Triệu Sương Hạ này thật lắm trò nha. Lại muốn trả đũa cô bằng cách này. Mua vui cho người khác. Đừng có đùa. Nghĩ cô là ai mà bảo cô đi làm công việc của mấy kẻ hạ đẳng ấy.
- Phù...- Ly Duẫn bật cười - Công chúa quá lời rồi. Nhưng thứ cho ta không thể đồng ý.
- Nghe đồn vương phi chẳng có tài cán gì. Điều này có là thật không a? - Sương Hạ che miệng cười.
- Vương phi biết mình biết ta,thật khiến người ta nể phục
Hàm Lưu Ly đá thêm một câu đầy thách thức bản tính hiếu thắng của cô. Dám dùng câu của cô để trị cô. Coi như ngươi cũng có bản lĩnh.
- Sương Hạ,ai cho con ăn nói hồ đồ như vậy? - Lưu Di Giai đập bàn đứng dậy.
- Mẫu hậu,Sương Nhi biết sai rồi. Mẫu hậu đừng nổi giận.- Sương Hạ cúi đầu - Hài nhi chỉ là muốn không khí của bữa tiệc thêm phần náo nhiệt mà thôi.
- Ăn nói xằng bậy. Người đâu...- Lưu Di Giai chỉ tay quát lớn
- Mẫu hậu,chuyện này không phiền người bận tâm. Hôm nay là ngày vui của người. Người nên cười nhiều mới phải. Đừng để cho kẻ nào đó làm rối tâm tư của người. Nhi thần tự có cách
Ly Duẫn ung dung uống trà như chẳng có việc gì xảy ra. Bạch Tử Du chỉ cười. Hắn biết nữ nhân này chắc chắn sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy. Nhưng mà cũng phải nói,Triệu Sương Hạ thật biết cách làm xấu mặt triều đình. Sau ngày hôm nay,hắn nhất định không tha cho nàng ta.
- Vậy ý của vương phi thế nào? Ta nghe nói mỹ nhân của Nguyệt Triều quốc vô cùng sắc sảo,vẻ đẹp phải nói là nghiêng nước nghiêng thành. Nay vương phi che mặt,vậy là có ý gì?
- Ngươi cũng biết cách hỏi đấy. Ta chỉ là không muốn hít chung không khí với dạng người không biết phép tắc như trưởng công chúa. Ta e rằng,nếu hit phải chắc sẽ bị nhiễm một vài đức tính không hay của trường công chúa
Ly Duẫn khẽ ho khan. Đám quần thần cùng khách dự tiệc bất chợt đưa áo lên che mặt rồi phẩy phẩy.
Hàm Lưu Ly tức giận nhưng không biết phản kháng thế nào. Tiện nhân,ngươi nhất định phải trả giá.
- Còn về chuyện góp vui? Ngươi nghĩ ta là ai mà nói ta góp vui cho các ngươi? Một tiếng gọi ta là vương phi,hai tiếng gọi là vương phi - Ly Duẫn đứng dậy bóp nát cốc rượu - Các ngươi coi tướng công của ta là cái gì? Là người có nương tử là kẻ mua vui cho người khác?
- Ta...ta...không có ý đó...Vương phi...ta..ta..sai rồi
Sương Hạ run rẩy quỳ sập xuống. Nếu xét như lời Lam Tuyết Y nói thì nàng ta đang phạm tội khi quân,lăng mạ người của hoàng thật. Tội này sẽ bị đưa đi lăng trì sau đó ném vào chảo dầu. Là hình phạt nặng nhất của kẻ bán nước.
- Ngươi không có ý đó? Nhưng ta là đang hiểu theo ý đó. Ngươi lấy gì đền bù cho danh dự cho bổn cung. Lại có hùa với người ngoài bắt nạt bổn cung. Bổn cung nên tính với ngươi thế nào? Hửm?
Ly Duẫn nâng cằm Sương Hạ lên hỏi. Nộ khí của cô toát ra khiến cả không gian im lặng. Lời cô nói thực chất,với kẻ tinh ý không phải kể tội của Triệu Sương Hạ mà muốn đả kích Hàm Lưu Ly khiến nàng ta bẽ mặt.
- Thật là khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Hừm
Nam nhân ngồi đối diện nhìn cô không rời mắt. Bạch Tử Du nhíu mày tỏ ý không vui. Nàng ấy là của bản vương. Ai cho phép các ngươi nhìn. May là nàng ấy che mặt,nếu không lũ người kia sẽ tìm mọi cách lôi kéo nàng ấy đi.
- Được rồi. Tuyết Y. Nể mặt mẫu hậu tha cho lỗi cho Sương Hạ. Bản cung sẽ phạt nàng ấy lên chùa tụng kinh niệm phật cầu phúc cho con. Con thấy thế nào?
- Nhi thần tuân mệnh.
Ly Duẫn tươi cười đi về chỗ ngồi. Phạt cấm túc kiểu đấy,ăn chay các thứ. Triệu Sương Hạ,ngươi thảm rồi.
Hàm Lưu Ly, ngươi đừng nghĩ,ta sẽ tha cho ngươi dễ dàng như vậy. Sân khấu này ta làm chủ. Những người khác có là đương kim thánh thượng cũng đừng hòng xen vào. Lão tổ yêu quý của ta à
Bạch Lập Thành giật mình khi thấy ánh mắt quỷ quyệt của cô đang chằm chằm hướng về mình. Nha đầu này,thù dai gây họa cũng ít để lão đầu ta còn được nghỉ ngơi. Một tay che trời cho ngươi cũng thật khó.