Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hách Thượng Vân Triệu ghìm cương dừng lại một bên, nhìn Lưu Nguyệt giống như không muốn sống điên cuồng chém giết Độc Cô Dạ, trong lòng hỗn loạn, nhưng mà cũng tốt, Lưu Nguyệt hận Độc Cô Dạ, còn tốt hơn là hận hắn.

Mưa thật lớn, nhưng không một giọt nào có thể lọt vào vùng không gian tối tăm kia, một đám mây vàng luẩn quẩn, sát khí khôn cùng cùng nội lực kinh người, trải rộng ra khắp không gian.

Mưa bụi còn chưa kịp chạm vào hai người đang kịch liệt chiến đấu kia, đã bị kiếm khí cùng chưởng phong đánh nát, mưa to như vậy, cư nhiên không hề có giọt mưa nào chạm vào được hai người.

Hai mắt hách Thượng Vân Triệu hoa lên, líu cả lưỡi.

Một chưởng tránh đi một đao của Lưu Nguyệt, hai tay Độc Cô Dạ giơ lên, lại một chưởng nữa tung ra.

Lưu Nguyệt không có nội công, nhưng chủy thủ sắc bén kia, luôn có thể phá vòng bảo hộ của hắn, từ nơi sơ hở xảo quyệt nhất đâm vào, nếu hắn không sù, chỉ sợ không đỡ lại nổi.

Chưởng phong phóng ra càng mạnh, mà chủy thủ của Lưu Nguyệt cũng càng nhanh.

Phẫn nộ ngập đầy, hòa quyện cùng sát khí nặng nề, điên cuống vung về phía Độc Cô Dạ.

Mưa ngày càng lớn, cơ hồ làm cho người ta không nhìn rõ song phương giao chiến, cùng phía trước mặt.

Xa xa, Hiên Viên Triệt dẫn một đội quân bão táp mà đến, trong đêm mưa, vó ngựa vang lên, bão táp mà đi.

Chủy thủ vung lên, Lưu Nguyệt chém về phía Độc Cô Dạ, một đao kia cơ hồ là toàn bộ sức mạnh của nàng.

Độc Cô Dạ biết lợi hại, hai tay giơ lên, cũng toàn lực chống đỡ.

Kiếm khí, chưởng lực, ở trong không trung phát ra tiếng xé rách

.

Mà ngay trong nháy mắ, trong màn mưa, đột nhiên vang lên một tiếng cung, rất nhẹ rất nhẹ, cơ hồ khiến người ta không nghe thấy bất kì âm thanh gì.

Cùng với tiếng cung vang ấy, một mũi tên nhọn lấp lóa phá không bay đến, hướng về phía Lưu Nguyệt, nhanh như chớp bay lên không, nhanh như lưu tinh truy nguyệt (sao băng đuổi trăng).

Tốc độ kia, cho dù là Hiên Viên Triệt cũng không sánh kịp.

“Lưu Nguyệt, cẩn thận.” Vân Triệu vẫn chú ý tới Lưu Nguyệt, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một tia chớp óng ánh bay tới, bay về phía ngực Lưu Nguyệt, sắc mặt nháy mắt đại biến.
Nhấn Mở Bình Luận