Hàm Lưu Ly theo dõi từng nhất cử nhất động của Ly Duẫn. Người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào mà khiến cả ca ca của nàng phải nể vài phần. Trông thái độ của Lục Lương thì nữ nhân này vô cùng đáng gờm.
Nhưng vương phi của Bạch Tử Du chỉ có một. Đó là con gái duy nhất của tể tưởng đã bị phế bỏ. Nàng không nhớ tên nàng ấy. Chỉ nghe đồn nàng ấy là một phế vật bỏ đi,bị điếc,bị câm,nhan sắc bị hủy,điên điên khùng khùng.
Người kia giới thiệu mình là Lam Tuyết Y,cùng họ Lam với Lam Hạo Hiên...chẳng lẽ..
Hơn nữa người phụ nữ này dùng mạng che mặt. Đây chính là vị vương phi phế vật ấy? Không thể nào. Phế vật vĩnh viễn chỉ là phế vật mà thôi.
Nàng ta đường đường là trưởng công chúa vạn người mê của Liễu quốc,trí dũng song toàn. Chuyện thua một phế vật chắc chắc là một sỉ nhục vô cùng lớn trong cuộc đời phiêu diêu tự tại của nàng ta. Hàm Lưu Ly không cam tâm. Nàng ta phải đòi lại danh dự đã bị mất.
- Ta khuyên ngươi tốt nhất là không nên làm càn. Nàng muốn giết ngươi,ta cũng không thể giúp ngươi toàn mạng trở về
Lục Lương nâng chén cùng quần thần,nói nhỏ cho Lưu Ly nghe thấy. Nàng giật mình cúi đầu. Từ khi nào hoành huynh lại biết chuyện nàng ta chuẩn bị làm chứ. Hoàng huynh rất để ý nữ nhân kia sao?
- Ca ca,muội sang chỗ Lam tỷ tỷ được không? - A Uyên kéo tay áo của Lục Lương xin ý kiến.
- Đi cẩn thận - Lục Lương khẽ cười - Đừng làm phiền muội ấy quá nhiều.
- Có ca ca luôn làm phiền và bắt nạt tỷ đấy thôi
A Uyên lè lưỡi trêu chọc Lục Lương và chạy đến ngã vào lòng Ly Duẫn.
Ly Duẫn bất ngờ ngả người ra sau. Nha đầu sao lại tới đây rồi? Là Lục Lương sai tới thám thính tình hình sao? Coi vẻ mặt của nha đầu này. Hớn hở như được quà,nào có giống đi thám thính chứ.
- A Uyên,muội không ở với ca ca của muội. Không sợ huynh ấy cô đơn à? - Cô nhéo mũi A Uyên
- Không sợ. Huynh ấy đáng bị vậy - A Uyên cười hì hì ôm chặt eo cô - Tỷ tỷ rất ấm nha. A Uyên ngồi đây một lát có được không?
Bạch Tử Du gỡ tay A Uyên rồi nhấc bổng con bé lên để vào lòng mình. Ôm nương tử của hắn. Hắn không thích.
- Tỷ tỷ...Muội không thích ngồi với thúc thúc này đâu. - A Uyên giật giật tà áo của cô nũng nịu
- Thúc thúc??? - Ly Duẫn bật cười - Vương gia à,ngươi xem xem ngươi đã bạc đãi bản thân thế nào nha
- Tỷ tỷ...ưm...
Bạch Tử Du nhét miếng táo vào miệng A Uyên không cho nha đầu nói tiếp. Đúng là con dân Liễu quốc luôn muốn gây khó dễ cho hắn. Dám gọi hắn là thúc thúc,gan của tiểu nha đầu này thật lớn
Khu của hai người rộ cả lên những tiếng cười đùa,chủ yếu là của Ly Duẫn và A Uyên. Trong khi đó thái độ của Bạch Tử Du lại ở một trường phái trái ngược,lúc xanh lúc đỏ,trông rất hài hước.
Điệu múa của Sương Hạ kết thúc trong không khí gượng gạo. Bởi nó bị lấn át bởi không khí vui vẻ ở chỗ Ly Duẫn.
Ly Duẫn có để ý. Sương Hạ cũng khá có tài. Điệu múa mà nàng trình bày có nét giống với Song Diện Yến Tuân mà cô từng tập. Cũng vì tính chất công việc mà cô biết rất nhiều thứ ngoài giết người.
Cô còn nghĩ nữ nhân này phải bị trêu cho tím tái mặt mày,giam mình trong phòng rồi. Ai ngờ vẫn còn thần khí nha. Coi ánh mắt của nàng ta kìa,liên tục bắn sang đây. Bắn cái đầu ngươi,Bạch Tử Du là của lão nương. Lão nương không thích thì cũng không cho ngươi nhìn.
Ly Duẫn nghiêng người hôn nhẹ lên má Bạch Tử Du rồi cúi xuống hôn lên má A Uyên. Sương Hạ ngồi xuống chỗ ngồi mà không khỏi tức điên lên.
- Vương phi,ta nghe nói người rất có tài a? Không biết là người có thể trình diễn một tiết mục góp vui?
Sương Hạ có vẻ nhẫn không nổi,đứng dậy cúi mình khẽ hỏi. Ly Duẫn giật mình trước lời đề nghị. Đúng là độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà