Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Mắt trong nháy mắt sáng lên, nàng cư nhiên chọn ở lại bên cạnh hắn.

Nhìn bóng lưng tinh tế mà ngạo nghễ đứng đối đầu với tam vương Minh Đảo, vẻ âm hàn trong mắt Hiên Viên Triệt như bay mất nửa phần, nếu Lưu Nguyệt đã ra mặt, tất có kế sách ứng phó.

Trong lòng vui mừng, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, đây không phải lúc thể hiện niềm vui đoàn tụ.

Lập tức, Hiên Viên Triệt nhìn bóng lưng Lưu Nguyệt một cái, thản nhiên nói: “Ngươi tự xem tình huống mà làm.”

Dứt lời, chậm rãi ngồi xuống.



Tiểu nhân biết.”

Giả trang làm tiểu thái giám, Lưu Nguyệt không quay đầu lại cao giọng đáp một tiếng, người khác nghe có thể không hiểu, nhưng nàng biết được, Hiên Viên Triệt ý bảo mình hãy cẩn thận.

Mắt sắc lạnh nhìn thẳng tam vương Minh Đảo đối diện, Lưu Nguyệt chậm rãi đeo lên găng tay bạc.

Phía sau, đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch nhìn găng tay bạc trong tay tiểu thái giám xa lạ này, sắc mặt nhất thời hơi đổi.

Liếc mắt nhìn nhau, cái bao tay này bọn họ nhận ra, là của Lưu Nguyệt.

Lo lắng tức giận trong mắt nhất thời biến mất, thái giám này là Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt đang ở đây, hôm nay bọn họ tuyệt không thể thất bại được.

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.

Hỏa Vương nhìn Hiên Viên Triệt thật sự để cho tiểu thái giám gầy ốm gió thổi bay này ra ứng phó hắn, trên mặt còn đầy vẻ xấc láo, hắn thật giận dữ.

Dám coi rẻ hắn, tốt, tốt… Đeo găng bạc lên, Lưu Nguyệt chậm rãi đi tới hướng Băng Tinh, bao quanh là hỏa diễm màu lam đậm (u lam) đang thiêu đốt hừng hực, bước chân không nhanh cũng không chậm, thoạt nhìn rất tùy ý.

Hơi nhíu mày thể hiện vẻ khinh miệt, Hỏa Vương không cảm giác được nội lực thâm hậu, cũng không cảm giác được hơi thở bức người, rất nhạt, rất nhẹ nhàng, thật giống như một người bình thường đi qua trước mặt vậy.

Nhìn mãi cũng không thấy nội công tụ lại, toàn thân đầy sơ hở, mà cũng giống như không có một chút sơ hở.

Hỏa Vương sắc mặt bất động, tay lại càng nắm chặt Băng Tinh, người trước mặt khiến hắn có cảm giác thâm sâu không lường được.

Có lẽ, hắn coi thường tiểu thái giám này rồi.

Ngó chừng ngọn lửa lam đậm, Lưu Nguyệt càng ngày càng tiến tới gần Băng Tinh.

Phía sau, tay Hiên Viên Triệt vốn phủ dưới tay áo bào lại lộ ra, u lam hỏa diễm này rất cổ quái, nếu Lưu Nguyệt một mình đánh không lại, hắn sẽ… Mắt thấy Lưu Nguyệt đi vào phạm vi công kích của ngọn lửa, Hỏa Vương hai mắt nhíu lại, bàn tay to bóp chặt Băng Tinh một cái.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy một đoàn lửa cao hơn đầu người phóng ra, mãnh liệt chưa từng thấy, nhào tới trước mặt Lưu Nguyệt.

Thật giống như một bức tường lửa, muốn nuốt chửng Lưu Nguyệt.

Mọi người trong đại điện vốn đang ngưng thần chờ đợi, nhìn thấy ngọn lửa quá lớn như thế, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực trong khoảng khắc.

Hỏa diễm đập vào mặt, không phải nóng hừng hực như thiêu như đốt, ngược lại mang theo mùi rượu rất nhạt, đúng như trong dự đoán của nàng.

Khóe miệng Lưu Nguyệt chợt hiện lên nụ cười lạnh, chẳng những không tránh ngọn lửa mãnh liệt như một con rồng hung dữ, nàng ngược lại còn cúi đầu, cả người thu lại, nghiêng người, trượt dài đến trước mặt con rồng lửa.

Đám người trong đại điện thấy vậy, kinh ngạc đến ngây người, trừng lớn mắt.

Làm cái gì vậy? Lửa này lợi hại như thế, người khác né tránh còn không kịp, tiểu thái giám này chẳng những không tránh, ngược lại còn không ngần ngại đâm đầu vào, đây là tự mình tìm chết, không muốn sống nữa à? Trong nháy mắt, mọi người dường như đều nín thở, bao gồm cả Hiên Viên Triệt ngồi ở ngai vàng trên cao.

Mà trái ngược với cả triều thần Thiên Thần đang khiếp sợ, Hỏa Vương vốn vẻ mặt khinh miệt, giờ sắc mặt hơi đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nghiêng người sát đất trượt tới, xuyên qua hỏa diễm.

Lưu Nguyệt ngay trong lúc trượt đi về phía trước, giơ tay đánh một đòn thẳng vào trong ngọn lửa mãnh liệt.

U lam yêu dị, bao quanh Lưu Nguyệt một thân áo lam nhạt, bóng người trong lửa, khiến thế nhân kinh ngạc.

Một thân bao trong lửa, Lưu Nguyệt trong nháy mắt tung mình một cái, một trảo chộp tới hướng Băng Tinh màu trắng.

Hỏa Vương thấy vậy, không kịp khống chế lửa, bàn tay giơ lên, một chưởng đánh về phía tay Lưu Nguyệt.

So về tốc độ, cho dù là một trong tam vương Minh Đảo – Hỏa Vương, thuộc hàng cao thủ đứng đầu khắp thiên hạ, cũng tuyệt đối không vượt qua được Lưu Nguyệt đã qua đặc huấn.

Bàn tay Hỏa Vương còn chưa kịp chạm đến cổ tay Lưu Nguyệt, năm ngón tay bén nhọn của Lưu Nguyệt đã chụp tới Băng Tinh.

Năm ngón tay bọc trong găng bạc khẽ bóp nhẹ, “Ầm.”

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ thanh thúy.

Băng Tinh trong suốt dưới một đòn của Lưu Nguyệt, ầm ầm vỡ vụn ra, mảnh vỡ bắn tung tóe bốn phương tám hướng, bức tường lửa cuồng mãnh như Hỏa Long, ngay khi Băng Tinh vỡ vụn, cũng nổ tung.

Tựa như tấm gương, bị đánh vỡ nát ra, mảnh vụn rải đầy trên sàn.

U Lam hỏa diễm văng khắp nơi, đại điện trong nháy mắt đầy tàn lửa bay múa như hoa rơi, chúng thần kinh hãi tránh né liên tục.

“Cái bình.”

Đang chăm chú quan sát toàn cảnh, Thu Ngân không ngờ Lưu Nguyệt đánh vỡ Băng Tinh, bình ngọc bên trên đang rơi xuống, nhất thời sắc mặt đại biến, rống lên cảnh báo.

Cái bình này nếu vỡ tung, để chất độc chảy ra, mọi người ở đây sẽ… Thanh âm còn vang giữa không trung, găng bạc đã kịp vung lên, một tấm lưới tung ra, một phát bắt được bình làm từ Dương Chi bạch ngọc đang rơi xuống, suýt nữa thì chạm đất.

Ôm lấy bình ngọc, Lưu Nguyệt lộn ngược ra sau một cái, bước lui nhanh về phía trước Hiên Viên Triệt ngồi trên đài cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay còn đang giơ giữa không trung, chưa kịp vung về phía trước của Hỏa Vương, giơ cao bình ngọc trong tay lên, lạnh lùng nói: “Chút tài mọn này, dùng ở đây quả thực làm trò cười cho người trong nghề.”

Tam vương Minh Đảo nghe vậy, sắc mặt cũng nhất tề (đồng thời) khẽ biến.

Bọn họ chưa bao giờ bị giễu cợt như vậy.

Mưa lửa đã tắt, trên mặt đất là một cái Băng Tinh bể tan tành, trong hơi nhiệt do ngọn lửa tỏa ra, chậm rãi tan dần, hương rượu nhè nhẹ lượn lờ trong không khí.

Đại điện, trong khoảng khắc, toàn bộ đều yên tĩnh.

Mọi người nhìn Lưu Nguyệt, bị bao trùm trong ngọn lửa dữ dội như vậy lại không mất một cọng tóc, trong mắt đầy khiếp sợ, nhưng ẩn ẩn một chút vui mừng.

Trong nháy mắt, dường như khả năng hành động và ngôn ngữ đều biến mất, chỉ biết đứng ngu ngơ nhìn Lưu Nguyệt giơ cao bình ngọc.

“Mắng chửi thật hay.”

Trong cảnh toàn trường đều im lặng trân trối như vậy, Hiên Viên Triệt ngồi cao trên ghế rồng trong mắt đầy vẻ tán thưởng.

Chỉ cần là Lưu Nguyệt, bất kể là có xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, hắn cũng cảm thấy bình thường.

Không biết là từ lúc nào, hắn đã có suy nghĩ như vậy.



Đa tạ bệ hạ khích lệ.”

Xoay người hướng Hiên Viên Triệt cung kính làm một cái lễ, Lưu Nguyệt buớc nhanh tới bên người hắn, dâng Dương Chi bạch ngọc bình lên.

Thu Ngân bên cạnh Hiên Viên Triệt, lập tức tiến lên một bước nhận lấy.

Hiên Viên Triệt thì vung tay lên, ý bảo Lưu Nguyệt hãy đứng bên cạnh hắn.

Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không nhiều lời, trực tiếp đứng ở bên cạnh Hiên Viên Triệt.



Tốt…”



Tốt…”

Lúc này, chúng thần và tân khách từ trong ngu ngơ tỉnh dậy, lập tức phản ứng, toàn bộ đều hưng phấn đến đỏ cả mặt, nhìn Lưu Nguyệt, mắt tỏa sáng lấp lánh như sao trời Thật lợi hại Bất quá, trong này cũng toàn là đại thần của Thiên Thần, đều là người khôn khéo.

Lúc này ai cũng đã biết tam vương Minh Đảo này lai giả bất thiện (đến với ý đồ không tốt), mỗi người chỉ hô đúng một tiếng tốt, sau đó kìm hãm toàn bộ hưng phấn của bản thân, không thể để lộ yếu điểm trước mặt địch nhân, phải để bọn chúng cảm nhận được rằng, Thiên Thần chúng ta chỉ cần tùy tiện phái ra một thái giám cũng có thể giải quyết, Thiên Thần chúng ta hoàn toàn có thực lực đối đầu.

Lập tức, trong đại điện cũng không còn cảnh mừng như điên, quần thần chỉ đứng đó bàn luận sôi nổi, Thiên Thần ta đây đâu thiếu nhân tài, đây chỉ là dùng dao mổ trâu giết gà mà thôi, đơn giản.

(nguyên văn: tiểu thử trâu đao: giết chuột nhắt bằng dao mổ trâu) ”

Tốt lắm, tiểu tử cuồng vọng.”

Bị đè nén ức chế, Hỏa Vương lạnh lùng nhìn Lưu Nguyệt đứng ở bên cạnh Hiên Viên Triệt, trong ánh mắt lộ ra một cổ sát ý hùng hậu.

Lưu Nguyệt nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng trong trẻo không hề né tránh, nhìn thẳng vào hai mắt băng lạnh của Hỏa Vương: “Rượu có thể khống chế lửa, ngoài nóng trong lạnh, đây là kiến thức thông thường, không phải là ta cuồng vọng, mà là Minh Đảo các ngươi quá xem thường người trong thiên hạ.”

Đối chọi gay gắt, lời nhàn nhạt nhưng ẩn ý châm chích cực kì bén nhọn.

Hỏa Vương nghe nói vậy, sát khí trong mắt cứng lại, nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, Dược Vương và Lực Vương bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt chăm chú.

Rượu càng tinh khiết, bốc cháy càng mãnh liệt, đông nó lại thành băng, lấy vật khác làm mồi dẫn, muốn đốt cháy một vùng quả thực là chuyện dễ dàng, ví như đèn cồn và viên rượu cồn, Lưu Nguyệt đã xem qua quá nhiều, thật sự là đồ vật cực kỳ bình thường.

Đèn cồn bốc cháy tạo ngọn lửa màu u lam, tuy lớp ngoài cùng của ngọn lửa nhiệt độ cực kỳ cao, tâm ngọn lửa nhiệt độ lại khá thấp, đây càng là kiến thức cơ bản trong cơ bản.

Ngọn lửa đả thương người, chẳng qua do nội lực cường hãn của Hỏa Vương mà thôi.

Lừa người chưa từng thấy, có thể, lừa nàng, nằm mơ đi.

Tấm màn bí mật che lấp sự việc, chỉ bằng một câu nói, đã bị vén đi.

Mọi người trong đại điện dù hiểu rõ hay không hiểu câu này của Lưu Nguyệt, nhưng căn cứ theo thần sắc kinh ngạc của ba người Minh Đảo kia, lo lắng hồi hộp cũng giảm bớt, lại càng ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin.

Hai mắt đối chọi nhau gay gắt, Dược Vương đột nhiên khẽ cười, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, nói: “Lễ chúng ta biếu tặng Thiên Thần Vương lần này, Thiên Thần có người có thể tiếp, thật không còn gì tốt hơn.”

Dứt lời, cổ tay vung lên, tầng một rương gỗ đựng lễ vật là Băng Tinh vốn đã nát bấy, nay bị kình phong quét qua, lộ ra tầng thứ hai.

Lực Vương và Hỏa Vương đứng một bên thấy vậy, sát ý và kinh ngạc trong mắt liền biến mất, khôi phục thành vẻ bình tĩnh không chút lay động, ôm ngực đứng ở phía sau Dược Vương.

Khom lưng mở ra tầng thứ hai, Dược Vương chậm rãi lấy ra một khay bằng bạch ngọc.

Trên khay là một khối huyết ngọc đỏ lòm như máu, thuần sắc óng ánh nhu hòa, không có có một tia tạp chất, lớn bằng bàn tay, không hề có can thiệp nào bên ngoài, trời sanh đã có hình dạng Kỳ Lân, ánh hồng trong ngọc lưu động dưới ánh sáng, thật giống như Kỳ Lân đạp trên mây hồng, giống như có sự sống vậy.

Ánh mặt trời từ ngoài điện xuyên thấu qua, chiếu rọi trên huyết ngọc, ánh ngọc lấp lánh lung linh, tản mát ra tia bảy sắc cầu vồng, đoạt lấy hô hấp mọi người.

Quần thần trong đại điện không ai không là người từng trải, từng thấy qua vô số châu báu bảo vật, lúc này nhìn thấy kiện bảo vật thứ hai của Minh Đảo, không khỏi đồng loạt hít một hơi lãnh khí.

Trong đại điện yên tĩnh, vang lên tiếng hít sâu thật rõ.

Xét về ngọc thạch quý, lấy sắc (màu sắc) làm trọng, càng cổ xưa lại càng là bảo vật tuyệt thế.

Huyết ngọc Kỳ Lân toàn thân óng ánh không một tia tạp sắc, bên trong như ẩn chứa dòng máu cuộn chảy, đây là vật bọn họ chưa từng gặp qua, mặc dù không biết quý giá đến mức nào, nhưng tuyệt đối có thể khẳng định đây là kì trân hiếm thấy.

Nhàn nhạt nhìn lướt qua bảo ngọc của Minh Đảo trước mắt, Lưu Nguyệt không có phản ứng gì, không phải nàng xem bảo vật như cặn bã, mà thật sự là nàng không biết những vật này giá trị như thế nào, nàng còn chưa có nghiên cứu qua lĩnh vực này nhiều.

Mà trong đại điện còn một người khác mặt mày bất động, là Hiên Viên Triệt, hắn không giống Lưu Nguyệt không biết nó trân quý đến mức nào, ngược lại còn biết rõ, Minh Đảo lấy ra vật càng quý, tâm tư càng là không nhỏ.

Phúc họa cùng đồ vật quý giá có mối liên hệ vô cùng mật thiết, không biết tiếp theo sẽ là chuyện chấn động nào đây.

Bưng khay ngọc bằng Bạch Ngọc lên, Dược Vương ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt mặt không chút thay đổi, trầm giọng nói: “Đây là huyết ngọc Kỳ Lân, là trân bảo trong bảo khố của Minh vương đời thứ 103 của Minh Đảo ta, được dùng làm vật truyền thừa trong Vương tộc, giá trị của nó không cần phải nói, là vật được Vương chúng ta yêu thích Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt, ngươi và Minh Đảo ta có quan hệ như thế nào, ngươi biết, ta biết, trong lòng chúng ta cũng đã rõ ràng.

Nay niệm tình một tấm chân tình của ngươi, lại vừa là nhân tài hiếm có trên đời, Minh Đảo ta cũng ái tài (yêu quý tài năng), không muốn tiêu diệt ngươi dễ dàng như vậy.

Hôm nay, Minh Đảo ta đặc biệt đưa đến kỳ trân tuyệt thế, đồng nghĩa giúp ngươi đoạt được thiên hạ.

Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt, cơ hội, chỉ có một lần, nhận hay không nhận, ngươi cần phải chọn lựa cẩn thận.”

Dứt lời, cổ tay khẽ chuyển, kéo tấm lụa đỏ trùm lên một vật khác trong khay ngọc…một viên ngói vô cùng bình thường hiện ra.

Huyết ngọc Kỳ Lân trân quý, một viên ngói cũ bình thường, đây quả thực là không chút liên quan, hai vật này không bao giờ tồn tại cùng một chỗ.

Nhưng, lúc này lại bị Minh Đảo đặt chung trong một cái khay ngọc.

Lời nói ra vô cùng nhẹ nhàng, chúng thần trong đại điện như lọt vào trong sương mù, huyết ngọc Kỳ Lân cùng mái ngói cũ để chung một chỗ, khiến người ta mơ hồ không rõ, có ý gì đây? Không hiểu chuyện này, nhưng lại nghe được câu ‘giúp ngươi đoạt thiên hạ’ kia.

Không khỏi vui mừng hốt hoảng.

Mà những người biết nội tình như Mộ Dung Vô Địch, Hiên Viên Dịch thì nhíu chặt mày, cứ nhìn hết Hiên Viên Triệt lại đến tam vương Minh Đảo.

Minh Đảo chưa bao giờ ban cơ hội cho bất luận kẻ nào, ngày hôm nay cư nhiên lại tặng trân bảo, đây quả thực là chuyện vui lớn.

Chẳng qua là trân phẩm này, muốn lấy nó phải đổi bằng….

Trong đại điện phút chốc đầy tâm tư khác lạ, một cỗ không khí yên lặng quỷ dị lan ra khắp nơi.

Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn Dược Vương phía dưới, mắt đầy vẻ lạnh như băng mà xơ xác tiêu điều, chậm rãi lộ tia cười lạnh, khóe miệng nhếch cao, nụ cười tà mị lại băng lãnh vô cùng.

Hắn đã hiểu, tam vương Minh Đảo dùng chính là ‘tiền binh hậu lễ’ (trước răn đe, sau tưởng thưởng), thì ra tiết mục chính chính là cái này.

Ngàn năm trân quý, một giọt mà uy lực thật khủng khiếp, nếu Thiên Thần có được, bốn nước lớn trong Trung Nguyên này chẳng còn là vấn đề gì nữa, nhất thống thiên hạ, thật dễ dàng.

Huyết ngọc Kỳ Lân hiếm thấy, có thể tượng trưng cho ngọc tỷ đế vương, cũng là chí bảo của Minh Đảo, mặc dù bề ngoài giống như vô dụng, là vật để trưng bày, kì thực ngầm thể hiện chúng ta có Minh Đảo là thế lực chống lưng hùng mạnh.

Thu hai vật này, có thiên hạ dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua, bảo bối không thể tự nhiên mà có, Minh Đảo lấy trọng bảo như thế đem tặng, cả thiên hạ cũng chỉ đồng ý đổi một người, người trọng yếu nhất với Minh Đảo, Lưu Nguyệt.

Muốn thiên hạ, hay là muốn Lưu Nguyệt.

Hôm nay, Minh Đảo chủ yếu muốn đánh vào điểm nhạy cảm này.

Khóe miệng cười càng lúc càng tươi, mang theo chút lơ đãng.

“Thật hiếm thấy, quả nhân lại được Minh Đảo kính trọng vài phần như thế, có nên tự đắc một chút không, hay là nên cảm tạ Minh Đảo đã rộng lượng nhìn tới đây.”

Tiếng cười nhạt vang lên, Hiên Viên Triệt chậm rãi đứng dậy, nghe giọng nói giống như rất hoan hỉ.

Dược Vương nhìn Hiên Viên Triệt cười, cười một tiếng đáp lễ, thần quang trong mắt bắt đầu tỏa ra, hết thảy lời muốn nói đều nằm trong ánh mắt.

Chậm rãi đi xuống đài cao, trên mặt Hiên Viên Triệt nở nụ cười rất sâu, thoạt nhìn tương đối khoái trá.

Ngạn Hổ đứng tại phía dưới thấy vậy, không khỏi nhìn Hiên Viên Triệt một chút, rồi lại quét mắt về phía Lưu Nguyệt đang giả dạng làm thái giám trên đài cao.

Một bên là một nữ nhân có thể mang đến nguy hiểm uy hiếp tính mạng vô cùng, một bên là lời hứa đoạt thiên hạ dễ như trở bàn tay, đối với một đế vương mà nói, bên nào nặng bên nào nhẹ, đã hoàn toàn không cần suy nghĩ.

Nhìn vương của bọn họ cười khoái trá như thế, có phải đã quyết định rồi, biết lựa chọn cái gì mới là tốt nhất, có lợi nhất đúng không? Mọi người trong đại điện một mảnh hưng phấn và khẩn trương nhìn Hiên Viên Triệt chậm rãi đi về phía khay bảo vật của Dược Vương, cả hai đều tỏa ra hai cổ hơi thở áp bức hoàn toàn bất đồng.

Đứng ở trên bậc thang cao cao, Lưu Nguyệt vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt tĩnh lặng không chút dao động nhìn Hiên Viên Triệt đi tới bên huyết ngọc Kỳ Lân, rất tỉnh táo rất, rất đạm bạc.

Một chút cảm giác nôn nóng, khác thường, lo lắng, sợ hãi,… cũng không có.

Không biết là tự tin quá mức, hay là… Một bước dừng lại trước người Dược Vương, Hiên Viên Triệt nhìn huyết ngọc Kỳ Lân, khóe miệng càng tươi, nói: “Rất trân quý, rất tốt.”

Tiếng nói thong thả, vang dài trong đại điện.

Mọi người trong điện đều là bách tính của Thiên Thần, nhất thời vui mừng vô hạn.



Đáng tiếc, quả nhân không thích.”

Tiếng cười nhẹ đột nhiên trầm xuống, quần thần trong đại điện còn không kịp phản ứng, Hiên Viên Triệt nháy mắt trở nên lạnh lẽo, vung kiếm lên.

Chỉ thấy một đạo ánh sáng lóe lên, huyết ngọc Kỳ Lân trong khay Bạch Ngọc ở trên tay Dược Vương, bị chém thành hai nửa.

Phất tay áo bào lên một cái, Hiên Viên Triệt cầm lấy mái ngói cũ nát, lạnh lùng nói: “Quả nhân lại thích cái này.”

Dứt lời, xoay người đi về phía đài cao.

Cả người lãnh khốc, toát ra khí thế uy nghiêm và quyết tuyệt vô cùng Trên đài cao, Lưu Nguyệt vẫn đứng thẳng bất động, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không có thay đổi, lúc này nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Triệt, từ sâu trong đáy mắt tỏa ra nụ cười.

Một nụ cười ngọt dịu như mật ong.

Hai mắt nhìn nhau, hàng vạn hàng nghìn lời muốn nói đều toát qua ánh nhìn.

Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

Tình cảm của hai người không vật gì có thể thay thế, không vật gì có thể sánh được, thiên hạ trọng yếu, nhất thống giang sơn là mục tiêu và nguyện vọng của hắn.

Nhưng, nó không thể được xây dựng bằng việc đánh đổi tình cảm của mình.

Thiên hạ tuy lớn, có thể tha hồ du sơn ngoạn thủy, nhưng nếu không có người cùng sóng vai thưởng thức, nếu vì thiên hạ mà hy sinh người mình yêu, thì còn có ý nghĩa gì nữa? Hiên Viên Triệt hắn còn chưa có hèn hạ đến cái mức này? Một kiếm chém đứt huyết ngọc Kỳ Lân, trong đại điện thoáng chốc đầy tiếng hít khí kinh hãi, mọi người đều kinh hoàng, món ngon đã dâng tới tận miệng rồi mà lại…..

Mà đám người Hiên Viên Dịch, Trần thái hậu, Mộ Dung Vô Địch trên mặt cũng không có nhiều biến hóa, chỉ nhất tề cúi đầu, than nhẹ một tiếng.

Thật giống như bọn họ đã dự tính trước điều này.

Giữa điện, tam vương Minh Đảo sắc mặt nhất tề biến đổi, sát khí trong nháy mắt tỏa ra mãnh liệt.

Xoay người ném bảo vật bể tan tành trong tay, Dược Vương lạnh lùng nhìn Hiên Viên Triệt nói: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, tốt lắm.”

Một chữ tốt phát ra, tam vương nhất tề phẩy tay áo một cái, xoay người đi ra ngoài.

Một bước dừng lại trước ghế rồng, Hiên Viên Triệt vung long bào vàng kim lên, xoay mạnh người lại, lạnh như băng quát to một tiếng: “Đứng lại.”

Thanh âm không lớn, nhưng thật giống như sét đánh bên tai, mọi người trong đại điện như đứng không vững, tam vương Minh Đảo hai mắt nhíu lại, một bước liền dừng lại.



Minh Đảo không ngại đường xa vạn dặm đến chúc thọ, Thiên Thần tự có lễ đãi khách, để ba vị đi như vậy, các quốc gia khác sẽ nói Thiên Thần ta không có quy củ.”

Mắt sắc như ưng, Hiên Viên Triệt một thân uy nghiêm nhìn xuống tam vương Minh Đảo phía dưới, trầm giọng nói: “Đã tới thì không thể để đi vô lễ như vậy.

Người đâu, rượu nhạt một chén, kính tạ tam vương Minh Đảo.”

Thanh âm ra lệnh ban ra, sau điện lập tức có người bưng lên ba chén rượu nhạt, Lưu Nguyệt thấy vậy, bước lên một bước nhận lấy, ngón tay lơ đãng phất trên chén rượu một cái, chậm rãi đưa tới trước mặt tam vương Minh Đảo.

Dược Vương thấy vậy, chăm chú nhìn Lưu Nguyệt.

Rượu trong chén trước mặt ba người không ngừng chảy ra ngoài thành chén, thoạt nhìn như đang sôi trào, đây là loại rượu gì vậy? “Sao vậy, tam vương Minh Đảo không dám nhận?”

Lưu Nguyệt bưng khay rượu nhìn tam vương Minh Đảo, nhướng mày chậm rãi nói: “Nếu tam vương không dám nhận, cứ nói một tiếng, ta thay tam vương uống là được.”

Vừa dứt lời, tam vương Minh Đảo nhất tề biến sắc, đây là vũ nhục, tuyệt đối vũ nhục.

Tam vương bọn họ, sao có thể không bằng một tên thái giám.

Chén rượu mãnh liệt tuôn trào, ai cũng nhìn ra là rượu này có vấn đề, hơn nữa Lưu Nguyệt hạ thủ căn bản không hề giấu diếm, tựa như cố ý cho mọi người biết, ta động thủ, ta hạ độc rồi đó, để xem các ngươi có bản lĩnh tiếp không.

Một khắc trầm ngâm, Dược Vương phất ngón tay một cái trên ba chén rượu, bề mặt sôi trào lập tức hơi tĩnh chút ít, nhưng không biến mất.

Dược Vương thấy vậy, ánh mắt thoáng thâm sâu, không giải được à.

Mi tâm hơi nhíu, lúc này không thể nào vứt bỏ mặt mũi không uống, ba người lập tức liếc mắt nhìn nhau, vận khí đan điền, cường hóa chân khí, uống thì uống.

Một ngụm vào cổ họng, sắc mặt ba người nhất thời biến đổi, trong nháy mắt đỏ bừng như máu.

Không khỏi thầm than, vận chân khí, cố gắng dùng lực giải độc, một bước cũng không dám bước tiếp.

“Hai nước giao chiến, không chém sứ giả, nhờ tam vương chuyển một câu này của quả nhân về Minh Đảo, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thiên hạ này còn chưa biết ai là mạnh nhất.”

Lời nói lạnh như băng mà xơ xác tiêu điều phiêu đãng trên đại điện, quyết tuyệt mà lạnh lùng dị thường.

Lời đã nói xong, Hiên Viên Triệt hướng Lưu Nguyệt vẫy vẫy tay, Lưu Nguyệt thấy vậy lập tức buớc nhanh tới bên cạnh Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt kề tai Lưu Nguyệt nói nhỏ mấy câu.

Lưu Nguyệt trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, nhưng không có hành động phản đối nào, bước nhanh vào hậu điện.

Trên đại điện, chúng thần thấy không khí đột nhiên thay đổi, hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì.

Chỉ trong chốc lát, Lưu Nguyệt liền từ hậu điện đi ra, trong tay cầm một cái chậu than thật to, hiện nay đã là tháng ba, khí trời đã sớm ấm áp rồi, còn cần chậu than làm gì, đây là… Mọi người nhất tề nhìn lại hướng Lưu Nguyệt.

Chậu than đặt ở bên chân Hiên Viên Triệt.

Lưu Nguyệt xoay người về phía Thu Ngân, lấy vật tam vương Minh Đảo đưa tặng lúc đầu, là vật ngàn năm trân quý, đưa cho Hiên Viên Triệt.

Thân thủ nhận lấy bình ngọc, Hiên Viên Triệt nhìn lướt qua mọi người phía dưới, Thiên Thần thì vui, còn Ngạo Vân, Nam Tống, Hậu Kim, Tuyết Thánh lại là hoảng sợ và phòng bị.

Một tay giơ bình ngọc lên cao, Hiên Viên Triệt lạnh lùng hướng về phía tam vương Minh Đảo đang vận công giải độc: “Thiên Thần ta có võ tướng, có lương thần (quan thanh liêm), lui có thể thủ, tiến có thể công.

Nếu muốn đoạt lấy thiên hạ này, Thiên Thần ta tự có hùng binh trăm vạn, chiến tướng ba ngàn.

Dùng chút kịch độc, có thể đoạt nhất thời, nhưng không thể có được cả đời, lấy độc vọng tưởng xưng hùng thiên hạ, quả thực chính là si tâm vọng tưởng, đi ngược lại với uy danh hiển hách của Thiên Thần ta.”

Như chém đinh chặt sắt, tiếng nói hùng hậu vừa dứt, quần thần trong điện còn chưa kịp phản ứng, Hiên Viên Triệt một tay mở nắp bình ngọc, chậm rãi nghiêng xuống chậu than phía dưới.

Từng giọt từng giọt chất lỏng rơi trên ngọn lửa hừng hực, trong nháy mắt bốc hơi.

Loại độc này cho dù có thể diệt sinh linh vạn dặm, có thể có uy hiếp cực lớn, nhưng cuối cùng cũng không chống lại được lửa đỏ, dù độc có cao thâm cách mấy, bị đại hỏa bao trùm, cũng thành mây khói.

Từng giọt từng giọt độc chảy xuống, ngàn năm trân quý của Minh Đảo, kịch độc khiến cho các cường quốc sỡ hãi, trong hỏa diễm, nhanh chóng hóa thành khói xanh.

Đổ hết xong, Hiên Viên Triệt tiện tay ném bình ngọc vào trong lửa, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, bình ngọc cho dù còn chút độc sót lại, cũng tiêu tán hết.

Trong đại điện, yên lặng như tờ, tất cả mọi người sợ ngây người.

Ngay cả tam vương Minh Đảo đang vận công bức độc, mặt mày cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Tốt, đốt là tốt, quân uy vô thượng của Thiên Thần ta, há có thể bị kịch độc này làm hoen ố.

Thiên hạ này, là dành cho kẻ giỏi nhất, há lại có thể dựa vào độc này mà hèn hạ giành lấy, vua ta thật anh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Trong không khí yên tĩnh, Hữu tướng vốn không nói gì đột nhiên rống lớn một tiếng, cúi người về phía Hiên Viên Triệt xá (làm lễ) một cái.

Đám người Mộ Dung Vô Địch, Lại Bộ Thị Lang đều là hồ ly thành tinh lâu năm, vừa thấy Hữu tướng như thế, trong nháy mắt đã hiểu được.

Thiên Thần nếu có được độc tố như vậy, Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Hậu Kim, Nam Tống chắc chắn đều tập trung đề phòng Thiên Thần, đối đầu với địch nhân cường đại, liên minh với nhau cùng hợp sức là chuyện tất nhiên.

Lúc này phía trước có Minh Đảo, sau lưng là bốn nước liên minh, Thiên Thần chưa biết sẽ chết như thế nào đây.

Kế tốt nhất hiện nay, phải là phá thế liên minh bốn nước, huống chi độc này, khiến người ta khuất phục nhất thời, cũng không thể khiến người ta thần phục cả đời, nếu ai không phục cũng chết sạch, vậy cuối cùng thiên hạ chỉ còn lẻ loi một người cai trị, chả có ý nghĩa gì.

Vừa nghĩ vậy, mọi người nhất tề quay người lại, hướng Hiên Viên Triệt quỳ bái: “Vua ta anh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Tiếng hô liên tiếp vang lên, phiêu đãng khắp bầu trời Thiên Thần.

Những sứ thần các nước cũng kịp hoàn hồn, khuôn mặt kích động, tâm trạng lo lắng đã được giải tỏa, thần sắc nghiêm túc và chân thành chưa từng có, hướng Hiên Viên Triệt cúi người: “Quốc chủ Thiên Thần anh minh.”

Tiếng hô ứng bay cao, vang dội hoàng cung Thiên Thần.



Các khanh bình thân, nếu vì vậy mà bị Minh Đảo công phạt, Thiên Thần ta chịu trách nhiệm, quả nhân sẽ chịu trách nhiệm.”

Tiếng hét lớn như mang theo kim quang nổ tung giữa đại điện, chứa đầy uy danh hiển hách.

Một lời mà khuynh quốc, một lời mà diệt quốc.

Một câu nói bình thường…theo gió xuân bay đi bốn phương tám hướng.

Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, Thiên Thần Vương không muốn dùng âm mưu thâm độc diệt bốn nước, bỏ qua thời cơ cực tốt, có thể phải nhận lấy trừng phạt từ Minh Đảo thần bí không biết xuất xứ từ đâu kia, lời đồn đãi mơ hồ không đầu không đuôi như vậy, lập tức như gió xuân vờn qua khe cửa, lan truyền khắp nơi.

Sắc mặt đỏ như máu, nhìn văn võ cả triều kích động và sùng bái, quỳ bái Hiên Viên Triệt, tam vương Minh Đảo liếc mắt nhìn nhau, nhất tề hừ lạnh một tiếng, nuốt mạnh một ngụm khí, xoay người bay đi.

Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn, khóe miệng hơi cong lên, lạnh lùng cười một tiếng.



Bãi giá đến Vĩnh Hòa cung, quân thần cùng vui mừng.”

Tay áo bào vung lên, Hiên Viên Triệt nhìn mọi người phía dưới, âm thanh chấn động bốn phương.

“Bãi giá Vĩnh Hòa cung, quân thần cùng vui mừng.”

Lập tức, tiếng hô liên tiếp vang lên, truyền khắp hoàng cung Thiên Thần.

Nắng xuân tháng ba, một mảnh vàng rực rỡ.

Ngàn hoa đua nở, đẹp đẽ mê người.

Bóng đêm phủ xuống, quần thần hưởng tiệc suốt đêm, trong hoàng cung Thiên Thần một mảnh vui sướng.

Ngoài điện Lưu Ly, bóng đêm như mực, sao trời rọi ánh sáng ngọc xuống mặt đất.

Lưu Nguyệt một thân thái giám, tựa vào gốc cây khô, ngửa đầu nhìn Lưu Ly điện, đã lâu rồi chưa quay lại đây, Lưu Ly điện, từng là nơi nàng sống vui vẻ nhất, cũng là nơi nàng trải qua đau khổ.

Khi đó nàng mới mười ba tuổi, khi đó Hiên Viên Triệt cũng mới mười sáu mười bảy, thật nhớ quá.

Khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, trong mắt lay động vẻ dịu dàng.



Nguyệt.”

Một thân long bào đen nạm vàng, Hiên Viên Triệt đứng ở phía trước Lưu Nguyệt, nhìn chằm chằm vẻ mặt dịu dàng của nàng, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Cúi đầu, Lưu Nguyệt tựa lưng vào đại thụ, vẫn đứng yên nhìn Hiên Viên Triệt phía trước, không nói gì.

Bóng đêm uyển chuyển, vầng trăng rằm treo trên ngọn cây, ánh sáng nhu hòa tỏa ra, bao phủ hết thảy, không gian mờ ảo, xa xa có tiếng chiêng trống vang trời, tiếng ca múa vui mừng phấn khởi, khiến cho nơi này lại càng thêm vẻ yên tĩnh.

Dưới ánh trăng dịu dàng, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt.

Hai người nhìn nhau, cứ lặng yên như vậy, ánh trăng nghiêng nghiêng soi bóng họ, khiến chúng như đan lại với nhau.
Nhấn Mở Bình Luận