Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Bọn họ lúc này đang ở vùng biên giới của dân tộc Hung nô và Bắc Mục, cho nên cách cũng không quá xa.

Lưu Nguyệt nghe vậy trong đầu tính toán một chút, nhìn Khố Tạp Mộc bên cạnh nói: “Đi cũng được, ai là chủ, ai là phó?”

” Đương nhiên ngươi là chủ.” Khố Tạp Mộc nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng bóc, đàm phán, tìm hắn thì được gì chứ.

” Tốt lắm, nếu dọc đường đi không nghe ta, đừng trách ta trở mặt vô tình, còn nữa, cho ta hai vạn binh mã.”

“Có thể.” Tiêu thái hậu chút chần chờ cũng không có.

” Chuẩn bị, ngươi qua đay với ta.” Lưu Nguyệt nghe thế gật đầu một cái, một chút chần chờ cũng không có, vung tay lên với Khố Tạp Mộc, xoay người đi về phía lều vải của nàng.

Đàm phán, nàng đã từng trải qua không ít, không phải cứ nói ra một cái giá cao cho đối phương là có thể có được, đó là một môn tri thức.

Muốn trong cuộc đàm phán thu được lợi nhuận lớn nhất, cũng không phải ngươi muốn chọn cái gì là có thể lấy, sợ gì nó là một ngọn cỏ, ngươi nếu muốn cũng có thể biến nó thành một cái bảo khố, cái này cần kỹ xảo thâm sâu, cần phải lập tức bàn bạc đối sách mới là tốt.

Lúc này đây, cái này tương đương với quốc tế đàm phán.

Xoay người bước đi, nhanh chóng quyết đoán, khiến Tiêu thái hậu vẻ mặt càng thâm sâu, chăm chú nhìn Lưu Nguyệt đã đi xa, vẻ mặt khó nói rõ là cái gì.

” Ngươi tiểu tử này, lần này lại bắt được một người có bản lĩnh như vậy, Bắc Mục chúng ta sau này thật có phúc.” Vẻ mặt Da Luật Cực hớn hở vui mừng, ôm lấy Da Luật Hồng, cười lớn đi về phía sau.

Nơi đóng quân, nhất thời bắt đầu bận rộn chuẩn bị.

Không có ai chú ý đến vẻ mặt của Tiêu thái hậu.

Khởi binh, mang theo Hung nô vương đi Lô Khắc thành, mọi thứ diễn ra nhanh chóng, buổi sáng mới sắp xếp xong, buổi trưa Lưu Nguyệt cũng đã xuất phát.

Bắc phong gào thét, Lưu Nguyệt hành động cực kì nhanh lẹ.

Chỉ thấy trên thảo nguyên khô héo, hai chiếc mã xa đi như gió, bên cạnh chỉ có mấy người hộ vệ, giản đơn đến đáng thương, so với đoàn buôn còn sơ sài hơn nhiều, nhỏ bế đến mức không làm cho bất kì kẻ nào chú ý nổi.
Nhấn Mở Bình Luận