. Cô dẫm một chân, gót chân nhanh chóng bị chìm xuống, một chân đầy bùn, sự chú ý của cô đều tập trung vào cách tránh bùn. Vì vậy, mẹ Phó một tay đỡ lấy cô, một bên tìm cho cô một hòn đá để ngồi.
“Con chờ ở đây một lát. Con đi giày cỡ 37 đúng không? Trong nhà vừa lúc có một đôi dì đi không vừa.” Mẹ Phó nhìn thoáng qua liền nói ra chính xác cỡ chân của cô.
Kiều An càng ngượng ngùng: “Dì xem thật chuẩn.”
Mẹ Phó cười rộ lên, bà nói hồi trước có đi theo một người dì học làm giày. Bây giờ rảnh rỗi, bà vẫn lấy kim chỉ ra để làm dép lê. Bà còn nói dép lê trong nhà Phó Cảnh Tri, mặc kệ mùa đông hay là mùa hè, tất cả đều được bà khâu từng đường kim mũi chỉ.
Kiều An lắng nghe vô cùng chăm chú, ngẫu nhiên cô sẽ ứng hòa vài câu. Cô như thể đang mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Cô nghĩ rằng cô khá hiểu rõ tính cách của mẹ Phó, thật không nghĩ tới, mẹ Phó thực sự khác với ấn tượng của cô.
Meniere đối với cô mà nói, đó là một cái từ cô chưa từng nghe bao giờ. Sau đó cô có tìm hiểu trên Baidu, cũng hiểu biết đại khái, bởi vậy cô càng cảm thấy thương xót và kính nể mẹ Phó hơn, cũng hiểu tại sao Phó Cảnh Tri lại học cách sơ cứu.
Lúc bọn họ ở Vân Nam, anh đã giúp cô gái bị thương ở ven đường băng bó lại, cô còn hỏi anh tại sao lại học sơ cứu.
Kiều An rũ mi mắt xuống, trong đáy mắt tràn ngập sự đau lòng.
Hai người, một người ngồi xổm, một người ngồi xổm ở trên hòn đá nhỏ trong một tư thế khó khăn, thỉnh thoảng lại cùng nhau nói cười. Một cảnh tượng đẹp đẽ như vậy đều rơi vào trong mắt Phó Cảnh Tri.
Anh đứng ở cửa, dọn dẹp lại cái ghế ngồi nhỏ, bên chân là hai chú chó nhỏ của nhà hàng xóm bên cạnh, không ngừng chạy xung quanh anh. Anh nhìn hồi lâu, đứng dậy đi vào bếp đem ra hai miếng thịt, lấy cái chén nhỏ mà mẹ Phó hay dùng để cho chó ăn, đặt một miếng ở bên trái, một miếng bên phải. Hai chú chó nhỏ nhìn thấy thịt liền chạy tới.
“Đôi mắt sắp nở hoa đến nơi rồi.” Chu Hoan cũng ngồi ở trên băng ghế, trêu chọc nói.
Phó Cảnh Tri vẫn nhìn hai người ở trong vườn rau nhỏ, nói: “Em cũng không hiểu được đâu.”
Chu Hoan vội vàng nói: “Hai người quen nhau còn không phải nhờ em sao! Nếu không có em, anh có thể quen được Kiều An sao?”
“Ừ, cảm ơn em.” Lời anh nói đặc biệt chân thành, đặc biệt thành khẩn.
Chu Hoan bị nghẹn, cô ấy nín thở, không biết nên nói gì.
Một lúc sau cô ấy mới nói: “Tuy nhiên, nếu không phải anh đối với Kiều An tốt như vậy, em cũng sẽ không làm việc đó đâu.”
Phó Cảnh Tri chỉ cười không nói gì.
Chu Hoan nhìn anh, cũng cười rộ lên: “Anh, nếu không có Kiều An, em còn cho rằng anh sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
Cô ấy kéo ghế lại gần, một tay quàng vai Phó Cảnh Tri: “Các nữ sinh trong học viện mà biết anh đối với Kiều An như thế nào, nhất định sẽ tan nát cõi lòng.”
Phó Cảnh Tri kéo tay cô ra khỏi vai mình: “Cô ấy đối với anh mới gọi là tốt.” Kể cả Meniere cô cũng không sợ, vậy nên, anh chỉ có thể đối xử với cô ấy tốt hơn gấp bội.
Chu Hoan nghe được lời này thì sửng sốt vài giây, một lúc lâu không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ khi cánh tay cô ấy được anh đặt xuống chỉnh tề. Cô không nhịn được mà thốt lên: “Kiều An đã biết rồi sao?”
“Ừ.”
“Sớm như vậy mà đã nói với cô ấy rồi sao?” Chu Hoan thật sự kinh ngạc.
Phó Cảnh Tri gật đầu: “Vốn dĩ cũng không muốn che giấu, anh thích cô ấy, vì vậy anh phải thẳng thắn với cô ấy.”
Lúc trước khi theo đuổi Kiều An, anh đã do dự một thời gian dài, sau khi suy nghĩ cẩn thận, cũng không còn thấy do dự nữa.
Chu Hoan sững sờ, nhìn về phía cô gái cách đó không xa. Chỉ thấy cô mặt mày hớn hở nói chuyện với mẹ Phó. Hai người nói gì bọn họ ở đây đều không nghe rõ, nhưng bọn họ đều cảm thấy hạnh phúc khi nhìn khung cảnh đó.
Sau đó, Phó Cảnh Tri bên cạnh bỗng nhiên đứng đậy, đi về phía vườn rau.
*
Sau khi dành một buổi chiều ở nhà Phó Cảnh Tri, buổi tối, Kiều An từ Phó gia trở về, vội vàng chạy đến tiểu khu phụ cận ăn khuya. Sở Mịch nói là đã mua một thùng mì gói, lại còn là mì Oden nữa.
Cửa tự động được mở ra, Sở Mịch ngồi ở cạnh cửa sổ đang cắn lạp xưởng, vẫy tay với cô.
“Tới rồi sao?” Sở Mịch đẩy mì gói qua: “Đi ra mắt gia trưởng xong rồi sao?”
Thật ra Kiều An cũng không đói, nhưng mùi mì gói quá thơm: “Cũng không tính là ra mắt gia trưởng, tớ với dì ấy đều đã gặp nhau rất nhiều lần.”
Sở Mịch duỗi tay, nắm lấy cằm cô, xoay trái xoay phải nhìn: “Nhà ta có con gái mới lớn, rầu thúi ruột.”
Kiều An gạt tay cô ấy xuống, cúi đầu ăn mì: “Cậu thì sao? Sao tự nhiên tối nay lại đến tìm tớ ăn mì?” Cô đang ăn mì nên giọng nói có chút mơ hồ không rõ.
“Chờ anh tớ, đợi chút nữa cùng đi xem cái vị cảnh sát vì nhân dân phục vụ đó đi.” Sở Mịch chống cằm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Bởi vì trận mưa lớn đột ngột ngày hôm qua nên ánh trăng đêm nay cũng không sáng lắm.
Cô ấy giải thích: “Là con trai một người bạn cũ của chú tớ, hai ngày trước bị người ta tấn công.”
Chú của Sở Mịch là cảnh sát, địa vị của Sở gia như vậy lại có một người là cảnh sát nơi tiền tuyến. Nghe nói lúc trước nổi lên một làn sóng lớn, trong nhà thiếu chút nữa không nhận người đó.
Cho đến mười năm trước, người đó hy sinh vì nhiệm vụ, Sở gia lúc đó hối tiếc cũng không kịp.
Bỗng nhiên Kiều An nhớ tới hai ngày trước cô với Phó Cảnh Tri bị cảnh sát chặn lại lúc đi tới ngã tư, nghe nói cái ngã tư gần đó, có côn đồ tới tấn công cảnh sát.
“Cậu nói xem anh ta có phải là không có não không? Trong giờ trực lại còn lăn lộn khiến chính mình bị đưa tới bệnh viện?” Sở Mịch đến bây giờ vẫn không dám tin.
Kiều An nghe vậy, liếc nhìn Sở Mịch. Tuy ngoài miệng cô ấy không lưu tình nói đối phương ngốc nghếch, nhưng ngữ khí lại vô cùng thân mật, xem ra quan hệ giữa hai người bọn họ không tồi.
“Hàn Chinh đâu?” Kiều An chuyển đề tài, hỏi cô ấy.
Nụ cười của Sở Mịch cứng lại: “Thực sự là tái hôn, không nói không rằng mà tới với nhau.”
“Vậy cậu có tính toán gì không?”
“Tính toán?” Sở Mịch ghé vào bàn, hung hăng cắn một miếng mì Oden.
Kiều An cũng dừng lại, nhưng cô không nhìn Sở Mịch, cô nhìn tới cửa sổ bên cạnh, trên đó phản chiếu gương mặt không thể che giấu được sự cô đơn của cô bạn thân. Chuyện xảy ra với Hàn Chinh gần đây, Sở Mịch đặc biệt bình tĩnh, cô ấy càng bình tĩnh, cô lại càng thấy hoảng hốt.
“Không có tính toán gì cả, tớ cũng không muốn trở thành tiểu tam!” Sở Mịch nhàn nhạt nói.
Kiều An ôm cô, không nói gì, chỉ vỗ vỗ bả vai cô ấy mà trấn an.
Sở Mịch thuận thế dựa vào, nói: “Có người làm tiểu tam sẽ được coi trọng, nhưng có người làm chỉ vì tiền. Tớ mà làm thì rơi vào loại nào chứ?”
“Người chị em, thật ra tớ cũng muốn làm tiểu tam của anh ấy. Đáng tiếc, tớ lại không có đủ bản lĩnh.” Cô ấy lạnh lùng tự chế giễu chính mình.
Tuy nói như vậy, nhưng Kiều An biết cô ấy sẽ không làm như vậy, cũng khinh thường những người dùng thủ đoạn để xen vào chuyện tình cảm của người khác.
Sở Mịch quay đầu, nhìn thấy xe của Sở Dự ở ngã tư: “Người chị em, còn nhớ trước đây cậu nói sẽ không thích con trai học Văn khoa nữa!”
“Phó lão sư không giống thế!” Đề tài lại nhanh chóng được chuyển làm Kiều An suýt nữa không đuổi kịp.
Sở Mịch nhướng mày, cô ấy nói: “Ngày mai Phó lão sư tới nhà cậu sao?”
Kiều An gật đầu, không đợi cô trả lời lại, Sở Mịch đã xách túi đứng lên: “Nhìn thấy không, anh tớ tới rồi. Anh tớ rất là đẹp trai nhá, trước kia lòng tớ tâm tâm niệm niệm mong cậu sẽ trở thành chị dâu tớ, không nghĩ tới cậu chết sống không chịu gặp. Nhưng tốt xấu gì cũng nên cho hai người gặp mặt, đáng tiếc, lại thành ra như thế này.” Cô ấy chỉ về phía ngã tư.
Kiều An nhìn qua, một chiếc Land Rover màu đen đang đảo ngược trong chỗ để xe trống ở cửa. Đèn pha quá sáng, cô vô thức híp mắt lại, căn bản không thể nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái. Sau đó, cánh tay của cô bị Sở Mịch giật giật hai cái, khi ánh sáng trở nên bình thường trước mặt cô, một người đàn ông trong bộ tây trang đen lọt vào mắt cô.
Người đàn ông đó có dáng người đĩnh bạt, thần sắc lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại không che giấu được sự dịu dàng.
Một thân hạo nhiên chính khí (*).
(*) hạo nhiên chính khí: tinh thần chính đại cương trực.
Người đó đang nhìn về chỗ hai cô.
“Ừ, ngày mai Phó lão sư tới nhà tớ.” Một lúc lâu sau, Kiều An cúi đầu, trả lời câu hỏi trước đó của Sở Mịch.
Sở Dự đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy hai người còn đang nói chuyện, cũng không vội vã tiến vào.
“Tối nay cậu gọi tớ tới rốt cuộc làm gì?” Kiều An lúc sau nghĩ tới chuyện này: “Không phải chỉ để ăn mì gói chứ?”
Sở Mịch ôm chặt lấy túi: “Cô đơn trống vắng lạnh lẽo!”
Nói xong, cô ấy vỗ vỗ bả vai Kiều An: “Người chị em, đừng lo lắng, Phó lão sư là ai chứ, ngày mai anh ta tới bảo đảm sẽ ổn thôi!”
Nói xong, tặng cho cô một nụ hôn gió.
Kiều An ngẩn người, nhìn theo Sở Mịch đi ra cửa rồi lên xe.
Sau đó, cô khẽ mỉm cười.
Thì ra là sợ cô lo lắng.
*
Buổi sáng hôm sau, Kiều An ở nhà đứng ngồi không yên, chờ Phó Cảnh Tri tới.
Lần trước anh nói muốn tới nhà cô, còn yêu cầu cô không ở bên cạnh lúc anh nói chuyện với ba mẹ. Cô do dự một hồi lâu, rốt cuộc cũng không lay chuyện được anh. Chỉ là, sau khi cô gật đầu đồng ý, lập tức thấy hối hận, cũng không biết anh định nói chuyện gì với ba mẹ cô.
Kiều An đi tới đi lui từ phòng ngủ ra đến phòng khách, lại từ phòng khách ra đến ban công, lại lang thang không có mục tiêu ở phòng bếp, bị mẹ Kiều hướng ánh mắt ghét bỏ tới, lại chạy đến đến phòng khách ngồi xuống.
Cùng ba cô xem cctv tin tức.
“Người nên lo lắng không phải là ba với mẹ con sao?” Ba Kiều cảm thấy buồn cười.
Kiều An như thế nào cũng không thể cười nổi: “Không giống nhau, ba với mẹ hôm nay là thẩm phán, còn hai chúng con chính là hai cây cải nhỏ.”
“Nhảm nhí! Chỉ là một cuộc nói chuyện thôi mà!”
Kiều An sợ hãi, cọ cọ vào người ba cô: “Ha ha, đại nhân ngài vô cùng đại lượng!”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
“Để con đi mở cửa.” Cô đứng bật dậy từ trên sofa, nỗ lực nở một nụ cười gượng gạo với ba Kiều: “Ba, thủ hạ lưu tình.”
Mở cửa, Phó Cảnh Tri đoan chính đứng ở đó, thấy người mở cửa là Kiều An, đuôi mắt anh cong lên, lộ ra một nụ cười đẹp.
“Anh vào đi.” Cô hạ giọng, lấy đôi dép lê cho anh.
Sau đó, nhịn không biết bắt đầu đánh giá người con trai rõ ràng đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ ngày hôm nay.
Cô nghĩ rằng với tính cách của Phó Cảnh Tri, anh sẽ mặc sơ mi cùng tây trang giống mỗi lần có tọa đàm. Nhưng không nghĩ tới, anh vẫn mặc giống thường ngày, một chiếc áo sơ mi đơn giản, cùng một chiếc áo len mỏng hở cổ ở bên ngoài.
Chỉ có một điều khác lạ chính là mái tóc trước nay vẫn luôn tùy ý lại được tạo kiểu vô cùng gọn gàng.
“Sáng nay thổi tóc sao?” Cô cười hỏi.
Phó Cảnh Tri vô thức sờ lên đầu: “Ừ, tạo kiểu cho nó một chút.”
Anh vẫn đeo mắt kính như lúc đi dạy, trông có vẻ trưởng thành lại thanh lịch hơn.
Kiều An cười cong mắt: “Thật đẹp trai!”
“Anh cũng cảm thấy rất đẹp mắt.” Phó Cảnh Tri phụ họa.
Phòng khách truyền đến một tiếng ho nhẹ, hai người lập tức đứng thẳng lại.
“Con chào chú dì.” Phó Cảnh Tri nghiêm túc chào hỏi.
Mẹ Kiều từ trong bếp đi ra tỏ vẻ trấn định, bà vẫy tay với Kiều An: “Kiều Nhi, tới phòng bếp để ý giúp mẹ.”
Kiều An bước hai bước về phía bếp, lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Phó Cảnh Tri. Trên tay anh là túi bánh trung thu trứng muối của Meixin. Vì biết mẹ cô rất thích ăn, nên anh đặc biệt nhờ một người bạn ở Hongkong gửi về cho.
Nhìn thấy con gái do dự không chịu tiến vào phòng bếp, mẹ Kiều bất mãn trừng cô một cái.
“Phó lão sư, chúng ta đi ra ban công đi.” Ba Kiều thấy thế, ông tiến lên một bước rồi chỉ vào bàn trà sớm đã được chuẩn bị ở ban công.
Kiều An không còn cách nào khác, lưu luyến đi từng bước tới phòng bếp. Mẹ Kiều vốn đang đứng trong phòng bếp đột nhiên kéo cửa ra, không đợi Kiều An nói chuyện, mẹ Kiều trực tiếp chặn lại: “Mẹ với ba con có chuyện muốn nói với Phó lão sư, con tốt nhất đừng nghe lén.”
Kiều An: “…” Tại sao lại không chọn thư phòng mà lại cố tình chọn ban công dễ nhìn như vậy chứ, nếu không cô đã có thể đứng ở cửa nghe ngóng một chút.
Mẹ Kiều nói xong, cũng đi ra ban công.
Trong phòng bếp đang hầm canh sườn heo, đây là món sở trường của mẹ Kiều, còn có bánh tart trứng ở trong lò nữa. Sáng sớm nay, Kiều An đã chuẩn bị nguyên liệu rồi đem bỏ vào bên trong.
Tiếng lò nướng chuyển động cùng tiếng nước sôi đặc biệt rõ ràng trong căn bếp yên tĩnh, từng cái từng cái một đều dừng lại trong lòng cô.
Tim liền rối loạn một chút.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa kéo đang được đóng chặt lại, cảm thấy một giây trôi qua như bằng một năm vậy.
Không biết qua bao lâu, cánh cửa bị kéo đến “rầm” một tiếng, Kiều An cả kinh đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Ồ.” Kéo cửa ra, mẹ Kiều liếc mắt xem xét con gái một cái: “Đi ra ngoài đi, ba con với Tiểu Phó đang xem TV.”
Kiều An chớp chớp mắt, không hiểu.
Từ Phó lão sư lập tức biến thành Tiểu Phó?
“Mẹ, mọi người…” Cô thật cẩn thận mở miệng.
Liền bị mẹ Kiều một lần nữa cắt ngang: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đừng ở trong này vướng chân vướng tay mẹ.”
Tim Kiều An đều muốn nhảy ra khỏi cổ họng, mẹ cô còn cố tình không cho cô nói nữa chứ.
Đành phải rời khỏi phòng bếp.
Trong phòng, hai người đàn ông, một già một trẻ, sóng vai ngồi ở trên sofa. Cô bước đến gần, nhìn thấy hai cái đầu thật gần nhau. Còn có lúc hai người cùng nhau bình luận về những tin đồn giới giải trí trên TV.
Một màn hài hòa ngoài dự đoán, ấm áp đến nỗi làm người khác không nỡ lòng xen ngang.
Kiều An cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đi.