Editor: YuuBa mẹ Kiều không nói gì nhiều, cũng không muốn ảnh hưởng đến công việc của Phó Cảnh Tri. Hai người chỉ đơn giản nói vài câu, rồi chuẩn bị tới trung tâm mua chút đồ ăn tiện thể đi tìm Kiều An.
“Lão Kiều, sắp tới dựa vào anh đấy.” Mẹ Kiều suy nghĩ cặn kẽ một hồi lâu, không đầu không đuôi nói một câu.
Ba Kiều đi theo thở dài: “Đừng, anh không làm được đâu.”
Mẹ Kiều đánh ông: “Vô dụng!”
Ba Kiều ôm lấy cánh tay của mình: “Em còn không kiên trì được thì anh có thể làm gì chứ?”
Người xung quanh nhìn thấy ba Kiều và mẹ Kiều đánh nhau, rồi lại xoa xoa, mọi người đều bật cười vui vẻ.
Tình cảm của họ thật tốt.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, mặt mẹ Kiều đỏ ửng lên, không chịu nói chuyện nữa. Bà sai ba Kiều đi mua cánh gà mà Kiều An thích nhất, còn mình thì ngồi ở một bên chờ. Chờ một lúc lâu, trong đầu bà lại nhớ tới lần đầu tiên Phó Cảnh Tri tới nhà, ba người bọn họ cùng nói chuyện.
Lúc đó, Phó Cảnh Tri còn đem theo một cái túi, ngồi ở ban công, anh ngồi thẳng tới mức làm ba Kiều cũng vô thức mà ngồi thẳng lên.
Mẹ Kiều hỏi anh: “Tại sao một hai phải tránh Kiều An tìm chúng ta nói chuyện?”
Phó Cảnh Tri cười đến thẹn thùng lại nghiêm túc: “Bởi vì không muốn đợi chú dì thông cảm cho con, con cũng không muốn Kiều An rơi vào tình thế khó xử.” Anh thẳng thắn nói ra mà không hề che giấu chút ý tứ gì.
Ba Kiều và mẹ Kiều đều sửng sốt.
Phó Cảnh Tri lại nói: “Chú dì, một năm con đều đi kiểm tra sức khỏe định kỳ hai lần. Ngoài ra, con rất yêu quý thân thể của mình, quý trọng sức khỏe cùng thời gian của chính mình.” Bởi vì không thể nói trước được tương lai, cho nên, đặc biệt quý trọng từng giờ từng phút mình có.
Nói xong, anh còn nghiêm trang lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe gần đây nhất của chính mình ra.
Ba Kiều và mẹ Kiều không nghĩ anh sẽ như vậy, nhất thời không biết phản ứng lại như thế nào.
Cuối cùng, ba Kiều là người bình tĩnh lại trước, ông rất nghiêm túc mở báo cáo kiểm tra sức khỏe của Phó Cảnh Tri ra xem từng trang một, sau đó chuyển báo cáo sang cho mẹ Kiều: “Con đừng trách chú dì nói chuyện thẳng thắn, người làm ba mẹ như chú dì đều chỉ mong muốn làm những gì tốt nhất cho đứa con của mình. Chú thất lễ một chút, chú muốn hỏi, nếu về sau con cũng phát bệnh giống mẹ mình, con định như thế nào?”
Phó Cảnh Tri khẽ cười, bộ dạng vẫn rất ung dung.
“Kiều An đã nói như thế nào với con?” Mẹ Kiều hỏi.
Sau đó, ý cười trên môi Phó Cảnh Tri càng đậm hơn: “Kiều An nói, nếu con với mẹ con giống nhau, cô ấy sẽ làm một cái kim ốc tàng kiều hoặc là cho con làm cửa hàng trưởng ở tiệm.” Giọng nói vẫn vô cùng thành khẩn.
Ba mẹ Kiều bị chọc cười, hai người cố kìm chế nhưng rất mau liền bật cười lớn.
Quả thật chỉ có con gái bọn họ mới có thể nói ra những lời như thế này.
“Vậy còn con? Con nghĩ như thế nào?” Mẹ Kiều hỏi.
Phó Cảnh Tri khẽ cười: “Con làm nghề giáo, mỗi nằm đều sẽ đi Vân Nam dạy học một lần. Ngay cả khi con mất đi thính lực, đối với con mà nói, chuyện đó cũng không lớn tới mức long trời lở đất. Con vẫn có thể viết sách, cũng không đến mức để Kiều An phải chịu khổ.”
“Chú dì, con không thể đưa ra một cái hứa hẹn một trăm phần trăm, con cũng không thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng con không thể dễ dàng buông tay Kiều An. Nhưng nếu có một ngày, Kiều An không thể kiên trì mà muốn rời đi, con nguyện ý trả lại sự tự do cho cô ấy.”
Anh lấy từ trong túi ra một vài tờ hóa đơn bạc cùng giấy chứng nhận bất động sản: “Con cũng không giàu có, nhưng con tự tin mình có thể xây dựng một gia đình đủ để che mưa chắn gió cho Kiều An.”
Ba Kiều và mẹ Kiều trước sau cũng không nói gì, hai người trầm mặc, ánh mắt cũng không biết dừng ở nơi nào.
“Chú dì đừng hiểu lầm, con đưa những thứ này ra không phải có ý tứ gì khác đâu. Con biết Kiều An ở trong mắt chú dì so với những thứ này không gì có thể sánh bằng. Con chỉ muốn dùng những thứ này để đưa ra một cái bảo đảm cho Kiều An.” Phó Cảnh Tri bỗng nhiên đứng thẳng lên trước mặt hai vị trưởng bối.
Ba Kiều cùng mẹ Kiều đồng thời ngẩng đầu lên. Một chàng trai trẻ tuổi tuấn lãng đứng thẳng trước mặt họ, ánh nắng nghịch ngợm xuyên qua cửa sổ, rọi xuống thần sắc vô cùng nghiêm túc của anh.
Phó Cảnh Tri nói: “Chú dì, xin hai người tin tưởng con, con với Kiều An đều đang làm việc rất chăm chỉ, về sau càng cố gắng không ít. Con nguyện ý tiếp thu sự giám sát của chú dì, con chỉ hy vọng hai người sẽ không ngăn cản con cùng với Kiều An hẹn hò. Cho dù sau này chúng con có thể đi đến bước nào, con đều quý trọng quãng thời gian được ở bên cô ấy.”
Thời gian dường như ngưng lại tại thời điểm này.
Ba Kiều cùng mẹ Kiều ngơ ngác nhìn nhau, hai người đều không biết nên nói cái gì nữa.
Lời nói không còn gì có thể chân thành hơn.
Bọn họ thích ăn mềm chứ không thích ăn cứng, mà lời nói của anh lại chạm đến tâm can của bọn họ.
Mẹ Kiều đem những thứ trên tay đưa lại cho anh: “Tiểu Phó.”
Bỗng nhiên lại đổi cách xưng hô như vậy, hai mắt Phó Cảnh Tri sáng lên, lại nỗ lực căng mặt tỏ ra không có gì.
“Dì thật sự ích kỷ, dì với chú con chỉ có mình Kiều An là con gái. Dì mặc kệ con chuẩn bị làm gì, cũng mặc kệ những lời con nói rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu, chỉ xin con lúc nào cũng phải nhớ kỹ một điều: Kiều An là đứa con gái duy nhất của chú dì, chú dì yêu nó hơn cả sinh mệnh của mình.”
Nhịp tim Phó Cảnh Tri đột nhiên tăng lên, anh đem lời những lời này nhẩm lại hai lần, ý cười tràn ngập trên mặt: “Cảm ơn chú dì.”
Mẹ Kiều hoàn hồn, ba Kiều không biết đã ngồi xuống bên cạnh bà từ lúc nào, trên tay còn xách theo hộp cánh gà. Bà thở một hơi thật dài: “Chúng ta đi tìm Kiều An đi, xem con bé bận thế nào, buổi chiều chúng ta giúp nó một tay.”
“Được.” Ba Kiều thuận tay đỡ bà dậy.
Giữa trưa, Kiều An vô cùng bận rộn, ba Kiều với mẹ Kiều cũng đều mặc tạp dề của tiệm, không ở trong bếp rửa chén đĩa thì cũng là bê đồ ăn ra cho khách hàng. Chờ đến lúc được nghỉ ngơi thì đã qua một lúc lâu.
“Buổi chiều mẹ Tiểu Phó với Tiểu Phó có phải làm gì nữa không?” Mẹ Kiều mở hộp cơm của mình ra.
Kiều An vừa ăn vừa kiểm tra đơn đặt hàng trên điện thoại: “Vâng, nghe nói buổi chiều bốn rưỡi mới kết thúc.”
“Lâu vậy sao?”
“Hoạt động này có nhiều hạng mục, diễn ra trong cả ngày ạ.” Kiều An xác nhận khoản thu, cười hì hì nhìn ba Kiều và mẹ Kiều: “Ba, mẹ, không nghĩ hôm nay hai người lại tới thật!”
Ba Kiều không được tự nhiên mà ho nhẹ một cái: “Ba với mẹ ở nhà cũng không phải làm gì.” Ông nhìn ra bên ngoài, lúc này ở đó vẫn thật náo nhiệt. Ông nhíu mày: “Có cần đem đồ ăn tới cho mẹ Phó và Tiểu Phó không?”
Lời nói lộ ra đầy sự quan tâm.
Kiều An ngẩn người, lúc phản ứng lại, vui vẻ thốt lên: “Hôm nay hai người tới chào hỏi mẹ Phó sao ạ?”
Mẹ Kiều không thể nhìn thấy cô như vậy, bà duỗi tay đánh vào cổ tay cô một cái: “Xem lại cái bộ dạng của con đi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn mất bình tĩnh như vậy, may mà Tiểu Phó tốt tính.”
Kiều An: “…”
“Thay đổi thái độ còn nhanh hơn chong chóng.” Cô xoa xoa tay lầm bầm nói.
Thật ra cô khá tò mò đã có chuyện gì xảy ra lúc ba mẹ với mẹ Phó ở chung một chỗ? Nhưng cô lại ngại hỏi trực tiếp.
Mẹ Kiều trừng mắt nhìn cô, sau đó cũng phớt lờ cô.
Kiều An thấy thế, lấy điện thoại của mình ra nhắn tin cho Phó Cảnh Tri. Cả buổi sáng nay, cô bận, anh cũng bận, hai người hầu như không liên lạc. Lúc này cô gửi cho anh một đống icon cũng không thấy anh nhắn lại.
“Không cần đem qua đâu, bọn họ đều rất bận, với lại cũng có nhiều người ở đó, chỉ đưa cho dì ấy với Phó lão sư cũng không hay lắm.” Cô đợi một lát cũng không thấy anh nhắn lại, chuyên tâm ăn cơm.
“Kiều Nhi, hay là con hỏi Tiểu Phó một chút, hỏi xem buổi tối có thể cùng mẹ cậu ấy ăn một bữa cơm không.” Mẹ Kiều căng mặt nói: “Hôm nay tuy đã gặp mặt nhưng vẫn chưa nói chuyện riêng được với nhau.”
Mặt mày Kiều An nhanh chóng hớn hở: “Mẹ, ý mẹ thế này tức là về sau không phản đối con với Phó lão sư? Có phải không ạ?” Vừa nói vừa ghé vào người bà.
Lại bị mẹ Kiều không chút lưu tình đẩy ra: “Nhỏ nhẹ một chút, Kiều An, con là con gái đó.” Ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
Kiều An lập tức ngồi thẳng, lại nhắn tin cho Phó Cảnh Tri một lần nữa, nụ cười tươi trên mặt đều không thể khắc chế được.
Vì thế, hoạt động buổi chiều vừa kết thúc, không đến 5 giờ, trưởng bối hai nhà đều ngồi trong một nhà hàng trà ở trung tâm thương mại. Ba Kiều, mẹ Kiều và Kiều An ngồi một bên, mẹ Phó và Phó Cảnh Tri ngồi đối diện bọn họ.
Không chỉ có Kiều gia nghĩ đến chuyện cùng nhau ăn một bữa cơm, buổi sáng sau khi thấy ba Kiều và mẹ Kiều, mẹ Phó cũng đã nói với con trai mình, buổi tối sẽ mời gia đình Kiều An ăn cơm.
Thật là ăn khớp với nhau.
Bởi vì buổi sáng đã gặp qua, hai nhà ngồi xuống, một chút cũng đều không xa lạ. Ba Kiều bắt đầu cuộc nói chuyện trước, mẹ Phó cũng trò chuyện về vấn đề đó, rồi đến lượt mẹ Kiều. Hai vị trưởng bối nhà Kiều gia đều nhận ra, dù là bất cứ đề tài nào mẹ Phó cũng đều có thể tiếp được, thậm chí đối với đề tài đó còn nói rất tường tận.
Ngược lại Kiều An cùng Phó Cảnh Tri bị cho ra rìa. Cô thoáng nhìn anh mấy lần, anh vẫn bình tĩnh ngồi nghe người lớn nói chuyện.
Kiều An: [Anh nói xem có phải hai chúng ta đã vượt qua rồi không?]
Cô trộm để điện thoại ở dưới bàn gửi tin nhắn cho anh.
Phó Cảnh Tri liếc nhìn cô một cái, nhắn tin lại: Cuộc cách mạng chưa thành công.
Kiều An ngẩng đầu, anh vẫn tỏ ra vô cùng đứng đắn. Một tay anh cầm lấy chén trà, giống như rất nghiêm túc lắng nghe các vị trưởng bối nói chuyện.
Kiều An: [Một ngày không được gặp anh rồi.]
Phó Cảnh Tri: [Không còn cách nào khác, ai bảo bà chủ nhỏ của chúng ta là một cô gái vì sự nghiệp chứ.]
Còn gửi thêm một cái icon khóc lóc.
Kiều An trộm nhìn anh, khẽ cười: Đợi em hết bận, mỗi ngày đều sẽ đón anh tan làm trở về.
Còn gửi thêm cái icon ngọt ngào nữa.
Mặt Phó Cảnh Tri đỏ lên, anh che giấu bằng cách uống nước.
Phó Cảnh Tri: [Cuối tuần là sinh nhật em, chúng ta đến nhà hàng của bạn anh ăn cơm nhé?]
Kiều An: [Được, nhớ mang theo quà cho em đó.]
Kiều An nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cười rộ lên, ngón tay ở trên bàn phím lướt nhanh như gió. Mẹ Kiều thấy cô vẫn luôn cúi đầu, thoáng nhìn qua, vô thức nhướng mày. Sau đó, bà nhìn sang phía đối diện, người con trai kia cũng thật giống con gái bà, cũng rũ mắt xuống, tầm mắt rõ ràng vẫn luôn dừng ở phía bên dưới bàn.
Lại nhìn sang phía bên cạnh, trên mặt mẹ Phó là một nụ cười.
Đột nhiên, bà cũng thấy buồn cười.
*
Chẳng mấy chốc đã tới sinh nhật Kiều An. Bởi vì cô sinh vào tháng Nguyệt tiểu (*), nên so với bạn đồng trang lứa tuổi cô được tính là lớn hơn. Buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, cô còn cố ý trang điểm thật cẩn thận, mặc cùng với bộ váy cô mua lúc đi dạo phố với Sở Mịch mấy hôm nọ, dành riêng để mặc vào ngày sinh nhật của cô.
(*) tháng Nguyệt tiểu: tháng thiếu, tháng có 29 ngày.
Lúc ở trong tiệm cô còn cố tình xoay mấy vòng, mọi người đều đoán tối nay cô sẽ đi hẹn hò.
Cô với Phó Cảnh Tri hẹn nhau lúc 6 rưỡi tối tại một nhà hàng tư nhân cách nhà không đến một giờ đi xe. Nghe nói nhà hàng này là do một người bạn của anh mở ra, ngày thường đi ăn mà không đặt bàn trước sẽ không có chỗ. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, cô ngồi chờ ở quầy thu ngân. Có mấy nhân viên phục vụ thấy cô như vậy, đều bảo cô ngồi yên chớ động thủ, chỉ cần chờ đến buổi tối rồi đi ăn sinh nhật.
Không nghĩ tới, còn chưa xuất phát, bên công ty thiết kế gọi tới, Kiều An lại vội vàng chạy tới cửa tiệm mới, đành phải để Phó Cảnh Tri đi tới nhà hàng trước, chờ cô xong việc sẽ tự mình qua đó.
Công ty thiết kế đã chỉnh lại một số chi tiết của bản vẽ. Bởi vì là lần thứ hai trang hoàng, nên tất cả đồ trang trí vốn có đều phải dỡ bỏ hoàn toàn, bố cục đã được điều chỉnh lại. Gần đây, Kiều An đều đích thân tới theo dõi khâu trang trí, ngày ngày ghi chép lại. Lúc này cô đang đi một đôi giày cao gót bảy phân màu xám đính kim tuyến bước vào trong cửa tiệm, loạng choạng suýt thì ngã.
Nhà thiết kế chỉ cho cô phần cần điều chỉnh, lại giải thích thêm về hệ thống đường ống thoát nước bị chôn vùi trước đó, nói rằng hệ thống thoát nước không tốt, cần thiết phải được sửa chữa. Cô không hiểu rõ lắm, chỉ đơn giản dọn dẹp lại hai cái ghế nhỏ, cùng với nhà thiết kế mỗi người ngồi một cái, vừa quan sát thực địa, vừa xem xét sửa lại bản vẽ.
Phó Cảnh Tri: [Anh tới rồi, em không cần vội, anh với bạn nói chuyện một chút.]
Là tin nhắn từ Wechat của Phó Cảnh Tri, Kiều An mới chỉ kịp nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn đã bị nhà thiết kế cùng đội phó đội thi công công trình gọi đi.
Chờ đến lúc cô nhớ tới tin nhắn, đã là 7 giờ rưỡi.
Cô nhanh chóng gọi điện cho anh: “Phó lão sư, em còn chưa xong việc.”
“Không sao đâu, đừng vội, nếu đói bụng nhớ tìm cái gì đó ăn tạm nhé.” Phó Cảnh Tri vẫn luôn bao dung như vậy.
Thời gian gần đây, thường là cô vô cùng bận, còn anh thì một mình đợi cô.
Kiều An đi ra khỏi cửa tiệm, cúi đầu nhìn đôi giày cao gót đính kim tuyến của mình. Nếu lúc buổi sáng nó vẫn còn sạch sẽ thì lúc này lại dính đầy tro bụi, chân váy và tay áo cũng không biết cọ vào đâu mà phủ một tầng xám xịt.
Bộ dạng cô lúc này thật sự lôi thôi, chính cô cũng không thể nhìn được.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía nhà thiết kế vẫn còn đang ở trong tiệm sửa lại bản vẽ: “Phó lão sư, hay là anh về trước đi?”
Phó Cảnh Tri cự tuyệt: “Hôm nay là sinh nhật của em, Kiều An.”
“Vậy thì em sẽ cố gắng xong sớm!” Cô chột dạ bảo đảm. Nói xong, cô càng cảm thấy không có tự tin, nhà thiết kế này dường như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy, anh ta muốn tất cả mọi thứ đều phải thật hoàn mỹ mới yên tâm.
Phó Cảnh Tri an ủi nói: “Anh đều đã ghi nhớ rồi, về sau chờ đến lúc em rảnh rỗi, anh yêu cầu đền bù gấp bội.”
Kiều An bị chọc cười: “Đừng nói là gấp bội, gấp ba cũng được, về sau nhất định sẽ ở bên anh thường xuyên!”
Ngắt điện thoại, cô tận dụng từng phút từng giây thảo luận cùng với nhà thiết kế, đem mọi thứ ghi chép lại, sau khi mọi chuyện xong xuôi mới rời khỏi cửa tiệm.
Đi đến bãi đỗ xe đã là 9 rưỡi rồi.
Kiều An mặc kệ trên người mình đều là tro bụi, cô lên xe bật Bluetooth lên: “Phó lão sư, anh còn ở đó chứ?”
Phó Cảnh Tri nhanh chóng trả lời lại: “Anh vẫn ở đây.” Trong giọng nói không lộ ra bất cứ sự thiếu kiên nhẫn nào.
Cô càng thêm áy náy: “Em hiện tại đang ở đây, hai mươi phút nữa sẽ tới.”
“Được, anh chờ em.” Anh vẫn vui vẻ cười nói như cũ.
Trên đường đi, hai người không ai cúp điện thoại, nhưng cũng không nói gì với nhau. Có tiếng xe cộ qua điện thoại, lại có tiếng nhạc trong xe cô, còn có cả tiếng đóng mở cửa ngẫu nhiên vang lên.
Kiều An cất xe xong, lập tức chạy tới cửa nhà hàng, nhân viên phục vụ giúp cô mở cửa. Nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, cô bé nhân viên có chút kinh hãi mà lắp bắp.
“Không cần, tôi sẽ tự vào trong.” Tới cửa, cô thấy không được tự nhiên cho lắm. Sờ sờ tóc mình, phủi bụi trên váy, cô vẫn cảm thấy chính mình thật lôi thôi.
Phục vụ lui sang một bên, Kiều An thật cẩn thận đẩy cửa ra.
3 tiếng 21 phút, cô đến muộn như vậy, chắc hẳn anh đã đợi rất lâu.
Khi cô mở cửa, cô có thể thấy rõ bóng dáng đang ngồi một mình ở bàn, cúi đầu dùng cây bút anh hay dùng để viết. Trái tim cô như đánh rơi một thứ gì đó, tạo nên một điểm gợn sóng.
“Tới rồi sao?” Phó Cảnh Tri nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đột nhiên, Kiều An một bước cũng không tiến lên.
Anh đóng nắp bút, gập quyển notebook lại, mỉm cười đi tới trước mặt cô.
“Phó lão sư.” Trái tim Kiều An có chút hoảng loạn, cô thật cẩn thận gọi anh.
Giọng nói dường như là đang nghẹn ngào.
Phó Cảnh Tri nắm chặt lấy tay cô, tiện tay đóng cửa phòng lại, giúp cô ngồi xuống.
Sau đó, anh cầm bó hoa đặt trên sofa lên, đưa cho Kiều An.
Là một bó hoa tươi cô không thể nhận ra.
Cô cố gắng đè nén sự nghẹn ngào trong mũi, ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn, cô có thể thấy gương mặt vô cùng dịu dàng của Phó Cảnh Tri, anh nhìn cô chằm chằm như bị thôi miên.
“Phó lão sư, không có tấm card sao? Lần này anh định nói gì với em vậy?”
Phó Cảnh Tri hơi khom lưng, kéo Kiều An vào trong lòng ôm chặt lấy.
“Kiều An, sinh nhật vui vẻ.” Anh nhẹ nhàng nói ở bên tai cô.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Sinh nhật bạn gái chỉ có một bó hoa thôi sao? Thật là tầm thường!
Phó lão sư: Quà tặng còn nhiều lắm!
Kiều An: Chỉ cần một bó hoa thôi là tôi cũng thích!
Tác giả: Không có tiền đồ!