Bởi vậy, triều đình Bắc Mục trống rỗng rơi vào tay nhiếp chính vương, hồ xanh gợn sóng, khuấy lên sòng trào, sát khí tứ phía. Nhưng, đối với bách tính uy danh của Lưu Nguyệt kèm theo mấy trăm vạn lương thảo, vải vóc, hoàng kim, dê bò của nàng sắp sửa đến, cơ hồ như mặt trời ban trưa.
Người nào cho lương thực ăn, người đó chính là mẹ, làm Bắc Mục Vương, chính là nên làm cho tất cả bách tính Bắc Mục đều trải qua cuộc sống hạnh phúc, Lưu Nguyệt làm cho mọi người ăn no, cho nên nhiếp chính vương này, được bách tính ủng hộ và yêu mến vô cùng, không có bất kỳ người và thế lực nào phản đối, không quan tâm Lưu Nguyệt là người ngoài.
“Chuyện của Thái hậu như thế nào rồi?” Ngồi trong Phi Trần cung mà hoàng hậu, Lưu Nguyệt trầm giọng nói.
“Ta cố gắng.” Âu Dương Vu Phi chưa nói không sao, cũng không nói không được, chỉ là một câu ta cố gắng, nói rõ hắn năm trong tay bao nhiêu phần chắc chắn.
Lưu Nguyệt nghe vậy trầm ngâm trong nháy mắt, không có mở miệng, nàng đối với vết thương của Tiêu thái hậu, trong lòng cũng có cân nhắc.
“Thích khách đã chết?” Đổi trọng tâm câu chuyện.
“Vâng.” Lê Khoát lập tức nói, khuôn mặt đau buồn phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước tiên thì bị giết chết, là người Hung Nô.”
Lưu Nguyệt nhíu mày, thật là người lỗ mãng, cũng không giữ lại một người sống, bỗng dưng mất đi quá nhiều manh mối và cơ hội, làm cho nàng không có bất cứ đầu mối nào. Truyện Đông Phương
“Thù này chúng ta nhất định phải báo.”
“Đúng, nhất định phải…..” Sắc mặt Khố Tạp Mộc và Lê Khoát xanh mét, trăm miệng một lời.
Lưu Nguyệt nghe vậy phất phất tay, trầm giọng nói: “Thù này nhất định phải báo, nhưng không phải bây giờ, bọn họ nếu dám động, nhất định có chuẩn bị, liều lĩnh đi, không ổn, các ngươi yên tâm, chuyện này, ta sẽ có chủ ý.”
Khố Tạp Mộc và Lê Khoát đối với mưu lược của Lưu Nguyệt rất bội phục, nghe vậy cắn chặt răng, nhưng không hề lên tiếng.
Trong đại điện, nhất thời rơi vào sự tĩnh lặng.
“Ngày mai chính là cuối năm, chiếu theo lệ cũ, Phi Trần cung phải mở đại yến, mở tiệc chiêu đãi tất cả dòng họ thị tộc, văn võ bá quan.” Tổng quản nội phủ vẫn luôn luôn đi theo Tiêu thái hậu Trần Lẫm lúc này chen vào nói một câu: “Chuyện này vốn phải là vương thượng ra mặt giải quyết, trước kia là Thái hậu chấp chưởng, năm nay sự tình vội vàng, thân vương Da Luật Cực nhận đảm trách, nhiếp chính vương, ngài xem?”