- Trưởng công chúa,đây là ý gì? - Lưu Di Giai nhíu mày lùi về phía sau.
- Người đâu? - Hàm Lưu Ly hét lên - Các ngươi làm ăn cái gì vậy hả? Dám đưa nhầm hộp quà cho bổn công chúa.
- Xin công chúa bớt giận. Là nô tài tất trách
Một tên thái giám vội chạy lên với một hộp quà khác. Bên trong chính xác là một viên huyền minh châu quý giá. Hàm Lưu Ly mỉm cười đưa lên:
- Xin hoàng hậu bớt giận. Là lũ nô tài có mắt không thấy thái sơn. Kính mong hoàng hậu lượng thứ.
Lưu Di Giai cắn răng chịu đựng. Vì quốc gia đại sự phía trước. Nàng nhịn. Cứ đợi đi lũ người ngoại bang,sẽ có ngày nàng trả đủ.
Ly Duẫn chợt đập bàn phá lên cười.
Cô đứng dậy hai tay cầm hai ly rượu nhỏ. Cô tiến về phía Hàm Lưu Ly đang trong tâm thế đắc thắng.
- Ta là vương phi của Bạch Tử Du,Lam Tuyết Y. Ngưỡng mộ trưởng công chúa đã lâu. Người không ngại uống cùng ta một chén rượu chứ?
- Ra là vương phi,nghe danh đã lâu. Thật khiến người ta cảm mến.
Ly Duẫn đưa ly rượu ra phía trước. Hàm Lưu Ly đưa tay đón lấy nhưng một tiếng động khiến cả không gian trững lại.
Ly Duẫn uống cạn ly rượu. Sau đó đưa tay dẫm nát ly rượu đã chuẩn bị cho Hàm Lưu Ly dưới chân
- Ô...ta trượt tay mất rồi. Trưởng công chúa không để tâm chứ?
- Ngươi làm vậy là có ý gì? - Hàm Lưu Ly nắm chặt tay tức giận
- Ta chỉ trả đủ cho sự nhẫn nhịu của mẫu hậu ta. Ngươi đường đường là một công chúa cao quý mà ngay cả nô tài cũng quản không xong. Triều đình các ngươi luật pháp cũng không ra gì a~ Chính vì vậy ta mới nói ngươi đúng là khiến người khác khâm phục.
- Ngươi....- Hàm Lưu Ly cắm hờn trừng mắt
- Ta? Ha? - Ly Duẫn cười - Ta làm sao? Ngươi có thể hô mưa gọi gió ở Liễu quốc của ngươi. Nhưng đây là Nguyệt Triều quốc. Mẫu hậu ta khoan dung không chấp với trẻ con không biết điều như ngươi. Nhưng ta thì không nhịn nổi,trưởng công chúa à. Hàm thế tử,ngươi biết mình nên làm gì chứ?
- Vương phi dạy bảo phải lẽ. Hàm mỗ khâm phục. Hàm Lưu Ly, muội biết nên làm gì rồi chứ? - Lục Lương thấy ánh mắt khó chịu của cô lập tức ra lệnh cho Lưu Ly.
- Ta...huynh...huynh cùng người ngoài ức hiếp ta....
- Vô lễ. Quỳ xuống nhận lỗi với hoàng hậu.
Lục Lương đứng dậy lạnh giọng quát. Hàm Lưu Ly run rẩy lập tức quỳ xuống,uất ức nói:
- Khẩn cầu xin hoàng hậu tha tội. Là do ta tất trách không quản nổi thuộc hạ. Hôm nay là ngày vui của hoàng hậu,xin hoàng hậu bỏ qua cho ta.
- Được rồi,trưởng công chúa. Ngươi đứng dậy đi. Đừng để bữa tiệc vì ngươi mà mất vui.
Lưu Di Giai hài lòng phất áo đi lên đại điện ngồi xuống ghế. Gương mặt nàng ôn hòa hơn. Không ngờ nha đầu của Du Nhi lại có bản lĩnh như vậy. Thật khiến Nguyệt Triều quốc nở mày nở mặt. Quần thần tham dự cũng nhờ đó mà ngẩng cao đầu.
- Ngươi - Cô chỉ tên thái giám của Liễu quốc - Dọn dẹp cho ta.
- Chuyện này không phải để cho tỳ nữ làm hay sao? Ta đường đường là sứ...
- Ta nói ngươi dọn - Ly Duẫn tiến lại gần trừng mắt - Đồ của nhà các ngươi lại bắt chúng ta dọn. Đây là đạo lý gì? Còn không dọn cho ta? . Truyện chính ở # TгùмTru yệИ.V Л #
- Vâng...vâng...nô tài tuân mệnh...
Ly Duẫn thích chí trở về chỗ ngồi. Bạch Tử Du khẽ kéo cô vào lòng thể hiện ham muốn độc chiếm. Rượu ngấm vào người khiến cô có chút chóng mặt nên Ly Duẫn cũng không từ chối,thoải mái tận hưởng.
- Thảm bại.
Cô khẽ nói khi thấy Hàm Lưu Ly đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
A Uyên vụ vẻ vẫy tay gọi cô. Ly Duẫn cũng mỉm cười vẫy tay đáp lại càng khiến Hàm Lưu Ly uất hận.
Ly Duẫn cười thầm. Có lẽ hôm nay sẽ rất là vui nha.