Vậy là gây chiến rồi
Theo suy nghĩ của một số người. Liệu đây có phải lí do để mở ra màn đại chiến đầu tiên giữa Liễu quốc và Nguyệt Triều quốc.?
Có thể nói,Vương Tố Tố trời sinh huyết mạch. Khi xưa,Liễu quốc may mắn bắt sống được một tên có địa vị cao ở Ma tộc. Cho đến bây giờ vẫn dùng máu của kẻ đó làm chất dẫn nâng cao năng lực của rất nhiều kẻ
Trong số 1000 người tham gia vào thí nghiệm ấy thì Vương Tố Tố là 1 trong 5 người may mắn có được sức mạnh cường đại mà có thể sống sót và có thể giữ được ý chí ban đầu. Bốn người kia bản tính thất thường,không thích làm việc dưới trướng của Hàm Tịch Nghi nên đã rời đi. Họ có một lời hứa,khi Liễu quốc gặp nguy nan chắc chắn sẽ trở về giúp một tay.
Cho nên có thể nói,trước mặt Vương Tố Tố, Ly Duẫn chẳng qua là một con kiến,dẫm một cái là bẹp dí. Thứ nàng ta quan tâm là làm sao kẻ phàm trần kia có thể thoát khỏi lưới từ thần
Vương Tố Tố chịu ngàn vạn nỗi đau đớn mới có được ngày hôm nay. Một kẻ từ nơi khác tới,còn là con dân của Nguyệt Triều quốc tầm thường,không những đoạt được ánh nhìn của người nàng thầm thương mà còn có được lời ca tụng tứ phương. Nàng không phục. Phải giết nàng ta. Phải khiến nàng ta chết không thấy xác.
- Coi như Vương Tố Tố ta niệm tình vương phi còn yếu,để ngươi ra tay trước. Thế nào?
Đến đây, Vương Tố Tố mới lộ bản chất thật sự của mình. Kiêu ngạo,ngang tàng và hống hách.
Mười đầu ngón tay của nàng ta bất giác dài ra.
Vương Tố Tố cố tình phô diễn sức mạnh bằng cách xuyên thủng mặt đất bằng bộ móng sắc nhọn ấy rồi hướng ánh mắt xem biểu hiện về cô.
Nhưng thật tiếc thay,Ly Duẫn không những không sợ mà còn vui vẻ chạy lại xem nơi mà nàng ta tàn phá.
Mấy kẻ xem náo nhiệt đều vang lên những lời tung hô Vương Tố Tố. Ly Duẫn cũng hùa theo vỗ tay:
- Thật khiến ta có cái nhìn khác a. Ngươi không giống kẻ phế vật nào đó của Liễu quốc không thể chịu nổi một đòn của ta.
- Nhiều lời. Ta sẽ khiến ngươi chết thật thống khoái.
- Ôi chao - Ly Duẫn lùi ra sau né đòn - Đao kiếm không có mắt. Nếu ta lỡ giết ngươi,Liễu quốc các ngươi cậy đông hiếp nhỏ thì ta biết phải làm sao?
- Trận chiến này là giữa ta và vương phi. Nhất định phải có người nằm xuống. Kẻ nào dám can thiệp,Đông Bộ nhất định truy cùng giết tận.
Vương Tố Tố nghe cô nói vậy thì ngừng hẳn động tác. Thân ảnh nhỏ bé đứng giữa võ đài nhưng lời nói đanh thép.
Kẻ mạnh là kẻ đứng trên tất cả. Với nàng,Hàm Tịch Nghi chẳng qua cũng chẳng có quyền uy gì. Chỉ là Liễu quốc có một lời nguyền truyền kiếp. Kẻ nào có mưu đồ phản vua,sẽ chết không kịp ngáp.
- Vương phi,ngươi đã hài lòng rồi chứ?
- Tố Tố tiểu thư làm việc rất công minh. Ta thích. Nể tình ngươi,ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
- Cuồng ngôn.
Vương Tố Tố nổi giận hướng cô mà tấn công. Móng tay sắc như dao.tựa hồ chém cả không khí.
Ly Duẫn từ đầu đến cuối chỉ né như là đang trêu đùa Vương Tố Tố. Không hiểu vì lí do gì,sau hơn 12 lần tấn công,Vương Tố Tố cũng tiếp cận được Ly Duẫn và làm xước một vết thương nhỏ trên má của cô.
- Cũng có bản lĩnh lắm.
Ly Duẫn thở hắt ra một tiếng rồi vung tay. Cũng như Vương Tố Tố, móng tay của cô dài ra trông thấy nhưng chỉ bằng một nửa của nàng ta.
Lần này Ly Duẫn chủ động ứng chiến.
Khi những móng tay dài sắc nhọn gần như chạm đến cổ cô thì lập tức bị hất ra. Hơn nửa độ dài của móng vuốt bị thu hẹp lại,rơi vương vãi trên sàn.
- Thế nào? Có thú vị không?
Ly Duẫn khẽ cười,để tay ra phía trước che nửa khuôn mặt. Ánh nhìn ma mị đến hút hồn.
Vương Tố Tố lảo đảo lùi ra sau.Vậy mà cô lại có năng lực giống nàng. Thú vị. Ngày càng thú vị rồi đây?
- Dương sư tỷ thấy thế nào?
Nam nhân ngồi trên mái nhà cao hứng hỏi người bên cạnh một câu. Nữ nhân che mặt nạ chỉ bật nên một tiếng cười khúc khích.
- Từ khi nào,Lam đệ lại có nhã hứng trở về cố hương thế này?
- Không phải tỷ cũng vậy?
Từ phía sau,hai thân thủ khác đang cưỡi mây đạp gió phi đến. Cả bốn người nhìn nhau đầy khó hiểu