Ly Duẫn ủy khuất trong lòng Bạch Tử Du một hồi. Không khí vẫn tĩnh lăng như vậy càng làm cho cô mất tự tin. Chuyện là ngày xưa mỗi dịp đến sinh nhật mẹ,cô chỉ cần đàn một tiếng là baba sẽ chê cô chứ đừng nói đến chuyện hát. Riêng khoản này cô thực sự mất lòng tin vào bản thân
Cô khóc ở trong lòng.Con mẹ nó.Mấy người mau nói gì đi.
Ly Duẫn bực mình cắn nhẹ vào tay của Bạch Tử Du một cái,nhỏ giọng hỏi:
- Ngay cả ngươi cũng muốn chê ta có đúng không?
Bạch Tử Du giật mình nhìn nữ nhân trong lòng. Cô phụng phịu phồng má. Đáy mắt đầy ý hờn dỗi. Đôi lông mày lá liễu giật từng hồi kèm theo dáng vẻ khoanh tay trước ngực tỏ vẻ không vui.
Cũng đều là nam nhân, sự kiên nhẫn cũng chỉ dừng lại ở một mức nhất định. Hắn phất tay áo che chắn đồng thời dùng cả tấm lưng rộng lớn dồn xuống người cô,môi cả hai chạm nhau trong một thoáng chốc.Bạch Tử Du nói khẽ vào tai cô,hơi thở dồn dập phả vào tai cô từng đợt:
- Nàng là nữ nhất hát hay nhất mà bản vương từng gặp
Ly Duẫn thoáng đỏ mặt. Cô cảm thấy nhiệt độ hình như có chút tăng đột ngột,bất giác từ lúc nào đã đem cả hai tay lên che chắn phía trước nhưng cái miệng nhỏ vẫn tiếp tục chống đối:
- Chỉ có ngươi nghĩ vậy. ta thua mất rồi
- Nàng không nghĩ là do nàng quá xuất chúng mới khiến lũ người ấy như vậy.?Từ nay về sau nàng
chỉ được đàn hát trước mặt bản vương
- Ta...ta biết rồi
Thỏa mãn,Bạch tử du kéo thân hình nhỏ nhắn ngồi dậy. Ly Duẫn ho khan một tiếng,chỉnh lại y phục đồng thời vỗ nhẹ lên mặt vài cái cảnh tỉnh bản thân. Cô đặt tay lên ngực trái thầm mắng. Em gái mày.Dù biết mày cần đập để sống nhưng không nhất thiết phải đập cho lão nương nghe thấy. Im ngay!!!!
Không khí đã có phần xao động. Vài người nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhưng cô căn bản vẫn vòn đang bị mắc trong trạng thái rối bời nên không để tâm quá nhiều. Bạch Tử Du nhìn dáng vẻ bực tức của cô mà không khỏi bật cười. Giờ cô có thế nào thì trong mắt hắn đều rất khả ái.
- An Thiên cuộn chúa,vương phi của bản vương chỉ điểm như vậy.Ngươi đã ngộ ra được điều gì?
Bạch Tử Du hướng phía Sương Hạ mà hỏi. Ly Duẫn còn bận điều chỉnh tâm trạng,hắn vẫn là nên giúp nàng ấy một chút
- Vương phi xuất chúng hơn người,An Thiên nghiêng mình bội phục
Sương Hạ cắn răng trả lời. Con tiện nhân ấy thế mà thoát được. Nhạc phổ trong thiên hạ còn quyển nào ta chưa đọc qua. Tiện nhân ngươi rốt cuộc bản nhạc đó từ đâu?
Nghe thấy giọng Sương Hạ có vài phần khó chịu,Ly duẫn lập tức bừng tỉnh. Vừa lòng cô lắm. Cái mặt xanh lè như mấy con cóc ghẻ. Cô thích.
****
Quay qua Bạch Tử Du tính cảm ơn hắn một câu liền thấy nụ cười không khác mấy kẻ sở khanh làm cô buột miệng gằn giọng:
- Im miệng,có tin ta bẻ răng của ngươi không?
- Ta...
- KHúc "tùy hưng" của vương phi thật khiến Trương mỗ rung động
Trương Vô Ngạo khảng khái nói ra một câu khiến Bạch Tử Du cau mày.Y là cố tình phá rối hắn.
Ly Duẫn phẩy tay cho qua. Tên này nói ra câu nào là muốn cô vả cho phát ấy. Tốt nhất là cô bị điếc đi. Ly Duẫn nói thêm vài câu khách sáo rồi nháy mắt nhường chỗ cho Lưu Di Giai chủ trì
Bữa tiệc kết thúc trong êm đềm. Tiểu Nhu mừng đến nỗi ôm chặt lấy cô khóc òa lên ngay trước điện. Cô chợt thấy có lỗi. Nha đầu chắc chắn đã rất lo
- Ta rất hy vọng có thể mời vương phi đến Thục quốc làm khách quý
- Ta thì rất hy vọng Trương vương giữ lấy mặt mũi đừng bám theo ta nữa - Ly duẫn kéo Tiểu Nhu ra sau rồi tiếp ý
- Biết làm sao,ta thật sự mến mộ vương phi
- Ta no....
Ly duẫn đôt nhiên xoay người. Tay cô ứa máu. Con dao rơi cạch trên đất
- Vương phi...người đâu..hộ giá
Tiểu Nhu sợ hãi hét lên. Không khí rơi vào hoảng loạn