Đúng như dự đoán,trong tiệc thiết đãi,Hàm Lục Lương tỏ ý mời những sứ thần của các nước đến dự lễ tấn phong của mình.
Ánh mắt của Hàm Lục Lương luôn hướng về phía Ly Duẫn. Cô chỉ giải bộ như không biết ngồi ở một chỗ yên lặng lắng nghe.
Hàm Lưu Ly thì khỏi nói. Hận đến mức không muốn ở lại Nguyệt Triều quốc thêm một giây phút nào mà tối qua đã về ngay Liễu quốc.
Trước mắt cô đã nắm được danh phận của vài nhân vật của các nước láng giềng.
Trương Vô Ngạo và Trương Tam Thuần của Thục quốc. Hai người này một kẻ võ dũng đa mưu,một kẻ anh tài kiệt xuất. Tóm lại hai kẻ này vô cùng cần được chăm sóc đặc biệt
Hàm Lục Lương và Hàm Lưu Ly của Liễu quốc. Hiện tại chỉ biết Hàm Lưu Ly là kẻ nắm quyền điều động binh lính của Liễu quốc. Còn Hàm Lục Lương thì là một ẩn số khó đoán. Nghe nói,y lúc 8 tuổi mới được đón về cung. Sau đó nhanh chóng bộc lộ tài năng và được nhà vua trọng dụng làm kẻ kế thừa.
Riêng Miêu tộc là mối e ngại nhất của Ly Duẫn. Thần thần bí bí là những gì nói về họ. Trong nhiều năm về trước,Miêu tộc luôn đứng ở thế trung lập khi các quốc gia xảy ra mâu thuẫn. Họ chưa từng một lần đưa binh lấn chiếm vùng đất nào. Nhưng cũng không vì thế mà mất cảnh giác.
- Tỷ tỷ,tỷ đi với A Uyên có được không?
Vật nhỏ từ đâu chạy đến sà vào lòng cô,ôm lấy eo cô mặt dụi dụi vào ngực cô.
Ly Duẫn giật mình buông đũa vui vẻ xoa đầu A Uyên.
Thôi,chuyện gì đến sẽ đến. Dù sao cô cũng là vương phi giả. Đợi khi nào hoàng huynh của Lam Tuyết Y về là cô rời đi. Chuyện của mấy kẻ lắm quyền này căn bản chẳng liên quan gì đế cô cả. Thiết nghĩ,cùng Huân Nhược Đông sống yên bình trên núi cũng là một ý tưởng không tồi
- Tại sao lại không? A Uyên bảo vệ tỷ tỷ có được không?
- Dĩ nhiên rồi. Hoàng huynh chắc chắn sẽ không thể làm gì tỷ tỷ đâu. Muội đảm bảo. - Nhóc con vỗ ngực tự hào-Muội cũng biết võ công đó.
Ly Duẫn bật cười,cúi xuống hôn lên má A Uyên một cái thật kêu.
Bạch Tử Du không vui xách A Uyên lên đặt nha đầu ngồi giữa hai người. Nhìn từ xa,trông ba người như một gia đình nhỏ.
A Uyên nhíu mày,phồng má giận dỗi,cắn vào tay của Bạch Tử Du một cái. Nha đầu tỏ ý không hài lòng vẫn tiếp tục nghiêng sang phía Ly Duẫn ôm chặt lấy eo cô sau đó mắng một tiếng:
- Thúc thúc xấu.
- Thúc thúc? - Bạch Tử Du không nhịn được khẽ hỏi
- Phải đó,thúc thúc xấu lắm. Tỷ tỷ đang nói chuyện với A Uyên mà.
Bạch Tử Du đưa tay nhéo má A Uyên một cái rõ đau. Hắn hiện tại chẳng giống một vương gia uy quyền băng lãnh gì cả. Ly Duẫn nhìn theo chỉ cười.
- Được rồi. Đừng cãi nhau nữa.
Ly Duẫn đột nhiên nhấc bổng A Uyên lên đặt vào lòng Bạch Tử Du. Nha đầu ngẩn ngơ ngồi khoanh tròn yên vị trên đùi hắn.
- Không thích đâu,tỷ tỷ.
- Muội mà bỏ chạy,tỷ tỷ sẽ giận a.
A Uyên làm ra vẻ uất ức lắm những cũng ngoan ngoãn gật gật đầu. Gương mặt của Bạch Tử Du cũng chẳng có gì khá hơn. Vô cùng bất mãn. Nhưng mà nương tử của hắn muốn vậy,hắn đành chịu
Sương Hạ ngồi một góc nhìn cô như muốn giết chết cô. Ly Duẫn biết. Cô không những không ghét bỏ mà ngược lại còn cố ý mời rượu nàng ta khiến nàng ta chỉ mong có một dao kết thúc mạng sống trước mặt.
Đoàn ca vũ vừa bước xuống thì Sương Hạ cũng một top người hầu tiến lên trình diễn. Theo cô được biết,Sương Hạ từ nhỏ đã nổi danh với tài năng ca hát tuyệt thế của mình. Cũng chính vì vậy mà được Lưu Di Giai vô cùng sủng hạnh nhận nàng ta là cuộn chúa.
Quả như lời đồn. Ly Duẫn phải công nhận thế mạnh này của nàng ta. Rất dễ nghe. Thanh âm trong trẻo,ngân lên trầm xuống đúng lúc như ru người ta vào giấc mộng.
Tiết mục kết thúc trong sự tán thưởng của những người có mặt. Ly Duẫn bỗng rùng mình khi Sương Hạ bước về phía mình. Chậc. Lại muốn gây rắc rối cho cô đấy à.
- Sương Hạ bái kiến vương phi.
- Cuộn chúa không cần đa lễ. Vũ khúc Lệ Môn của người rất hay. Bản cung vô cùng ngưỡng mộ
- Sương Hạ vẫn còn kém cỏi. Mong vương phi chỉ bảo.
- Cuộn chúa quá lời rồi.
- Ta thật sự muốn thỉnh giáo vương phi. Xin vương phi nể mặt ta mà đồng ý.
A.. cái này là quá khả năng nha.Sương Hạ nói ra lời nào là chết lời ấy. Cô không thể bắt bẻ nàng ta một câu nào.
So với Nhược Linh kiêu ngạo nóng vội,nàng ta khiêm tốn lại nhún nhường,dùng toàn lời hay ý đẹp. Cô mà từ chối lần nữa thể nào nàng ta cũng diễn một vở nước mưa dầm cả gương mặt cho xem.
Lại nói,cô thân là vương phi cùng thân phận của Lam Tuyết Y trước đó là con của thừa tướng.Mấy cái lí do ấy cộng lại cũng đủ dồn cô vào đường cùng rồi.
Ly Duẫn thở hắt đứng dậy khẽ nói:
- Cung kính không bằng tuân lệnh. Lam Tuyết Y tiếp chỉ.