Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Mặt trời mùa hạ lên cao, mang theo nắng nóng cực độ.

Binh mã đe dọa, tiếng hò theo gió vang khắp không trung.

Binh mã xuất trận mang theo tinh thần sát phạt quyết liệt.

Phóng ngựa lên phía trên, Lưu Nguyệt Nhìn xuống khích lệ tinh thần chiến đấu của binh sĩ.

Đây đã là lần thứ ba xuất binh vây thành.

Nhưng xem ra kết quả vẫn là không khác hai lần công thành thất bại trước là mấy, không tiến vào được tấc thước nào, thậm chí ngay cả một lỗ hổng cũng đánh không ra.

Lưu Nguyệt xem như hiểu rõ thế nào là phòng thủ kiên cố chân chính.

“Thấy thế nào?” Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt đang giả làm tiểu binh đứng phía sau.

“Có thể đánh hạ nhưng thiệt hại cũng nhiều.”

Hiên Viên Triệt thần sắc nghiêm túc, không rời ánh mắt nhìn phía dưới đang chém giết, thấp giọng nói.

Sách lược cầm quân, biết người biết ta mới có thể chắc thắng, bằng không cho dù tướng chỉ huy có lợi hại cũng vẫn là vô ích, mà thăm dò tốt nhất chính là xuất binh tấn công.

Hiên Viên Triệt trước kia không ngăn cản Lưu Nguyệt động binh.

Chính là bởi vì hắn không thể có mặt ở đây, nếu như lúc Lưu Nguyệt bắt đầu ra lệnh tổng tiến công, hắn có thể đứng quan sát sự phòng vệ và phản công của địch, thì sẽ dễ tìm ra manh mối hơn rồi.

Mà bây giờ, thông qua chỉ điểm của hắn, xuất binh, ba lần khác nhau, phương vị bất đồng, thủ đoạn bất đồng, giờ với thành Dương Hổ, hắn đã nắm được nhiều điều.

Tấn công, với lực lượng của Bắc Mục trong tay Lưu Nguyệt tất nhiên có thể thắng.

Nhưng như thế cũng là hạ sách.

Bởi hạ được thành cái giá phải trả cũng là quá lớn.

Nghe Hiên Viên Triệt trả lời, Lưu Nguyệt hơi hơi nhíu nhíu mày.

“Có ảnh hưởng không?”

“Rất lớn.”

Hai người nói chuyện không đầu không đuôi người ngoài không hiểu nói cái gì.

Chỉ có đám người cận vệ tâm phúc Thu Ngân, Ngạn Hổ là hiểu ý.

Bắc Mục muốn hạ thành Dương Hổ trong tình cảnh này ít nhất sẽ tổn thất mười vạn binh mã tại đây.

Còn bốn mươi vạn thương binh lại một đường tiến thẳng, đánh vào giữa đất Hung Nô.

Chuyện này tuyệt đối có ảnh hưởng lớn.

Nghe ý Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt chau mày thêm sâu.

“Quân sư đến.” Đúng lúc này tiếng thông báo vang tới.

Cùng lúc Âu Dương Vu Phi cũng phóng ngựa tới nơi.

Nhìn lướt qua mười mấy người cận vệ có vẻ tận trung tận trách, Âu Dương Vu Phi sờ sờ lỗ mũi.

Rất tốt, mười mấy người này làm việc tương đối được.

Không biết có phải do được thăng chức lên địa vị cao, để tỏ lòng kích động và cần cù thật thà của bọn họ hay sao, mà bất kỳ nơi đâu bất kỳ lúc nào cũng bảo vệ bên cạnh Lưu Nguyệt.

Ngay cả hắn đến cũng coi như người ngoài, phải cao giọng thông báo.

Thật không biết nên thưởng cho bọn họ vì làm tốt, hay là đá bọn họ đi chỗ khác nữa.

“Thế nào? Có ý kiến gì không?”

Lập tức tiến đến bên cạnh Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi có điểm nghiêm túc nhưng cũng không phải thực nghiêm túc, mở miệng nói.

“Thật khó tấn công” Lưu Nguyệt không quay dầu nhìn Âu Dương Vu Phi, trừng mắt nhìn thành Dương Hổ xa xa, nói:

“ Công thủ dễ dàng hoán chuyển.

Chắc chắn còn trữ tinh binh, công thủ phối hợi vô cùng hoàn mỹ.

Binh cường mã tráng, tiến có thể công, lui có thể thủ, lại thêm lợi thế địa hình.”

Nói đến đây trong mắt Lưu Nguyệt hiện lên một tia bén nhọn nhìn thành Dương Hổ phía xa.

Địa lợi, hiện tại ở chỗ cao đang đứng có thể đem toàn bộ thành Dương Hổ phía xa thu trọn vào trong mắt.

Thành Dương Hổ, toàn là do đá tảng tạo nên.

Thoạt nhìn từ xa trông như một con rùa.

Mà đầu cùng tay chân toàn bộ rụt lại chỉ còn lại bộ phận trọng yếu là mai rùa.

Thật là phòng ngự kiên cố làm người ta không thể tấn công.

“Tuy có nhược điểm nhưng sẽ tổn hại lớn khi tấn công”

Nghe Lưu Nguyệt nói xong Âu Dương Vu Phi mở to mắt kinh ngạc.

Bình thường Lưu Nguyệt không biết bày binh bố trận, lại càng không hiểu đánh giá chiến trường.

Nhưng là hôm nay lại có thể nhận xét tinh vi như thế, quả thực như biến thành người khác.

Cảm nhận được sự kinh ngạc của Âu Dương Vu Phi đứng bên, Lưu Nguyệt quay đầu.

“Như thế nào, ngươi thực kinh ngạc?” Lưu Nguyệt nhướng mày.

Âu Dương Vu Phi vung quat giấy trong tay, không chút che giấu nói:“Có một chút.”

Nhìn Âu Dương Vu Phi không chút nể mặt trả lời, Lưu Nguyệt vẻ mặt thành khẩn cùng lạnh nhạt hỏi: “Chẳng nhẽ ta trước kia không phải như thế?”

Nghe Lưu Nguyệt hỏi, trên mặt Âu Dương Vu Phi nhanh chóng cười nhẹ.

“ Không có, không có, nàng trước kia không có lợi hại như vậy, giờ đánh giá thật chính xác tình hình, xem ra thời gian vừa qua từ trong thực chiến nàng học được rất nhiều.”

Vẻ mặt nói như đùa, hắn không mong Lưu Nguyệt nhớ ra chuyện trước kia.

Nàng sống như vậy là tốt rồi, nếu không muốn nhớ những chuyện trước kia thì tốt nhất không cần nhớ.

Lưu Nguyệt thấy Âu Dương Vu Phi nói như vậy sắc mặt thực lãnh đạm thản nhiên gật đầu.

Bất quá nàng tà tà liếc mắt nhìn Hiên Viên Triệt, ánh mắt ẩn chứa ý cười vô cùng giảo hoạt.

Hiên Viên Triệt mặt không đổi sắc, như không phát hiện việc Lưu Nguyệt đem đánh giá của hắn trực tiếp nói ra thành lời của nàng.

“Vậy giờ nàng nói một chút xem làm thế nào tấn công?”

Thấy vì quên Hiên Viên Triệt mà Lưu Nguyệt càng trở nên thông minh, Âu Dương Vu Phi tươi cười liếc mắt đưa tình với nàng

Nếu có thể đánh giá chuẩn vậy hẳn Lưu Nguyệt đã có tính toán trong lòng.

Xem ra một thiên tài quân sự mới sẽ xuất hiện nha.

Bất chợt bị Âu Dương Vu Phi hỏi vậy, Lưu Nguyệt nhất thời chột dạ, vừa rồi Hiên Viên Triệt còn chưa có nói với nàng kế sách tấn công, nàng làm sao biết phải tấn công như nào a.

Bất quá nàng không có để lộ ra mặt biểu hiện nào.

Quét mắt nhìn chiến trường một cái, ngẩng đầu trầm tư nhìn ra xa, mu bàn tay ở sau lưng hướng Hiên Viên Triệt rất nhẹ câu lên.

Phải biết rằng, chiến thuật hai ngày nay nàng chỉ huy đều là Hiên Viên Triệt truyền âm nhập mật nói cho nàng nghe.

Hiên Viên Triệt thấy tay Lưu Nguyệt ra hiệu nhưng không trả lời.

Chiến lược lần này không phải một lời có thể nói hết.

Không khéo lại thành giấu đầu hở đuôi làm Âu Dương Vu Phi phát hiện, không bằng không nói tốt hơn.

Tránh lại phát sinh nhiều chuyện phiền toái.

Liền nhẹ nhàng di chuyển một chút.

Không phát ra tiếng động hay âm thanh, hướng Lưu Nguyệt thể hiện ý tứ của hắn.

Lưu Nguyệt nghe thấy động tĩnh phía sau, hơi nhíu mi.

“Thế nào? Nàng cho rằng nơi đó có thể làm nhược điểm để tiến công?

Đừng ngại nói ra chúng ta cùng bàn bạc một chút”. Nhìn vẻ trầm tư của Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi cười nói.

Có thể thấy không sai biệt nhiều so với đánh giá của hắn.

Về phần có cần nói ra tấn công theo hướng nào hay không không còn là điều trọng yếu.

Không thể mong Lưu Nguyệt chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành thiên tài quân sự.

Lưu Nguyệt không hiểu chỗ nào, hắn có thể dạy nàng, chỉ cần nàng thực sự có khiếu về phương diện này.

Âu Dương Vu Phi cười nhìn lưu Nguyệt với ánh mắt vừa dịu dàng vừa dung túng.

Mãi trầm tư nhìn xa xăm, Lưu Nguyệt không thấy, nhưng tiểu binh Hiên Viên Triệt đứng yên lặng bên nàng thấy rõ nhất thanh nhị sở (rõ mồn một) , không khỏi đen mặt.

Bất quá mặt hắn vốn đen nên không ai nhìn ra.

Thấy vậy, Thu Ngân, Ngạn Hổ đứng bên liếc nhau nhất tề cười thầm.

“Đó là cái gì?” Ngay lúc bọn hắn đang cười thầm, Lưu Nguyệt đột nhiên lên tiếng nhưng không phải là trả lời câu hỏi của Âu Dương Vu Phi.

Lấy ánh mắt bảo mọi người nhìn theo hướng nàng vừa nhìn, Lưu Nguyệt có chút quái lạ.

Mọi người rất ít khi thấy Lưu Nguyệt tỏ ra kinh ngạc, chỉ là Hiên Viên Triệt hiểu rõ nàng là mượn việc này để chuyển đề tài.

Tuy vậy cũng đi qua nhìn theo.

Theo ánh mắt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhìn thấy, trong khung cảnh non xanh mờ ảo phía trước, có một dải lụa màu trắng, như dải ngân hà.

Phảng phất như đổ từ trên trời xuống vậy.

Từ trên đỉnh non cao, chạy dài ngang dọc xuống, trải dài cả một vùng đất.

Nhìn qua giống như ông Trời đã rạch một đường, tuôn ra dải gấm màu bạc, rơi từ từ xuống thảo nguyên, đẹp không tưởng tượng nổi.

Tuy rằng bắt đầu chỉ là nhìn theo nghĩ chuyện chuyển đề tài.

Giờ nhìn thấy vậy, Hiên Viên Triệt cũng lắp bắp kinh hãi, đây rốt cuộc là cái gì?

“Đây là cái gì?” Đè thấp thanh âm, Hiên Viên Triệt chăm chú quan sát.

Nhìn từ xa Âu Dương Vu Phi cũng không thể tưởng tượng rõ tình cảnh, gõ gõ quạt vào đầu, ánh mắt trở nên trầm tư.

Dường như hắn đã từng nhìn thấy nơi này trên bản đồ, bị hỏi đột ngột quá lại không nghĩ ra.

Nghĩ một hồi không ra, hắn quyết định gọi Hàn Phi tới.

Mười thành Khô Sa nguyên bản là thổ địa của Hung Nô, cùng chỗ này tuy không gần nhưng cũng không phải quá xa, hẳn Hàn Phi sẽ biết nơi này.

Gió hè thổi tung mành cuốn, mang ngập khí nóng.

Hàn Phi nhanh chóng có mặt.

“Mọi người nói cái kia hả, đó là núi Quỳnh Y, vật màu bạc nhìn qua giống dải gấm gì đó kỳ thật chính là một con sông lớn, gọi là sông Vân Mẫu.

Con sông này rất lớn, nước sinh hoạt của thành Dương Hổ chính là từ đây mà có.

“Sông” Hàn Phi vừa dứt lời ánh mắt Lưu Nguyệt liền khẽ chớp.

Chảy từ trên cao như vậy so với thác nước thật không khác là bao, kia thật có thể là sông bắt nguồn từ nơi cao vậy sao.

“Đúng vậy” Hàn Phi trả lời chắc chắn.

“Đi qua nhìn một chút” nghe Hàn Phi khẳng định, Lưu Nguyệt liền xiết dây cương nhảy lên ngựa chạy tới hướng núi cao kia.

Âu Dương Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, Hàn Phi thấy vậy lập tức cũng phóng ngựa đuổi theo.

Thảo Nguyên vạn dặm, phóng khoáng và thoải mái.

Nhìn từ xa lại không cảm thấy hết.

Chờ tới khi đến gần, uy lực thật sự của sông Vân Mẫu hiện ra thực hùng vỹ.

Mặt sông không rộng lắm, nhưng nước chảy xiết vô cùng, nhìn qua rất có khí thế hào hùng.

Từ phía đầu nguồn đổ thẳng xuống, chảy về phía thành Dương Hổ.

Nhìn lướt qua, Lưu Nguyệt lạnh lùng ném một câu “Thực thích hợp dùng độc”.

Nhất thời khiến Hàn Phi rùng mình một cái.

Đúng vậy, nước sinh hoạt của thành Dương Hổ toàn bộ đều dựa vào sông này.

Nếu muốn tiêu diệt thành, hạ độc từ nước sông quả là sách lược tốt nhất.

Nhưng, cũng là tàn độc nhất.

Thiên hạ tranh đua, mạnh được yếu thua.

Tan lâu tất hợp, hợp lâu tất rã, triều đại thay đổi là điều tất yếu.

Chiến trường không có cha con, người thân, rất máu tanh.

Nhưng là chưa từng có người dám lấy việc diệt sạch toàn thành làm thủ đoạn chinh chiến.

Tàn sát hàng loạt dân trong thành, có chăng cũng chỉ là thành nhỏ.

Nhưng đây là mấy chục vạn người trong thành, nếu toàn bộ bị diệt sạch, chỉ sợ về sau bọn họ tấn công nơi nào, người dân nơi đó sẽ quyết tử chiến tới người cuối cùng chứ tuyệt không đầu hàng.

Diệt chủng, là đại địch của mọi người, cũng là loại người bị người đời khinh bỉ.

Huống chi sông Vân Mẫu không chỉ chảy qua thành Dương Hổ, mà còn qua mười một thành lớn nối sau thành Dương Hổ.

Tất cả đều uống nước từ sông này.

Nếu hạ độc, trời, đừng nói năm mươi vạn binh mã, có là năm trăm vạn binh mã e rằng cũng chỉ có thể thất bại mà thôi.

“Sợ cái gì, Nhiếp chính vương thuận miệng nói thôi.”

Âu Dương Âu Dương Vu Phi thấy mặt mũi Hàn Phi trắng bệch không khỏi buồn cười vỗ vai hắn giải thích.

Nghe xong Hàn Phi liền đi theo lên ngọn núi Lưu Nguyệt đang leo, sắc mặt có chút khôi phục, là thuận miệng nói sao, may quá.

Hắn lại không biết, Lưu Nguyệt tuy có thể xuống tay lạnh lùng tàn nhẫn.

Nhưng tuyệt đối không hại người vô tội.

Lấy việc tiêu diệt toàn bộ một thành để đổi lấy thắng lợi, nàng không làm nổi.

Bỏ ngựa chuyển sang đi bộ, đoàn người hướng tới đỉnh núi Quỳnh Y mà đi.

Ven đường chỉ nghe thấy tiếng nước sông đổ xuống, thật giống như tiếng gầm thét uy nghi.

Du sơn ngoạn thủy đến đỉnh, mới biết trời đất bao la, thế giới to lớn tới chừng nào.

Cảnh sắc trước mắt, khiến những người dù đã kinh qua cảm giác trên chiến trường đông đảo, dù đã đạt tới cảnh giới võ công đỉnh cao thiên hạ ít ai bì kịp, cũng nhất tề khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm.

Mênh mông vô bờ, chân chính là sắc nước xanh biếc mênh mông vô bờ.

Ở đỉnh núi cao này, hiện ra một phong cảnh khó có thể tin còn tồn tại trên đời, biểu hiện toàn bộ sự thần kỳ của thiên nhiên.

Như một viên ngọc bích xanh biếc uốn lượn giữa không trung, quanh co chảy xuống.

Trải dài tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy bốn bề toàn nước mà thôi.

Tầng tầng lớp lớp, trong ánh hoàng hôn, thật hoa mỹ.

“Này……” Ngạn Hổ nhu nhu ánh mắt, khó có thể tưởng tượng được, tồn tại một hồ nước trên đỉnh núi.

Khẽ nhếch môi, Lưu Nguyệt chăm chú nhìn về phia trước.

Một ngọn núi còn cao hơn ngọn núi này sừng sững phía xa.

Dải gấm bạn quấn quanh đỉnh núi, nhìn như tương sinh tương liên (thân thiết, gần gũi, hỗ trợ, dựa vào nhau), liên tục.

Núi này, đây là…

“Đúng rồi ta nhớ ra rồi.”Không đợi Lưu Nguyệt nghĩ ra, Âu Dương Vu Phi đag cau mày đột nhiên vỗ quạt một cái.

“Đây là sông Vân Mẫu, con sông trời, bắt nguồn từ thảo nguyên Bách Phi trên đỉnh Thiên Sơn, trên đường đi xuyên qua núi Điệt, núi Phi Lô, vượt thảo nguyên Sơn Hà , cuối cùng đến núi Quỳnh Y này, dọc theo biên cảnh Hung Nô, chảy vào thổ địa của họ, cuối cùng nhập vào Trung Nguyên, kết thúc tại biên giới Tuyết Thánh.”

Âu Dương Âu Dương Vu Phi nói một hơi.

Năm đó học, bởi sông này quá dài nên hắn mới có ấn tượng.

Nghe Âu Dương Vu Phi giải thích, Lưu Nguyệt chép miệng, quả là một con sông thật lớn, thật dài.

Cho nàng cảm giác giống sông Danube (Đa Nuýp), đều bắt nguồn từ đỉnh núi cao, kết thúc tại bình nguyên, nuôi dưỡng hàng vạn sinh linh. Trong lòng cảm thán núi sông xinh đẹp, con mắt Lưu Nguyệt lại mau chóng chuyển động.

Con sông tuy dài thật dài, lớn thật lớn nhưng không phải là việc nàng đang quan tâm.

Nhìn mặt sông nổi sóng mãnh liệt chảy trước mắt, Lưu Nguyệt bất chợt nhìn chằm chằm thế đất đá trên đỉnh núi đột ngột lồi ra cản trở con sông chảy xuôi xuống vách núi.

Âu Dương Âu Dương Vu Phi gặp Lưu Nguyệt nhìn sông như vậy nhất thời cười nói “Nàng không phải thật định dùng độc chứ?”

Hắn hiện tại đã biết thành Dương Hổ vì sao không bảo hộ sông này.

Quá lớn, dòng nước quá mau.

Muốn thả độc, dù có phóng mấy ngàn cân, có khi địch thủ chưa kịp chạm tới thì nước đã trôi đi mất, thật sự không thành uy hiếp.

Trong tai nghe lời trêu đùa của Âu Dương Vu Phi, đột nhiên Lưu Nguyệt từ từ cười mỉm, rồi thành tươi cười đến tà mị.

Cùng lúc đó, Hiên Viên Triệt quay đầu liếc lại phía sau.

Từ góc chỗ hắn đứng nhìn lại.

Thành Dương Hổ quả thật giống một con rùa, ngang dọc như thế nào, từ đây nhìn thấy không sót cái gì.

Mắt sắc dao động rất nhanh Hiên Viên Triệt cũng cười.

“Lấy nước dìm nó.”

“Dùng nước dìm nó.”

Một thành tiếng, một truyền âm cơ hồ là vang lên cùng một khắc.

Lưu Nguyệt xoay người nhìn Hiên Viên Triệt vừa truyền âm nhập mật cho nàng, nụ cười khôn khéo hiện lên trong mắt.

“Là ý gì?” Hàn Phi cả kinh hỏi lại.

Lấy nước dìm, dìm như thế nào ? Dìm cái gì?

Bất đồng với sự ngây thơ và kinh ngạc của Hàn Phi, trong mắt Âu Dương Vu Phi chợt lóe sáng.

Trở lại nhìn thành Dương Hổ phía dưới.

Có thể thấy rất rõ sông từ nơi này chảy xuôi xuống dưới, tiến vào thành Dương Hổ rồi từ đó chảy qua.

Nếu là dòng nước này cực lớn, thành Dương Hổ tất nhiên sẽ bị dìm ngập.

Lại nhìn tới vật lồi ra bên vách núi mà Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn chăm chú khi nãy.

Nơi đó cơ đồ che tới một nửa mặt sông, nhìn qua thật giống một đê ngăn chắn lại chỉ cho một nửa nước lưu thông chảy xuống.

Sắc mặt rất nhanh biến hóa.

Nếu khai thông nửa vách núi này cùng nửa kia gào thét đổ xuống.

Thành Dương Hổ, khẳng định tự sụp đổ.

Nhanh chóng hiểu ra sự tình bên trong, Âu Dương Vu Phi kích động vỗ quạt vào lòng bàn tay.

“Diệu kế, diệu kế, trả giá thật nhỏ đổi lấy lợi ích cao nhất, cao thâm, thật cao thâm”.

Nét mặt Âu Dương Vu Phi lộ rõ vui mừng

Đào vách núi, người khác có lẽ không làm được nhưng là Lưu Nguyệt thì tuyệt đối là có thể.

Trên vách núi đá một ngày một đêm mở ra thật không tưởng cũng không ai dám.

Nhưng nếu là tiểu hắc cầu của lưu Nguyệt chế ra, uy lực của nó hắn đã thấy qua.

Chỉ cần oanh một tiếng, hết thảy đều xong.

Như vậy quả thực là biện pháp tốt đến không thể nào tốt hơn.

“Đi.” Vung tay lên, Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt nhìn nhau liếc mắt một cái, liền phi thân đi trước,trò hay, sắp mở màn rồi .

Ánh mặt trời lóe ra, trời đất một mảnh kim quang cực nóng.

Trời xanh như biển, mây trắng thi nhau cuộn mình.

Chim chóc ở trên không bay lượn.

Gần như sau hai ngày tấn công gặp phòng bị lợi hại, Bắc Mục đột nhiên dừng hết thảy công kích, im lặng như thể dừng lại tu chỉnh quân binh.

Mà trong sự yên lặng ấy, thành Dương Hổ đã xảy ra một chuyện nhỏ.

Đúng, chuyện nhỏ.

Chính là dòng chảy từ sông Vân Mẫu vào thành có lẫn theo vô số mảnh gỗ nhỏ.

Nước sông chay thật nhanh, nhưng mộc phiến luôn luôn bị dạt tới bên bờ, bị dân chúng trong thành lấy nước vớt lên xem.

Mà trên mộc phiến viết vài chữ to: Long vương tức giận, mười ngày sau dìm chìm thành Dương Hổ.

Càng theo thời gian, mộc phiến mỗi lúc một nhiều.

Lời đòn đại nhanh chóng phát sinh lan rộng khắp thành Dương Hổ.

Liền ngay đó mực nước cũng có chút dâng lên, cũng bị nói thành Long Vương bắt đầu nổi giận.

Quân tướng trấn thành có thể chém đầu người đồn thứ nhất, cũng có thể chém người thứ hai, nhưng người thứ ba, người thứ tư rồi người thứ năm rất nhanh phát sinh còn làm thế nào dẹp nổi.

Mà lời đồn lập tức càng truyền càng mạnh.

Bất quá tướng thủ thành cũng coi như lợi hại, lập tức truyền ra đây là quân địch tung tin đồn nhảm, phủi đi tất cả mọi nghi ngờ lo sợ của người dân.

Huống chi mùa hạ vốn là mùa mưa, dòng nước dâng lên vốn không có gì lạ.

Ngôn luận có thể áp đảo, phát sinh có thể giải thích.

Nhưng phải biết rằng, lời đồn vẫn luôn đáng sợ, dù đã có những thông tin chính xác trấn an.

Chuyện mấy ngày sau Long Vương muốn yêm thành Dương hổ trở thành nỗi bất an trong lòng dân chúng.

Thế giới này thà rằng có thờ có thiêng, tín nhiều một chút cũng chẳng hại gì, chứ không thể vô tâm vô tín.

Mà ngay lúc này.

Phía sau bên ngoài thành kia là năm mươi vạn đại quân Băc Mục như hổ rình mồi.

Rồi đột nhiên lui binh.

Theo hướng phía sau sườn núi mà rút đi rất xa.

Ngay khi quân Bắc Mục lui chẳng những áp lực ở thành Dương Hổ không giảm mà trái lại lời đồn đại thành Dương Hổ sẽ bị dìm trong biển nước nhanh chóng lan rộng.

Quân Bắc Mục rút lui, phải chăng họ cũng biết Long Vương sắp nổi giận.

Cho nên mới lui binh?

Thành Dương Hổ lúc này có một cỗ gió mang mùi vị mưa giông trước cơn bão lớn.

Mà bên kia, Lưu Nguyệt thâu đêm suốt sáng bắt tay vào chế tạo bom đất.

Rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần này làm tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều.

Mặc dù nguyên liệu cũng không nhiều, nhưng nàng vốn không định giết sạch binh sỹ của thành Dương Hổ cho nên như vậy cũng đủ dùng.

Không khí bận rộn bao trùm khắp nơi.

Đến ngày thứ chín.

Bóng đêm mỹ lệ, sao trời lấp lánh trên cao.

Ánh sáng tỏa ra như ngọc, từng quầng từng quầng như dải gấm ngân hà, xinh đẹp khiến người nhìn không nỡ chớp mắt.

Lưu Nguyệt, Âu Dương Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt, ba người tiến vào đỉnh núi Quỳnh Y xem xét sông Vân Mẫu cùng tình hình quân Hung Nô.

Vách núi bóng loáng, không chỗ đặt chân.

Đương nhiên đây chỉ là đối với những người khác chứ không bao gồm ba người này.

Chẳng qua là Hiên Viên Triệt để tránh lộ dấu vết nên chỉ để Lưu Nguyệt và Âu Dương Âu Dương Vu Phi hành động.

Nhìn xem, dưới ánh trăng sáng tỏ, Lưu Nguyệt và Âu Dương Vu Phi đu mình trên vách núi đá, trèo qua trèo lại, bóng người nhoang nhoáng.

Lấy lá cây che phủ, sợi tơ không thấm nước giăng đầy trên vách đá.

Bên ngoài là vách núi, bên trong được khoét thủng, treo vô số thuốc nổ.

Đề phòng sức công phá không đủ, Lưu Nguyệt đặt cái này nối tiếp cái kia, liên tiếp nhau.

Nhìn từ xa tới, nửa đỉnh núi đá như biến thành màu đen.

Đêm, trôi qua thật nhanh.

Bình minh đến xua đi đêm đen tĩnh mịch, mang tới ánh sáng ban ngày rực rỡ.

Ngày thứ mười rồi.

Đã đến ngày thứ mười của kỳ hạn.

Thành Dương Hổ phái ra khá nhiều binh lính đi thăm dò sông Vân Mẫu.

Mực nước không có tăng lên, không có chảy xiết, tất cả đều rất bình thường.

Nắng vàng chiếu loạn, là một ngày rất đẹp.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Lưu Nguyệt đứng ở đỉnh núi phía xa nhìn thành Dương Hổ, khoé miệng nàng nở một nụ cười tà, trong tay là cây đuốc rực sáng, khom người xuống.

Ngọn lửa lập tức bùng lên, lan hướng tới phía trước.

Mà lúc này, dân chúng thành Dương Hổ tuy bề ngoài bình tĩnh, song tâm không khỏi nghĩ thà tin là có mà chuẩn bị chứ không thể mặc kệ không tin.

Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía núi Quỳnh Y.

Vó ngựa tung hoành, Doãn tướng quân – đại tướng thủ thành Dương Hổ, một thân áo giáp, thân chinh đi kiểm tra thành.

Vó ngựa nện đất, nghe thật hiển hách uy nghi.

“Mọi người không cần bối rối, hãy cứ làm việc mình cần làm, sống yên ổn, vốn không có chuyện gì, chẳng qua là lời đồn giả do quân địch tung ra.”

Thanh âm uy nghiêm của Doãn tướng quân vang lên trong không trung, dọc đường đi liên tục trấn an tinh thần dân chúng thành Dương Hổ.

“Tướng quân, Long vương sẽ không tức giận, hôm nay thật sẽ không nhấn chìm chúng ta sao?”

Doãn tướng quân vung tay lên: “Chắc chắn sẽ không, các ngươi cứ làm việc của mình, Bổn tướng quân bảo đảm các ngươi…”

“Rầm rầm rầm…” lời bảo đảm của Doãn tướng quân còn chưa nói hết, đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.

Khoảng cách xa như thế vẫn có thể nghe rõ ràng.

“Tiếng gì vậy…”

“Đây là tiếng gì…”

Trên đường cái thành Dương Hổ dân chúng kinh hãi, mù mịt cố gắng tìm hiểu tình hình .

Đá bay khắp trời, hàng loạt thuốc nổ cùng phát nổ.

Ở dưới ánh mặt trời, đột nhiên thấy từ vách núi đất đá trượt mạnh xuống, hiện ra một cái hố to, vách núi nhanh chóng bị chia năm xẻ bảy, vết nứt lan tứ tung ra bốn phương tám hướng.

Ngọn lửa cực nóng nhanh chóng bốc cao.

Khói dày đặc cuồn cuồn bay lên từ đỉnh núi Quỳnh Y, lao thẳng lên phía chân trời.

Mà giữa lúc thạch phá thiên kinh (đá lở trời rung chuyển) này, dòng nước vốn bị cản một phần, giờ không còn gì ngăn chặn, lập tức ào ào trào xuống.

Nước lũ cuồn cuộn tràn đến.

Núi Quỳnh Y cách thành Dương Hổ không gần nhưng cũng chẳng xa.

Dùng mắt thường nhìn, tưởng như núi Quỳnh Y kia đang quàng một dải gấm bạc.

Mà lúc này, nghe thấy tiếng nổ kinh thiên động địa, dân chúng thành Dương Hổ từ bốn phương tám hướng rối rít đi ra xem, có thể nhìn thấy tương đối rõ ràng.

Dải gấm bạc ấy, đang ào ào đổ xuống với sức mạnh kinh hoàng mà bọn họ chưa từng thấy qua.

Tựa như ngân hà rơi thẳng từ chín tầng mây xuống, mang theo sức mạnh thiên nhiên vô hạn.

“Long vương nổi giận…”

“Long vương nổi giận, muốn nhấn chìm chúng ta…”

“Trời ơi, nước, nước…”

Dân chúng thành Dương Hổ ban đầu trố mắt nhìn, sau lập tức bị kinh hãi đánh tỉnh lại, hoảng sợ và hoảng loạn.

Dân chúng thành Dương Hổ trở nên điên cuồng.

Lập tức, lấy tinh thần gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, mang theo tài sản đã sớm bí mật chuẩn bị tốt, hướng cửa thành Dương Hổ chen chúc tràn ra.

“Không được loạn , không được loạn …”

“Không được xông ra, bên ngoài là binh mã Bắc Mục, sẽ chết đấy…”

“Không được loạn …”

Các tướng lính thủ thành cũng hoảng sợ, bối rối hét lớn.

Nhưng, có sức mạnh nào có thể ngăn cản con người hoảng sợ chạy vì sinh tồn.

Binh lính giữ thành và dân chúng lập tức hỗn chiến thành một đoàn.

Nước lũ cuồn cuộn xuống, ồ ạt tràn đến.
Nhấn Mở Bình Luận