4h sáng,Ly Duẫn giật mình thức giận. Không phải vì gặp ác mộng mà là do cô quá đói. Bụng đánh trống liên hồi.
Bên cạnh cô,Bạch Tử Du vẫn yên giấc thở đều đều. Cô im lặng nhanh chóng nhấc cái tay hiện tại như cái gọng kìm của hắn ra khỏi người rồi rón rén ra ngoài
Trời vẫn còn đen ngòm. Cô bật đèn pin ở đồng hồ lên để soi đường. Và một vấn đề vô cùng quan trọng,cái nhà bếp ở đâu?
Mà chưa tìm thấy nhà bếp thì có lẽ cô đã bị dọa cho chết khiếp rồi. Một vòng tay bao bọc lấy cơ thể đang run rẩy của cô làm Ly Duẫn giật bắn mình. Thời đại này có ma hay sao? Mà sao ma lại ấm vậy nhỉ?
- Nàng tên là gì? - Giọng nói quen thuộc vang lên
- Ly Duẫn. Ngươi là Huân Nhược Đông? - Cô nghi hoặc hỏi
- Ly Duẫn, nàng có đồng ý làm phu nhân của ta không? Ta không màng thế sự nữa. Ta và nàng tìm nơi nào vui vẻ hạnh phúc sống qua ngày.
- Haha...Ngươi biết ta không phải là vương phi rồi phải không?
- Ừm..Ta không muốn nhìn nàng ở bên cạnh Bạch Tử Du,cùng hắn âu yếm - Huân Nhược Đông xoay người cô lại rồi ôm chầm lấy cô - Ta thích nàng. Ta muốn yêu thương nàng. Ta không muốn thấy nàng khóc
- Chậc...Huân Nhược Đông, ngươi buông ta ra trước đã. Ta còn có việc phải làm. Ta không đi với ngươi được.
- .....
- Ta từng hỏi ngươi,nếu một ngày ta không còn gì,ngươi có chịu lấy ta không?
- Dĩ nhiên là ta lấy.
- Vậy ngươi cứ đợi đi. Biết đâu khi ấy ngươi lại chán ghét ta thì sao? - Ly Duẫn bật cười
- Mãi mãi không chán ghét. Đừng khóc khi không có ta. Nơi này rất đau.
Huân Nhược Đông áp tay cô lên ngực của hắn. Hắn bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Ly Duẫn nhất thời không thể tránh nên đành trả đũa,dẫm lên chân hắn.
Huân Nhược Đông vui vẻ mỉm cười. Hắn chỉ cần kéo nhẹ là cả người cô đổ về phía hắn. Không gian tràn ngập niềm hạnh phúc.
Không hiểu vì sao,từ khi gặp cô,hắn luôn nhớ đến cô,chỉ muốn gặp cô và chạm vào cô. Hắn thích nhìn cô mắng hắn với vẻ kiêu ngạo rồi dáng vẻ xù lông nhưng không thể làm gì ấy.
Hắn quyết định xuống núi tìm cô dù phải ghét bước chân vào thủ phù của kẻ thù lớn nhất. Hắn thấy cô hôn Bạch Tử Du. Hắn cực kì thấy khó chịu. Hắn muốn người được chiếm bờ môi ấy là hắn.
Rồi hắn thấy cô khóc,hắn lại càng không đành lòng khi thấy cô dựa vào Bạch Tử Du thay vì hắn. Hắn không thể xông ra cướp người nên chỉ biết đợi cả đêm ngoài cửa phòng tiện thể canh chừng bảo vệ cô.
Bụng cô vang lên vài tiếng kì quái.
- Nàng có sao không?
- Ngươi bị điếc hay giả điếc? Ngươi hỏi người đói câu như vậy à?
Ly Duẫn ủy khuất ngước lên trả treo.
Cái miệng nhỏ này thật hư. Mở ra là muốn nạt hắn. Huân Nhược Đông không kìm được lại hôn cô thêm một cái nữa.
Ly Duẫn tức giận cốc vào trán hắn.Huân Nhược Đông lại cười. Hắn bế cô lên một cách vui vẻ:
- Ta đưa nàng đi ăn.
- Trời tối thế này thì có quán nào cho ta ăn? Ta tự thân vận động còn hơn. - Ly Duẫn ỉu xỉu gục vào ngực hắn
- Nàng biết nấu ăn à?
- Vậy ngươi nghĩ ta là gì?
- Hổ cái - Huân Nhược Đông thì thầm và tai cô
- Cút - Cô tức giận lườm hắn
- Được rồi. Ta đưa nàng về Yên Sơn ăn. Bảo bối,đừng giận
- Không chấp tiểu nhân
- Được..Được...ta là tiểu nhân...nàng là hạ nhân. Chúng ta có tướng phu thê đấy,nương tử
- Im miệng
Ly Duẫn mệt mỏi ngủ thiếp đi. Tên này nói nhiều quá. Chỉ muốn bào mòn năng lượng của cô mà thôi.
Hai người vừa rời đi thì đồ đạc trong phòng bỗng nhiên vỡ nát. Bạch Tử Du tức giận gằn giọng:
- Huân Nhược Đông, ngươi dám giành nữ nhân với bản vương. Nhất định có ngày bản vương thiêu trụi Yên Sơn nhỏ bé của ngươi