- Thái tử điên tạ,Tố Tố thất lễ,mong thái tử không trách tội
Vương Tố Tố Vội quỳ xuống hành lễ. Hàm Lục Lương bước đến cạnh mà nàng không phát giác ra. Không lẽ trước giờ y giấu thực lực??
Hàm Lục Lương nắm lấy tay nàng kéo dậy. Tay y khẽ xoa đầu nàng:
- Ta không trách nàng. Đi tạm biệt mẫu thân của nàng rồi chúng ta xuất phát.
Vương Tố Tố nhanh chóng lùi ra sau,cố gắng giữ một khoảng cách nhất định với Hàm Lục Lương
- Thái tử điện hạ,người thân phận cao quý. Xin người tự trọng. Mạc tướng không muốn uy danh của người bị mất đi.
- Vương Tố Tố, ta đã xin phụ thân ban hôn cho nàng và ta. Thánh chỉ ở đây. Nàng còn nói bản thân có chỗ nào không cao quý.
Vương Tố Tố ngước lên nhìn rồi giật mình:
- Hoàng thượng vạn tuế,vạn vạn tuế. Mạc tướng tự biết mình không có phúc phận này. Xin thái tử điện hạ thoái hôn. Mạc tướng còn phải cùng các anh em huynh đệ ra trận. Khẩn mong người đừng làm khó mạc tướng.
- Nàng dám kháng chỉ? - Hàm Lục Lương khó chịu nhíu mày
- Mạc tướng suốt đời chỉ biết chém giết,ra trận dẹp loạn là nghĩa vụ của thần. Mạc tương không dám mơ cao. Thần kính chúc thái tử điện ra sớm tìm được một vị thái tử phi nhan sắc tuyệt thế,tài năng hơn người. Mạc tướng xin phép cáo lui.
Vương Tố Tố đường hoàng đứng dậy,sau đó hướng mẫu thân và dập đầu ba lần,hướng Vương Thiệu Triết cúi mình ba lần.
Ơn nghĩa này,Vương Tố Tố nàng dù có sống cả đời trả cũng không hết. Còn về chuyện tình cảm của nàng. Nàng phải dứt ra. Thái tử điện hạ,kiếp này chúng ta không có duyên. Nàng biết y làm như vậy chỉ là muốn mẫu thân an tâm hơn,ngoài ra không còn cái gọi là luyến ái tình thâm. Phần tình cảm này,Vương Tố Tố nguyện khắc ghi trong tim.
Vương Tố Tố dùng con dao găm tùy thân nàng trân trọng nhất được Vương Thiệu Triết tặng vào sinh thần lần thứ 11 của nàng,dứt khoát một tiếng. Mái tóc dài óng ả của nàng thay phiên nhau rơi trên nền đất lạnh.
Đây là thói quen của nàng. Mỗi lần ra trận đều sử dụng thứ quý giá ấy làm vật tế trời. Không thành sự,không trở về
- Vương tướng quân vạn tuế.
Hơn 200 người của Đông Bộ đều tung hô gọi tên cô. Hành động này của nàng thật sự có ý nghĩa rất nhiều trong việc khích lệ họ.
Vương Tố Tố là nữ nhân đầu đội trời,chân đạp đất,kiêu hãnh,hiên ngang,sống không thẹn với lòng. Người như vậy không kiếm được kẻ thứ hai
Hàm Lục Lương tiến lên muốn nắm lấy vai của nàng thì ngay lập tức bị Bạch Tử Du chặn lại. Hắn lạnh lùng hất tay y ra. Bây giờ với hắn,Liễu quốc này chẳng là thứ gì cả.
Nếu ai cản trở họ,Bạch Tử Du sẽ không ngại xuống tay với kẻ đó,bất kể thân phận.
Nữ nhân này đã quyết định nNhư vậy. Bạch Tử Du sẽ từ xa ủng hộ cho nàng. Hơn nữa,nàng lại là đồng minh quan trọng nhất của hắn. Điều nay cũng là lẽ dĩ nhiên, đôi bên tương trợ nhau.
- Bạch Tử Du, ngươi muốn gì?
- Ta từ giờ chỉ còn hai chữ Tử Du. Ta mới là người phải hỏi,ngươi muốn gì?
- Bạch Tử Du, ngươi dám cản ta? - Hàm Lục Lương tức giận vận khí
- Ta nhắc lại,ta không mang họ Bạch
Tử Du chĩa mũi kiếm về phía Hàm Lục Lương. Trong phú chốc đã đem lọn tóc trước mặt y mà cắt xuống.
Hàm Lục Lương giật mình. Sát khí này trước giờ y chưa từng được thấy. Trước giờ dù có giao chiến với Bạch Tử Du rất nhiều trận đi nữa,hắn chưa từng có nét mặt như hiện tại
Khí tức của hắn đã chuyển sang màu đen,không còn màu bạch ngọc xao động lòng người kia nữa. Bạch Tử Du thế mà lại rơi chân vào ma đạo. Không thể nào.