Buổi tối trước khi Hàm Lưu Ly trở về Liễu quốc
Hàm Lưu Ly vì muốn trả thù do mất mặt trước nhiều người,đặc biệt là những kẻ tầm thường ở Nguyệt Triều quốc nên đã âm thầm điều động một đội sát thủ gồm 12 người ưu tú nhất của Liễu quốc đến hạ sát cô.
Hàm Lưu Ly đánh giá cô vô cùng cao nên mới làm đến bước đường cùng này. Nếu để Lam Tuyết Y còn sống,nói không chừng sẽ là mầm họa sau này nếu không thể lôi kéo về phe nàng ta.
Để dụ được cô thành công,Hàm Lưu Ly đã bắt Tiểu Nhu làm con tin,hẹn cô ở phía sau bìa rừng. Ở đó,người của nàng đã chờ sẵn,chỉ chờ con mồi là cô đến nữa mà thôi
Ly Duẫn lo lắng đến mức quần áo vẫn chưa kịp mặc xong,trên người vẫn còn quấn hờ một chiếc áo choàng tắm đi đến điểm hẹn.
Dung nhan mê hồn của cô quyến rũ không ít kẻ đến ám sát cô. Hàm Lưu Ly hiểu ý. Đúng vậy. Để cô chết là quá dễ dàng. Phải nhục mạ cô đến chết,nàng mới vừa lòng
- Thả người.
Nhìn Tiểu Nhu vẫn còn mê man bị trói cứng trên cây,Ly Duẫn bừng bừng sát khí tức giận. Cô trước giờ chỉ dám mắng yêu nha đầu này,không dám để nàng ấy làm việc nặng nói chi là trói người như thế kia
Hàm Lưu Ly chỉ tay về phía cô cười lớn:
- Ngươi nghĩ chỉ dựa vào ngươi mà có tư cách ra lệnh cho bản công chúa? Nếu ngươi làm thảo mãn mấy kẻ này,bản công chúa còn nghĩ lại
Hàm Lưu Ly hất tay. Đám người kia từ trên cây nhảy xuống bao vây cô.
Ly Duẫn khẽ hỏi:
- Nói xong chưa? Thả người
- Đến giờ này còn lớn miệng. Người đâu,xử lí cô ta. Làm mạnh vào cho ta.
- Thả người
Tiếng nói vang lên bên tai. Ly Duẫn từ khi nào đã tiếp cận Hàm Lưu Ly kề dao vào cổ nàng.
Hàm Lưu Ly bất ngờ quay lại. Con dao đã để lại một vết cứa nhỏ. Đám người kia chết từ lúc nào,đều không toàn thây. Các bộ phận đều bị chặt ra làm nhiều mảnh,văng đi tứ tung
Hàm Lưu Ly bị dọa cho tím tái mặt mày
Ly Duẫn hừ lạnh,bước về phía Tiểu Nhu nhẹ nhàng cởi trói rồi bế nàng lên.
- Ta không giết ngươi. Cái chết của ngươi chỉ làm ảnh hưởng đến Nguyệt Triều quốc. Giết ngươi không bằng ta giết một con kiến. Nếu biết điều thì đừng động đến Nguyệt Triều quốc,nếu không, một Liễu quốc nhỏ bé như các ngươi,chỉ mình ta cũng khiến nó biến mất chỉ trong một đêm. Trưởng công chúa,ngươi có hiểu không?
Ánh mắt lạnh lùng ấy ám ảnh Hàm Lưu Ly cả trong giấc mơ. Nàng ta nhanh chóng trở về Liễu quốc và kể cho phụ vương về cô. Chuyện này khiến cho vua của Liễu quốc vô cùng hoảng sợ.
Từ khi nào Nguyệt Triều quốc lại có nhân vật cường đại đến vậy. Sự tồn tại của cô không khác Ma tộc là mấy. Mà Ma tộc từ lâu đã quy ẩn,không còn dấu hiệu nào xuất hiện ở thế gian.
Lam Tuyết Y này nhất định phải tránh,không được đắc tội với nàng ta
Vốn ban đầu là vậy. Nhưng khi nghe tin cô chết,Hàm Lưu Ly như vứt đi một gánh nặng. Ai ngờ,ai có thể ngờ cơ chứ. Nữ nhân này,ông trời chưa tuyệt đường sống của cô ta
- Có chuyện gì đã xảy ra?
Hàm Lưu Ly hét lên tức giận. Nhất định không được khiến người này nổi giận,nếu không sẽ là đại họa
- Trưởng công chúa à,vị đại nhân này nói Nguyệt Triều quốc không ra gì. Ngươi nói xem,ta chỉ bảo ngài ấy rút lại lời nói. Nếu không, đừng trách bản cung ra tay độc ác
Câu cuối,Ly Duẫn hướng phía Hàm Lưu Ly mà nói.
- Vương Chu,ngươi biết tội chưa? Mau tạ tội với vương phi.
Vương Chu giật mình. Ngay cả trưởng công chúa cũng phải kính nàng ta vài phần. Kẻ này rốt cuộc có địa vị thế nào?
Trưởng công chúa trước giờ hành sự cẩn thận,luôn nghĩ đến đại cục,Vương Chu đành nuốt cục tức này vào trong bụng,hướng cô mà nhận tội:
- Là tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn. Xin vương phi niệm tình bỏ qua.
- Vương phi,người cũng thấy rồi đấy. Vương Chu đã chủ động kính lễ với vương phi. Người đừng chấp nhặt.
Hàm Lưu Ly cũng xuống nước nói đỡ. Ly Duẫn suy ngẫm một lát mới chịu gật đầu.
Cô đưa ra một đề nghị:
- Trưởng công chúa nên cho Nguyệt Triều quốc một câu trả lời rõ ràng
- Được. Xin vương phi yên tâm.
Hàm Lưu Ly gật đầu chắc nịch.
Hàm Lục Lương nãy giờ chỉ đứng nhìn mà lấy làm lạ lẫm. Từ khi nào biểu muội của y lại biết suy xét đến như vậy? Chắc chắn y còn chuyện gì chưa biết
- Hoàng thượng giá đáo.