- Ngươi....ngươi dám...Lam Tuyết Y...ta nhất định không để ngươi chết dễ dàng.
Hàm Lưu Ly vung kiếm. Thanh kiếm bỗng nhiên trững lại trên không trung.
Ly Duẫn dùng hai ngón tay chặn lại và hất ra. Con dao gọt trái cây găm lướt qua bụng của Hàm Lưu Ly một cách nhanh chóng.
- Năm.
- Ngươi...ngươi...- Hàm Lưu Ly ôm bụng trong khổ sở
- Vương giả vi tôn. Kẻ yếu vĩnh viễn chỉ có thể nhận được cái kết đau đớn nhất. Ngươi nghĩ ngươi mạnh? Hoang đường,không biết mình biết ta. Trưởng công chúa,cái đầu này của ngươi,ngươi quá xem nhẹ nó rồi.
- Đừng nhiều lời. Muốn chém muốn giết tùy ngươi.
- Ngươi muốn chết? Dễ dàng vậy sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền lên tiếng. Câm miệng.
Ly Duẫn vung tay tát bốp vào má của Hàm Lưu Ly khiến máu từ khóe miệng nàng ta trào ra. Dường như chưa đủ,cô tát luôn bên má còn lại. Máu mũi của nàng ta cũng ồ ạt tuôn ra như suối. Thảm bại. Hình tượng của Hàm Lưu Ly bây giờ quá thảm bại.
- Tuyết Y,đủ rồi - Lưu Di Giai lên tiếng ngăn cản - Nể mặt ai da tha cho nàng ấy?
- Nhi thần tuân lệnh - Ly Duẫn thay đổi thái đột nhiên cười tươi ngoan ngoãn nghe lời - Nhi thần không giết trưởng công chúa thì có thể bán nàng ta mà..
- Ngươi...ngươi dám bán ta??? - Hàm Lưu Ly tức giận hét lên
- Thú vị. Vậy vương phi muốn bán thế nào? - Trương Vô Ngạo lúc này mới lên tiếng.
- Ta không biết ngươi là ai. Nhưng nếu ngươi thích,ta có thể cho không ngươi đấy. Chỉ là một nô tỳ vô dụng,ta còn không biết nên chôn sống nàng ta ở đâu - Ly Duẫn phẩy phẩy tay cười cợt.
- Được. Vậy bổn vương nhận món quà này
Thương Vô Ngạo nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn nhẹ. Đây là lễ nghi tối thiểu của người Thục quốc đối với khách quý của mình.
Ly Duẫn cũng không để ý nhiều,gật đầu tỏ ý không có gì rồi quay đi. Nhưng cô vừa đi được vài bước thì lập tức quay lại với thái độ không mấy vui vẻ,bóp chặt cằm Hàm Lưu Ly:
- Ngươi dám ám toán ta?
- Haha...ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi sống an nhàn?
Ly Duẫn rút từ tay áo ra một con bọ cạp nhỏ. Đây là bọ cạp sa mạc vô cùng độc. Người bị nó cắn,cả thân thể sẽ bị mục rữa trong vòng nửa ngày.
- Ngươi nghĩ cái này có thể làm gì được ta? Nhìn cũng đẹp lắm. Ta thích. Nhưng đáng chết.
Ly Duẫn dùng tay không rứt hết tức chi của con bọ cạp ra.
Các ngón tay của cô chạm nhẹ lên gương mặt nõn nà của Hàm Lưu Ly.
- Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cực độc,trưởng công chúa à.
- Vương phi,xin dừng tay - Hàm Lục Lương chạy đến ngăn cản - Xin đừng giết nàng ấy.
- Thế tử Liễu quốc,chuyện này là do nàng ta tự quyết. Ngươi có quyền gì xen vào? - Ly Duẫn trừng mắt đe dọa - Cút.
- Liễu quốc sẽ đền bù cho vương phi thật xứng đáng. Xin vương phi nương tay. Hàm mỗ chắc chắn sẽ dạy bảo tiểu muội thật tốt.
- Ta không tha thì ngươi có thể làm gì ta? Tha cho một kẻ cặn bã,vênh váo,không biết điều như ả tiện nhân này? Thế tử,mắt ngươi ngày càng tệ.
- Nữ nhân dù sao cũng là biểu muội của ta,xin vương phi rộng lượng
Lục Lương cúi đầu. Nói gì đi chăng nữa,Hàm Lưu Ly cũng là thiên tài của Liễu quốc. Mất đi cũng thật đáng tiếc.
- Ngươi có...
- Tỷ tỷ - A Uyên ôm chân cô nức nở - Tỷ tỷ tha cho Lưu Ly tỷ có được không? Hức.. A Uyên sợ lắm..
Ly Duẫn giật mình. Cô chần chừ một lát rồi cúi xuống bế A Uyên ghì chặt vào lòng. Cô quên mất,A Uyên vẫn còn là trẻ con.
- Từ giờ đừng để ta gặp ả ta một lần nào nữa. Gặp một lần,ta lấy một bộ phận của ả ta. Ngươi tốt nhất là nên biết lo liệu cho tốt.
- Đa tạ vương phi.
Hàm Lục Lương thở phào nhẹ nhõm.
Ly Duẫn ôm lấy A Uyên bỏ đi. Coi như cô vì thương A Uyên mà tha cho con tiện nhân ấy. Nếu không, ả sẽ phải chịu cái chết đáng sợ nhất trong lịch sử.
Bạch Tử Du cũng đứng dậy đi theo cô. Trước mắt phải xem vết thương của nàng ấy ra sao. Con bọ cạp ấy đã cắn nàng chưa? Sao nàng không biểu lộ một chút cảm xúc đau đớn nào? Sao hắn cảm thấy nàng ấy và hắn thật xa cách?