Edit: Xíu
"Mãn tử ca, ca đang có chuyện gì vậy? Mấy ngày trước còn nói sẽ chờ Vân nhi, ao lúc này lại bảo Du Linh đưa đồ ăn sáng?".
Thường Quyên kéo Thường Mãn đến một nơi ít người, bắt đầu mở miệng lên hỏi, trong giọng nói còn mang theo cảm giác khó chịu.
Thường Mãn nghe xong liền sửng sốt, vội vàng giải thích: "Là lần trước khi ta đi xuống so cắt cành lá hương bồ, nương ta đưa đồ ăn sáng đến, vừa vặn Du Linh gặp nương ở trên đường nên cùng đi theo đến, ta cũng không có bảo nàng đưa đồ ăn sáng, ngươi đừng có hiểu lầm".
Thường Quyên nghe vậy thì trợn tròn mắt, bực bội nói: "Thế thì tại sao ca lại trả lời Du Linh như vậy, ngày thường ca rất thông minh mà, sao hôm nay lại ngây ngốc như vậy, lời này Vân nhi nghe thấy thì trong lòng nàng sẽ như thế nào đây hả".
Thường Quyên tức giận nói ra như vậy, Thường Mãn lúc này mới phản ứng lại, không đứng yên được nữa, liền lùi lại, muốn chạy đến chỗ Chương Vân để giải thích cho nàng hiểu chuyện vừa rồi, nghĩ rằng nếu nàng mà hiểu lầm thì phải làm gì mới tốt đây.
"Ca làm sao vậy, ở đây nhiều người như vậy, ca còn định nói gì, nếu mà ca đến đó thì Vân nhi sẽ rất xấu hổ không hay đâu".
Thường Quyên thấy hắn đột nhiên kích động chạy đi, liền vội vàng chạy tới phía trước ngăn lại, sợ hắn chạy tới cánh đồng lúa mì nói lung tung, ngược lại khiến Vân nhi sẽ thêm khó xử , đến lúc đó không phải là bị đàm tiếu trong thôn truyền đi nữa sao.
Thường Mãn hiện tại càng thêm lo lắng gấp gáp, vừa muốn giải thích lại sợ lời đàm tiếu truyền ra, mà không thể giải thích được, lại càng sợ hơn nữa là Chương Vân từ nay về sau sẽ không để ý hắn, lúc này phải làm như thế nào cho tốt mới được, hắn vốn là người thông minh sao lúc này lại mù mịt, choáng váng đầu óc như vậy, hai tay vò xoắn vào nhau, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong đâm đông, hy vọng có thể thấy được bóng dáng của Chương Vân.
"Tiểu Quyên, bây giờ ta nên làm gì mơi tốt được, nếu mà không đi giải thích thì sợ rằng Vân nhu sẽ hiểu lầm mất".
Thường Mãn không còn cách nào khác, đành cúi đầu gấp gáp hỏi Thường Quyên.
"Đương nhiên là phải giải thích rồi, nhưng ca không được hấp tấp để tránh xảy ra chuyện không hay, việc này vẫn là để cho muội đi thì tiện hơn, muội sẽ nói rõ cho Vân nhi hiểu được".
Thường Quyên vội vàng trấn an Thường Mãn.
Sau khi Thường Mãn nghe xong, rốt cuộc cũng có chút hy vọng, lời Thường Quyên nói, Chương Vân còn có thể nghe được, nhịn không được dùng hau tay nắm lấy cánh tay của nàng, có chút cầu xin nói:"Tiểu Quyên, muội nhất định phải nói cho rõ ràng, đừng để cho Chương Vân có một chút hiểu lầm nào nhé".
Thường Quyên gật đầu, Thường Mãn lúc này mới yên tâm thở ra, vội vàng gấp giọng thúc giục: "Vậy muội nhanh đi qua bên kia đi".
Thường Quyên cũng biết hắn đang sốt ruột nên không chậm trễ nữa, quay đầu chạy về hướng các nhóm nàng dâu, bà tử bên kia.
Sau khi Thường Quyên chạy tới, từ xa đã nhìn thấy Chu thị đang ngồi trên một cái ghế dài nhỏ, cúi đầu đan bện, còn Chương Vân ngồi xổm bên cạnh nàng, hơi cúi đầu, không biết là suy nghĩ gì.
"Đại nương, cháu muốn cùng Vân nhi qua bên kia, nên nàng không thể ở bên cạnh giúp đỡ người, có thể được không ạ?".
Thường Quyên chạy tới chỗ trước mặt hai mẹ con, cũng không trực tiếp lôi kéo Chương Vân rời đi, mà ngồi xổm xuống cười nói với Chu thị.
Chu thị nghe được tiếng nói,liền dừng tay lại, mỉm cười nhìn Thường Quyên nói: "Sao lại không được, Vân nhi ở đây cũng không có việc gì, hai đứa các con đi chơi đi".
Chương Vân lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu thị đã đồng ý, mày hơi nhíu lại, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền trở lại bình thường.
"Cảm ơn đại nương, mau, Vân nhi, chúng ta qua bên kia đi".Thấy Chu thị đã đồng ý, Thường Quyên mỉm cười đứng dậy, kéo Chương Vân chạy ra ngoài.
Chương Vân bất đắc dĩ bị nàng lôi kéo ra khỏi cánh đồng lúa mì, dừng lại vào bụi cây đối diện với đại sảnh nhà từ đường, hầu như tất cả mọi người đều tụ tập trên cánh đồng lúa mì bên kia nên ngược lại nơi đây khá vắng vẻ, ngoại trừ tiếng cười không ngớt truyền đến thì không thấy bóng dáng một ai.
Thường Quyên dừng lại dưới gốc cây, kéo Chương Vân dựa vào thân cây thở hổn hển, nhìn xung quanh một chút, chắc chắn rằng nơi này không có người, mới có chỗ để nói chuyện, lúc này mới mở miệng nói: "Vân nhi, có phải vừa rồi ngươi đã hiểu lầm những lời Du Linh nói hay không?".
Chương Vân cũng đoán được rằng lúc này Thường Quyên sẽ nhắc đến chuyện đó, nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ hơi quay mặt lại nhìn đám cỏ dại xanh mướt trước mặt, khẽ đung đưa trong gió rồi thấp giọng nói: "Không có, ta có hiểu lầm gì đâu".
Vốn dĩ, Thường Quyên cho rằng hành động bất thường của Chương Vân vừa rồi là do hiểu lầm Thường Mãn cùng Du Linh, lúc này nghe nàng nói như vậy, trong lòng liền có chỗ không thoải mái, ngược lại với vẻ mặt sốt ruột của Thường Mãn, Chương Vân lại bình thản như vậy, loại chênh lệch này khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, bứt rứt.
Thường Quyên luôn luôn không thể giấu được lời nói trong lòng, lập tức có chút khó chịu: "Vân nhi, sao ngươi có thể cứng rắn như vậy, Mãn tử ca vì ngươi đúng là lấy cả tim phổi ra rồi, mấy ngày trước còn nói với ta, ngươi lần trước nói sau ba năm mới nghĩ đến chuyện thành thân, hắn đã nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị trong ba năm này sẽ cùng ngươi cố gắng kiếm được nhiều tiền, để bản thân sẽ không thể tụt lùi so với ngươi, ngươi có biết nghe xong trong lòng ta khó chịu rất nhiều không, lại nhìn ngươi xem, mặc kệ hắn làm như thế nào ngươi cũng không để trong lòng, hoàn toàn không giống người bình thường, không cái gì liên quan đến mình vậy ".
Những lời nói bị nghẹn trong lòng cuối cùng cũng được tuôn ra một hơi, Thường Quyên bây giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn một ít, hai mắt nhìn Chương Vân, thấy nàng vẫn duy trì đứng nhìn xuống mặt đất, không nhúc nhích gì, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không có biến hoá, liền cảm thấy nàng căn bản là thờ ơ, không khỏi tức giận,"Ta đôi khi muốn đập vỡ lồng ngực ngươi ra, nhìn xem trái tim bên trong đó làm bằng gì, mà ngươi có thể cứng rắn, nhẫn tâm như vậy".
Sau khi Thường Quyên tức giận nói xong câu này, liền trực tiếp đi về phía trước, mới đi được vài bước đột nhiên dừng lại, không có quay đầu, đưa lưng nói:"Mãn tử ca bảo ta đến nhất định phải giải thích rõ ràng với ngươi, ta đã đồng ý nên không thể không nói, Du Linh căn bản không có đưa bữa sáng cho hắn, mà là khi nhị bá mẫu đi đưa bữa sáng, vừa khéo gặp phải Du Linh nên liền cùng nhau đi qua, mọi chuyện là như vậy đó".
Lời nên giải thích thì đã giải thích rồi, Thường Quyên nhịn không được nữa chạy nhanh đi về phía trước.
Nhìn thấy bóng dáng của Thường Quyên biến mất, Chương Vân không thể đứng im được nữa, nên dựa lưng vào thân cây rồi từ từ trượt xuống, cứ như vậy mà ngồi trên mặt đất thế này.
Nàng không thể phủ nhận cảm giác trong lòng, khi nghe những lời nói đó của Du Linh, trái tim như bị cái gì đâm qua làm cho nó đau nhói, một cỗ bực bội, nghẹt thở hiện lên, nàng ở đó cũng không nghĩ ngợi được gì, cho nên chỉ có thể chạy đi.
Cảm giác giận dỗi rất rõ ràng, nàng biết bản thân đã thích Thường Mãn nhưng vẫn không muốn thừa nhận, cũng không biết vì sao, trong cuộc sống, gia đình thì nàng đều có thể chấp nhận và thích nghi tốt, nhưng về mặt tình cảm thì nàng không dám đứng dậy chấp nhận mà luôn cuộn mình lại, sợ hãi đụng phải vấn đề này, có lẽ từ đầu đến cuối nàng đều không có cảm giác an toàn, nên không nguyện ý giao phó cuộc sống tương lai của mình vào tay ai đó.
Thế giới nội tâm ẩn chứa trong lòng đột nhiên hoàn toàn bị xé bỏ ra, Chương Vân cảm thấy khủng hoảng vô cùng, hai tay ôm chặt lấy hai chân, cả người co rút lại thành một quả bóng.
Mặt trời dần dần lặn tắt, bầu trời trở nên hỗn loạn mơ hồ, đất bùn phơi nắng thiêu đốt cả ngày, chậm rãi bốc hơi nhiệt liên, ve sầu trên cây kêu một tiếng rõ dài, biểu thị cho cái nóng oi bức, thậm chí có gió nhẹ thổi qua nhưng với nhiệt độ này cũng là dư thừa, Chương Vân cảm thấy toàn thân trống rỗng, làm cho sống lưng thêm lạnh lẽo, trái tim đang treo lơ lửng, tựa hồ như lạc đi không thể tìm được điểm tựa.
Nàng không biết mình đã ngồi bao lâu, nhưng cảm giác được ánh chiều tà chậm rãi di chuyển rời khỏi cơ thể của mình, cả người nàng dần trở nên mờ mịt, tiếng nói cười ở phía xa càng thêm ồn ào, một lúc lâu sau, tiếng bước chân hỗn loạn đang tiến gần đến đây, lúc này nàng mới tỉnh lại lấy lại tinh thần, buông tay ôm chân ra, đứng dậy, nhắm mắt kìm nén cảm xúc của bản thân, khi mở mắt ra, lại bộ dạng như lúc đầu, cất bước đi về phía đám người.
Chương Vân mới đi được vài bước, thì nhóm các nàng dâu, bà tử cười hì hì xuất hiện trước mặt, lúc này trời đã tối đen nên không thể nào đan bện dụng cụ được, vì thế mọi người kết thúc công việc trở về nhà.
Chương Vân ở trong đâm đông, rất nhanh tìm thấy được bóng dáng của Chu thị, hai mẹ con cùng nhau đi hướng nhà mình, nàng bây giờ cũng không có đi tìm Thường Quyên, cũng như xem qua Thường Mãn, mà vùi đầu vội vàng trở về.
Một đêm này, nàng lại không thể ngủ được, nằm ở trên giường trằn trọc miên man, luôn suy nghĩ những lời nói của Thường Quyên, lại nghĩ tới Thường Mãn, kể từ khi quen biết hắn cho đến nay, hắn vì bản thân mà làm rất nhiều chuyện, trong lòng nàng tự hỏi, có phải nên cho mình một điểm tin tưởng, một chút can đảm, một chút hy vọng, cố gắng chấp nhận hay không.
Trong tiếng lòng tự hỏi lặp đi lặp lại như vậy, mãi cho đến khi tiếng gà xa gáy mờ nhạt truyền đến, nàng mới nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi, bất tri bất giác trời đã hửng sáng.
Trong lòng cất giấu tâm sự, cộng thêm một đêm mất ngủ, Chương Vân cả ngày không có nhiều sức lực, may mà thời tiết nắng nóng, công việc ở dưới đất cũng như ở nhà cũng không bận rộn nên nàng có chậm rãi làm, không phải vội vàng, cứ như vậy nàng đã trải qua một ngày với đầu óc mông lung như vậy.
Nhiều ngày sau đó, Chương Vân không đi đến cánh đồng lúa mì nữa, và hầu như không bước ra khỏi cửa, Chu thị thấy nàng tinh thần không tốt, chỉ cho rằng nàng không thích mùa hè, vì thế bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng đến công việc trong nhà, nhưng Chương Vân sợ nằm trên giường sẽ suy nghĩ lung tung, nên tình nguyện dành thời gian làm việc vất vả còn hơn.
Sau mấy ngày bận rộn, việc đan bện cành lá hương bồ, dưới sự chăm chỉ, chịu khó của các nàng dâu, bà tử trong thôn tất cả cũng hoàn thành, Chu thị bắt đầu liên tiếp chia đều cho các gia đình, còn lại cất đống ở nhà chính.
Chương Vân cũng đã nhìn thấy qua, đã làm ra những chiếc rổ, giỏ, quạt hương bồ, còn có mấy đôi giày, cành lá hương bồ còn có thể đan bện thành chiếu, hộp, nhưng cái này tương đối khó nên chưa ai làm được.
Mặc dù trước mắt các sản phẩm chưa đủ đa dạng, nhưng lúc này vừa mới bắt đầu, có thể đan bện ra những thứ này bán thử xem cũng coi như là tốt rồi.
Sau khi đan bện xong cành lá hương bồ, Chương Vân lại dồn hết tâm tư, nghĩ cách nên làm thế nào mới tiêu thụ tốt được, lúc đầu nàng đã nghĩ tới, ngoài việc đưa đi chợ bán thì thật sự không có cách nào để mở rộng ra.
Nghĩ tới nghĩ lui sau nhiều lần cân nhắc, Chương Vân quyết định chọn ngày họp chợ là ngày mồng mười tháng bảy, sẽ mang những chiếc, rổ, giỏ, giày rơm đan từ cành lá hương bồ đến thị trấn bán thử chúng, nếu có thể bán tốt thì sẽ mở rộng nó ra, còn nếu bán không được thì phải tìm cách khác.
Chương Vân đem ý tưởng này nói ra bàn bạc cùng với mọi người trong nhà, và mọi người đều đồng ý, tất cả đều nghĩ như vậy, cũng quyết định chốt xuống.
Thảo luận xong xuôi, Chương Vân không có việc gì để làm, chỉ còn đợi chờ đến ngày mồng mười, lại không nghĩ tới rằng, trước ngày mồng mười trong thôn đã xảy ra chuyện.
Chuyện này vẫn là Tiểu Thuý đến nói cho nàng biết, còn chưa tới giữa trưa, mặt trời đã lên cao nắng chói chang thiêu đốt, mặt đất trong sân khô nứt, ánh mặt trời cũng làm cho người ta dễ buồn ngủ.
Chương Vân đang ngồi trong bếp gọt vỏ đậu, chuẩn bị buổi tối nấu ăn, Chu thị không ở trong bếp nên không có người nói chuyện, nàng vừa gọt một lúc, mắt đã híp lại, cơn buồn ngủ ập đến.
" Vân nhi tỷ, Vân nhi tỷ, tỷ có ở nhà đó không?" Chương Vân đang chợp mắt thì ngoài bếp có tiếng gọi, Chương Vân lập tức tỉnh dậy, thả hạt đậu trong tay xuống, chạy ra ngoài phòng bếp.
Vừa ra khỏi bếp, Tiểu Thuý đã chạy tới, nắm lấy tay nàng nói: "Vân nhi tỷ, tỷ là người bạn tốt nhất của Tiểu Quyên tỷ, tỷ có thể đến nói giúp với Tiểu Quyên tỷ, để tỷ ấy đến khuyên Mãn tử ca đừng từ chối nhà Linh tử cầu hôn được không, tỷ không biết, Linh tử lúc này ở nhà đã khóc như muốn chết rồi"