Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hôm qua, mặc kệ nàng nói như thế nào, Hiên Viên Triệt cũng nhất định không cho nàng mặc hỉ bào đỏ thẫm, không quan tâm là nàng thành thân hay không, cũng không cho mặc.

Hỉ bào đổ thẫm, chỉ có thể mặc trong đại hôn cùng hắn, mặc lúc khác, đừng hòng (Triệt ca đáng yêu ) ).

Nghĩ đến vẻ mặt ăn dấm chua của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt lại cảm thấy rất vui.

Không mặc thì không mặc, hỉ bào đỏ thẫm của nàng nhất định để dành cho Hiên Viên Triệt, phấn hồng thì phấn hồng, dù sao cũng đều là hồng, đối với nàng mà nói, không sao cả.

Mà dù có mặc đồ trắng, nàng cũng không phản đối, chỉ sợ Hậu Kim quốc chủ sẽ đánh nàng.

Mang đôi mắt cười chậm rãi đảo qua mọi người, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong đó, Lưu Nguyệt hơi gật gật đầu, rất khó thấy.

Trong đám người, một người khuôn mặt không mấy ấn tượng rời đi trong yên lặng.

Sắc xuân sáng lạn, ánh sáng mặt trời đã biến mất tăm, nóc nhà lợp ngói lưu ly, mọt mảnh lưu quang tràn đầy màu sắc.

Mà lúc này, trong Phiêu Kị tướng quân phủ cũng một mảnh náo nhiệt.

Đèn lồng đỏ thẫm treo cao, hồng trù đón gió phi múa, toàn bộ Phiêu Kị tướng quân phủ bao trùm trong một màu đỏ như lửa, vui sướng.

Văn võ bá quan của Hậu Kim quốc cùng nhau đến chúc mừng, cơ hồ không thiếu một ai.

Rồi thì một số người có chút ít thân phận, địa vị cùng tiền tài nhưng không phải quan lại của Hậu Kim cũng đăng môn (đến cửa) chúc mừng.

Chỉ trong một lúc, phủ của Lưu Nguyệt đã kín hết chỗ ngồi.

Ở cửa, Vân Triệu một thân trương bào lam nhạt, phe phẩy chiết phiến, khuôn mặt tím bầm (khổ ca TT_TT), lại vui vẻ ra mặt tiếp đón khắp nơi, cứ như hắn thật sự là huynh trưởng của Lưu Nguyệt vậy.

“Ôi, lão huynh đến đây, mời vào mời vào …”

“A, ha ha, vào trong ngồi, vào trong ngồi…”

“Sao giờ mới đến, chút nữa phải phạt rượu, phạt rượu…”

(Một câu thôi, Triệu ca thật là xí xớn :P)

Thấy Vân Triệu mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tự nhận lấy công việc tiếp đãi khách khứa, trở lại vẻ vui vẻ chu đáo, không hề có sai sót.

Lưu Nguyệt đến đây, bên người cũng chỉ có một mình Đỗ Nhất. Đỗ Nhất lại một thân lạnh như băng, cả ngày nói không đến vài câu, trông cậy hắn tiếp khách cho Lưu Nguyệt, chẳng thá để Vân Triệu làm còn hơn.

Trên mặt cười đến mức muốn méo, trong lòng lại không hề vui vẻ gì.

Hắn không muốn Lưu Nguyệt cưới vợ, không hề muốn.
Nhấn Mở Bình Luận