- Bạch Hầu,mang người đi cho bổn cung
Cô căn dặn Bạch Hầu cẩn thận rồi mới bước lên sàn đấu. Tốt nhất là vẫn không nên để Tiểu Nhu nhìn thấy những thứ không nên thấy sẽ làm xấu hình ảnh của Lam Tuyết Y trong mắt nàng ấy.
Cô chỉ là kẻ thế thân,người sẽ thực hiện lời hứa với Lam Tuyết Y, cô không có quyền sống thay cho nàng ấy.
Đúng như dự đoán,cô vừa rời khỏi thì Tiểu Nhu chạy đến. Bạch Hầu bất ngờ chạy đến xốc Tiểu Nhu ngang eo rồi biến mất.
Tiểu Nhu tức giận giẫy đạp:
- Ngươi làm cái gì vậy. Mãi ta mới tìm được áo cho tiểu thư..thả...tiểu thư...tiểu thư của ta sao lại tỉ thí với người đó...thả ta xuống..
- Ngươi im lặng đi. Vương phi sẽ không sao.- Bạch Hầu nhỏ giọng khuyên nhủ
- Không,ta phải đi bảo vệ tiểu thư. Thả ta xuống. Tiểu thư có mệnh hệ gì ta cũng không thiết sống nữa. Thả ta ra...hức...
Bạch Hầu nhẹ nhàng đặt Tiểu Nhu xuống đất. Nha đầu vùng lao đi thì bị Bạch Hầu đánh vào sau gáy ngất xỉu.
- Xin lỗi,ta không thể trái lệnh.
Không khí ngoài đại điện sôi lên sùng sục. Phông bạt nhanh chóng được căng lên,ghế ngồi được chuẩn bị kĩ lưỡng cùng đồ ăn và thức uống.
- Huynh nghĩ lần này ai sẽ thắng?
Một nam nhân cười khoái chí nghiêng đầu hỏi người bên cạnh,chính là nam nhân mà Bạch Tử Du nhìn không thuận mắt lúc đầu. Y chỉ cười nhạt,lắc đầu không nói gì.
- Huynh không hiếu kì về gương mặt vị vương phi bá đạo kia sao? Nàng ấy dường như có toàn bộ quyền lực để chi phối Nguyệt Triều quốc vậy.
- Ừm. Điều tra nàng ấy cho ta. - Trương Vô Ngạo gật đầu - Nữ nhân này rất đáng yêu. Bổn vương thích
- Đáng yêu? - Tam Thuần cười - Biết đâu sau mạng che mặt kia là một gương mặt ma chê quỷ hờn thì sao? Nghe đồn nàng là một phế vật bị khinh thường đến suýt mất mạng ở vương phủ
- Phế vật?
Trương Vô Ngạo cười ẩn ý. Người khí chất ngút trời như kia mà lũ người Nguyệt Triều quốc cho là phế vật. Khác nào mắng y không bằng một phế vật?
Nàng biết dùng cách mềm yếu để trị người khác nhưng cũng rất nham hiểm trong việc muốn giết chết một kẻ nào đó và sỉ nhục người không coi nàng ra gì. Nên dùng từ gì cho người con gái này đây? Cường đạo? Không đủ.
- Có gì đáng cười? Đệ cá 100 vạn lượng cho Hàm Lưu Ly thắng.
- Cả hoàng cung,ngôi vị hoàng đế,Lam Tuyết Y - Trương Vô Ngạo đặt ly rượu xuống sau đó ngả người ra sau
- Huynh đừng hối hận - Tam Thuần đắc ý đập đạp chiếc quạt vào tay.
Về phía cô và Hàm Lưu Ly
Hàm Lưu Ly trong tâm thế của kẻ thắng,chĩa kiếm về phía cô đe dọa:
- Dập đầu van lạy ta,có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng
- ....
Ly Duẫn chẳng nói gì chỉ nhắm hờ mắt không động đậy. Kẻ này không có cửa để cô động thủ trước.
Ly Duẫn đưa tay về phía trước móc nhẹ ra hiệu cho nàng ta tấn công trước.
Hàm Lưu Ly cảm giác như danh dự của mình bị sỉ nhục lập tức lao lên.
Thoắt ẩn thoắt hiện như một cơn gió. Nàng khiến người khác tán thưởng trầm trồ. Không ai có thể nhìn ra thế đánh của bộ công pháp này.
Kiếm của Hàm Lưu Ly vừa chạm vào tóc của Ly Duẫn thì lập tức bị phản đòn. Nàng ta đã nằm bẹp trên đất.
Cô dùng con gọt hoa quả khi nãy lấy từ cung nữ xẻ một đường vào tay phải của Hàm Lưu Ly. Vết thương không sâu,đủ để máu rỉ ra từng chút một. Y phục trải từ khuỷu tay xuống cổ tay rách toạc.
- Một
Ly Duẫn khẽ nói rồi lùi về đúng vị trí ban đầu. Hàm Lưu Ly dĩ nhiên là vô cùng tức giận và đang khá hoang mang. Không thể nào. Chắc chắn là nàng ta ăn may. Không có chuyện công pháp do chính nàng ta sáng tạo ra lại dễ dàng bị phá giải. Không thể. Thử lại lần nữa.
Hàm Lưu Ly lao lên. Nàng chuyển kiếm sang tay phải để tăng sức mạnh tấn công.
Nhưng kết quả vẫn như lúc đầu. Lần này Ly Duẫn lại xẻ cánh tay phải của cô và xé rách một bên áo của nàng ta
- Hai.
Những người ngồi xem đều hết sức kinh ngạc. Họ ghé tai nhau bàn tán. Đây thật sự là Lam Tuyết Y? Con gái của tể tướng đã bị phế đi quyền vị trước đây sao? Sao nàng lại bá đạo và biến thái như thế?
- Hoàng thượng....chuyện này...
Lưu Di Giai nhìn sang tướng công giọng nói mang vài phần run rẩy.
Bạch Lập Thành chỉ cười rồi tiếp tục xem.
Người vui nhất ở đây là Bạch Tử Du. Hắn cảm thấy vô cùng hành diện vì đây là nương tử của mình. Cao Lãng ngồi kế bên như không tin vào mắt mình nên liên tiếp dụi dụi.
Người gục trên sàn vẫn là Hàm Lưu Ly. Trên người nàng ta lại có thêm hai vết ở hai chân.
- Nàng muốn từ từ hành hạ Hàm Lưu Ly sao? Thú vị. - Trương Vô Ngạo chống tay say mê ngắm nhìn dáng vẻ của cô
Từ đầu trận đến cuối trận,Ly Duẫn không hề mở mắt. Chỉ có tay và chân cô hoạt động. Đi lên,chém,về chỗ cũ và lại ngoắc tay thách thức.
Còn Hàm Lưu Ly như một con hổ đi vồ một con chuột con. Nhưng trong trận chiến này,ai là hổ ai là chuột thì thật khó hình dung