Dưới bầu trời trong xanh, từng lớp sóng bập bềnh.
Từng cơn sóng nhỏ nhảy múa thoải mái trong gió thu, vang lên từng đợt âm thanh rì rào sóng vỗ.
Gió biển thổi qua nhè nhẹ.
Tinh kỳ của hai phe đối nghịch nhau đang bay phấp phới trong gió biển.
Tất cả mọi thứ, thật huy hoàng, nhưng cũng thật lạnh lẽo.
Cái lạnh thấu xương, lạnh đến đau lòng.
Quân đội Minh Đảo nhanh chóng tách ra, một thuyền chiến nhỏ chậm rãi tiến đến trong gió thu thổi phần phật.
Thiên binh vạn mã, vì nó mà mở, vì nó mà nhường đường.
Di chuyển đến thật chậm chạp, nhưng vẫn vô cùng sâm nghiêm.
Với tốc độ di chuyển này.
Nhìn chiến thuyền nhỏ đi có vẻ rất chậm, nhưng thực ra tương đối nhanh.
Trong khoảnh khắc, đã từ giữa đội hình lướt đến đây rồi, đứng sừng sững trước tiền phương đội quân Minh Đảo.
Những người trên thuyền đó, đều bị trói lại vào hàng loạt cây cột.
Hình ảnh rõ ràng như vậy rơi vào tầm mắt của Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi từ từ di chuyển tầm mắt, chậm chầm, từng chút từng chút nhìn sang.
Ở nơi đầu thuyền kia, phụ thân hắn đang bị trói chặt.
Là người đang giữ chức gia chủ Âu Dương thế gia.
Dù tuổi chỉ chừng trung niên, nhưng lúc này lại như già đi thêm mười tuổi.
Trong làn sóng xanh bồng bềnh, dường như loáng thoáng nhìn thấy tóc bạc ở hai thái dương.
Mà bên cạnh ông ấy, lại là mẹ của hắn.
Thường ngày, nét mặt ung dung thanh nhã, giờ đây hoàn toàn thay vào đó là vẻ mặt tái nhợt và bi thương.
Đó là vẻ tái nhợt của cảm xúc “hoàn toàn không thể tin nổi”.
Mà ở phía bên kia của phụ thân hắn, chính là ca ca hắn, Âu Dương Hoa.
Bình thường, là người anh minh thần võ nhất, cũng là người nghiêm túc nhất.
Vậy mà lúc này trong ánh mắt toàn là khiếp sợ và tức giận.
Cứ cho là cách cả một vùng biển rộng như thế.
Ánh mắt ấy vẫn rõ ràng bắn tới đây, bao phủ lấy toàn thân hắn.
Mà bên cạnh Âu Dương Hoa lại là nhị ca hắn, Âu Dương Lạc.
Là người được xem như là hiểu rõ hắn nhất, tính cách gần giống hắn nhất.
Khi còn nhỏ, không ít lần dẫn hắn đi chơi quậy phá, cùng nhau làm không ít chuyện xấu.
Chẳng qua khi đó hắn còn nhỏ, quậy phá, toàn bộ là nhị ca hắn chịu trách nhiệm, cũng không trách hắn.
Ngày đó nhị ca hắn thay hắn chịu không ít tiếng xấu.
Khi lớn lên, vẫn là người hợp với hắn nhất.
Mà lúc này, trong mắt Âu Dương Lạc tất cả đều là đau đớn.
Toàn bộ là sự đau đớn không dám tin.
Loại ánh mắt thất vọng triệt để này, đả kích lòng người hơn bất cứ lời nói hành động nào, khiến người ta đau đớn không thôi.
Âu Dương Vu Phi cầm thật chặt quạt giấy trong tay.
Hai mắt không ngừng chậm rãi nhìn sang.
Tỷ tỷ, muội muội của hắn, thúc thúc, bá bá, đường huynh đường đệ của hắn.
Di nương, cô của hắn, cậu của hắn…
Tất cả mọi người đều đến đông đủ, tất cả đều bị trói chặt trên cao trên thuyền chiến nhỏ.
Trừ đường huynh Âu Dương Vô Trần của hắn ra.
Tất cả những người khác đều ở đây.
Tam tộc, tam tộc của Âu Dương thế gia.
Hay lắm, hay lắm, gần như toàn bộ họ hàng tam tộc Âu Dương thế gia đều bị trói chặt ở đây.
Lại không phải là cửu tộc, có phải hay không coi như là cho hắn mặt mũi.
Gió biển thổi tung vạt áo của Âu Dương Vu Phi, phần phật hỗn loạn.
Người không cử động, thân thủ không biến.nguồn truyện truyen yy. c o m
Thậm chí sắc mặt đột nhiên thay đổi của vừa rồi, cũng đã khôi phục trong nháy mắt.
Tiếp tục duy trì sự khinh nhàn và coi nhẹ hết thảy như cũ.
Chỉ là, tay cầm chặt quạt giấy.
Lưu Nguyệt đứng sau Âu Dương Vu Phi, gần như có thể nghe rõ tiếng răng rắc của cây quạt giấy bị lực mạnh nắm chặt.
Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi nhíu mày thật sâu.
Giương mắt nhìn qua Minh Đảo đột nhiên thay đổi sách lược, không tấn công, lại xuất ra một chiếc thuyền như vậy.
Phía trên đó có thể coi là người chất người, cái này…
Lưu Nguyệt nhíu mày thật sâu.
Nếu Lưu Nguyệt đoán không sai, những người trên đó hẳn là người nhà của Âu Dương Vu Phi.
Nếu không, lúc này lại dụng tới trận thế như vậy, không có tác dụng gì.
Trong lòng ra quyết định, Lưu Nguyệt khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Hiên Viên Triệt bên cạnh.
Sắc mặt Hiên Viên Triệt bất động, nhưng sâu trong đáy mắt đã là một mảnh lạnh như băng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không tiếng động trao đổi những quyết định trong lòng.
Chuyện bọn họ lo lắng nhất cũng đã tới.
Âu Dương Vu Phi làm phản, nhưng chỉ là một thân đột nhiên làm phản.
Không có mang theo bất kì người nhà nào, cũng không có bất kì sự bảo hộ nào cho bọn họ.
Cứ như vậy đột nhiên phản bội.
Như vậy, người nhà hắn nhận thương tổn gì cũng không cần phải nói, tuyệt đối sẽ thành sự cản trở.
Âu Dương Vu Phi không phải người vô tình.
Hiện tại đứng ở phía đối lập như vậy.
Mi tâm của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt nhíu thật chặt, tình trạng như vậy là điều bọn họ không muốn thấy nhất.
Nhưng, cuối cùng cũng tới.
Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vung tay lên.
Đội tàu tiến công phía sau, lập tức ngừng lại, dừng tiến tới.
Âu Dương Vu Phi cảm giác được thuyền bè phía sau dừng lại, rất chậm rất chậm quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt một cái.
Thản nhiên nói: “ Ngươi can dự vào mệnh lệnh của ta.”
Tiếng nói rất nhạt, không có chút tâm trạng xúc động.
Nhưng, chính vì cảm xúc gì cũng không có như vậy, lại khiến cho lòng người rùng mình.
“Sau này sẽ không.” Hiên Viên Triệt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái thật sâu, trầm giọng ném ra bốn chữ. Ngôn Tình Tổng Tài
Âu Dương Vu Phi giống như tương đối hài lòng với câu trả lời của Hiên Viên Triệt, nhàn nhạt xoay người đi.
Phía sau, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt liếc nhìn nhau lần nữa.
“Âu Dương Vu Phi.” Sau khi tiếng nói chuyện ở bên này kết thúc, thì tiếng gầm giận dữ ở bên đội quân đối diện vang lên, phá tan không khí, vang dội cả bầu trời vùng biển nơi này.
Âu Dương Vu Phi quay đầu lại, nhìn người đang rống giận.
Nhìn một cái, khóe miệng đột nhiên chậm rãi nở nụ cười, quạt giấy trong tay khẽ giơ lên, khẽ khom người, rất tự nhiên nói: “Phụ thân.”
Tự nhiên như vậy, tựa như người nhà, gia tộc hắn trước mặt giống như đang bình thường chứ không phải đang bị trói vào cột vậy.
“Không được gọi ta, Âu Dương gia ta không có con cháu như ngươi, không có tên phản đồ như ngươi.”
Hai mắt gằn đỏ, Âu Dương Thiên, phụ thân Âu Dương Vu Phi hét lên, sự tức giận đến thấu xương trong lời nói tràn ra, dường như muốn thiêu đốt hết Đông hải trước mặt.
Âu Dương Vu Phi nghe thấy vậy, lại mỉm cười nói: “ Được.”
Một chữ “được” nói ra.
Đừng nói Vân tướng đang ở đối diện nhíu mày.
Mà cả Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, cũng đều chau mày lại.
Cái tên Âu Dương Vu Phi này, làm sao lại có thể trả lời như vậy chứ?
Hắn không cần gia tộc hắn, không cần người thân hắn sao…
“Ngươi… ngươi…”
Âu Dương Thiên ở đối diện, nghe Âu Dương Vu Phi trả lời như vậy, tức muốn hộc máu, máu dồn lên hai má nóng rực, nói không ra lời.
“Phi nhi, con làm sao lại biến thành như vậy?
Con nói cho mẫu thân biết, sao lại biến thành như vậy chứ?
Phi nhi, con có phải trúng tà gì không? Hay bị ma ám gì không?
Con quay về đi, quay về, chúng ta sẽ giúp con giải trừ, con đừng nên như vậy, đừng nên như vậy…”
Mẹ của Âu Dương Vu Phi bị trói bên cạnh Âu Dương Thiên.
Vốn lúc nhìn thấy Âu Dương Vu Phi, vẻ mặt bà muốn khóc mà khóc không nổi.
Lúc này thấy Âu Dương Vu Phi thấy tình cảnh bọn họ như vậy, lại còn mỉm cười, một lời nói quyết tuyệt với phụ thân.
Lập tức nhịn không được nữa, vừa gào khóc, vừa kêu Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi dời mắt đến mẫu thân hắn, quạt giấy trong tay khẽ quạt, cười nói: “Con không có trúng yêu pháp gì, cũng không bị ma ám gì cả.
Con vô cùng bình thường.”
Giọng nói ôn nhuận mà rõ ràng, trả lời rất tốt, nhưng không có gọi một tiếng “nương” (mẫu thân).
Ý này, ý này là…
“ Phi nhi, tại sao con không gọi mẫu thân? Phi nhi, con…”
“Không phải là không cho ta gọi sao? Ta tôn trọng quyệt định của mọi người a.”
Tiếng khóc của mẹ Âu Dương Vu Phi còn chưa dứt, quạt giấy trong tay Âu Dương Vu Phi lại vung lên, mỉm cười nói tiếp.
“Tên súc sinh này, ngươi mất hết tính người rồi.”
Đại ca Âu Dương Vu Phi, vẻ mặt vốn nghiêm túc nhưng giờ lại tựa như đang chìm trong băng.
Âu Dương Vu Phi nghe thấy vậy, quay đầu nhìn đại ca hắn, khóe miệng giương cao, chậm rãi nói: “ Trên chiến trường thì không có phụ tử, đây là binh pháp đã thuyết, được các tiền bối đời đời truyền thụ lại.”
Lời vừa nói ra, không đợi phụ thân, đại ca hắn vẻ mặt đang tức giận bừng bừng trả lời lại.
Âu Dương Vu Phi liền nói tiếp: “ Trên chiến trường không được lôi kéo quan hệ vào đây.
Các ngươi biết ta rồi đấy, một khi đã quyết định rồi thì tuyệt đối sẽ không quay đầu.
Ta muốn tấn công Minh Đảo, thì nhất định phải đánh thắng.
Cho dù, trước mặt có nhiều người có liên quan đến ta, thì cũng vô dụng.”
Chậm rãi ném ra bốn chữ thanh lãnh “thì cũng vô dụng”, trong giọng nói tuy ôn nhu nhưng ý tứ thì lạnh như băng, bén nhọn như sắt.
“Làm sao ngươi lại trở thành như vậy? Làm sao lại thành như vậy?”
Âu Dương Lạc, nhị ca của Âu Dương Vu Phi, quả thực không tin vào tai của mình.
“Phi nhi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì a, Phi nhi, làm sao ngươi có thể… làm sao ngươi có thể…”
Gào khóc, khiến cho mẹ của Âu Dương Vu Phi, dường như đứt từng đoạn ruột.
“Tên súc sinh nhà ngươi, ngươi là đồ không bằng cả heo chó.
Âu Dương gia làm sao có thể nuôi một tên cầm thú như vậy, sớm biết thế này, ngươi mới sinh ra ta nên bóp chết ngươi…”
Đối với sự khóc lóc của mẹ Âu Dương Vu Phi và vẻ mặt không thể tin được Âu Dương Lạc.
Âu Dương Thiên, cha của Âu Dương Vu Phi, sau khi thở một hơi, đã giận đến mức không thể khống chế, mở miệng điên cuồng mắng chửi, hoàn toàn không thèm chọc lọc từ ngữ.
Âu Dương Thiên này vừa mở miệng là mắng to.
Cả dòng họ Âu Dương bị trói phía sau hắn, mọi người nhìn thấy biểu hiện của Âu Dương Vu Phi như thế, cũng nhịn không được nữa.
Mọi người liền theo đó mắng chửi hắn liên tiếp.
“Súc sinh, sớm nên bóp chết ngươi…”
“Để ngươi lại thì có lợi gì chứ, chỉ biết cắn ngược lại một cái…”
“Khốn kiếp, lúc đầu sao lại sinh ra ngươi…”
Trời biển trong xanh, sóng biển đang bập bềnh, không có ngôn ngữ nào để diễn tả tình cảnh này, nơi tiếng nói so với đao kiếm còn muốn sắc bén hơn, đả thương còn sâu sắc hơn.
Phô thiên cái địa (nhiều như phủ đầy trời đất) hướng Âu Dương Vu Phi bắn tới.
Vạt áo tung bay, Âu Dương Vu Phi đứng ở mũi thuyền, bộ dạng thờ ơ.
Lưu Nguyệt đứng sau Âu Dương Vu Phi, mắt trầm xuống thật sâu.
Trong đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cơ hồ khiến người khác hít thở không thông.
Nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi đứng phía trước không hề cãi lại, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng kéo Hiên Viên Triệt bên cạnh.
Hiên Viên Triệt không hỏi gì, cũng không nói gì.
Chỉ là hơi giật mình, lấy thân hình che cho Lưu Nguyệt bên cạnh.
Lúc Hiên Viên Triệt tiến lên một bước, Lưu Nguyệt lại không tiếng động lui về sau.
Âu Dương Vu Phi không phải là người vô tình, hắn sẽ không thể không nhận người thân.
Mà vẻ mặt lạnh lùng cùng với mất hết tính người như vầy.
Chỉ có một khả năng, chính là “ném chuột sợ vỡ đồ”.
Đã như vậy thì, Âu Dương Vu Phi, điều hắn không dám làm, cũng không thể làm, vậy để nàng làm giúp.
Nàng xuống nước, làm lật thuyền đó, cứu người thân của hắn.
Lưu Nguyệt nhanh chóng đi về phía đuôi thuyền.
Dọc đường có người tiến lên, thay vào vị trí vừa rồi của nàng.
Không thể để cho đối phương nhìn thấy.
“Đứng lại cho ta.” Lúc Lưu Nguyệt đang lui ra vài bước, sắp ẩn thân vào khoang thuyền, thì Âu Dương Vu Phi vẫn đang đưa lưng về phía Lưu Nguyệt đột nhiên lên tiếng.
Lưu Nguyệt trong nhất thời, dừng bước lại, Âu Dương Vu Phi…
“Tới đây.” Không quay đầu lại, Âu Dương Vu Phi chỉ đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, giơ tay hướng chỗ Lưu Nguyệt, chậm rãi vẫy tay.
Tiếng rất nhẹ, nhưng lại khiến người nghe không thể làm trái.
Lưu Nguyệt nhíu mày thật sâu, Âu Dương Vu Phi này rốt cục muốn làm gì…
Không nghe Âu Dương Vu Phi nói, Lưu Nguyệt đứng yên ở đó.
“Tới đây, để cho ta dựa một chút.”
Cảm giác Lưu Nguyệt vẫn không nhúc nhích, chất vấn và kháng cự lời nói của hắn, Âu Dương Vu Phi thở dài một tiếng rất nhẹ gần như không thể nghe thấy, chậm rãi nói.
Tiếng rất nhẹ, nhưng lại khiến cho người khác hoàn toàn không thể coi như không biết gì.
Giống như, là sự mệt mỏi từ sâu trong tâm hồn phát ra.
Lưu Nguyệt cắn răng chậm rãi đi tới, đứng phía sau Âu Dương Vu Phi…
Nàng không có cách nào cự tuyệt Âu Dương Vu Phi như vậy.
Đứng phía sau Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt dùng bả vai đỡ lấy lưng Âu Dương Vu Phi.
Cùng lúc này, Hiên Viên Triệt cũng tiến lên một bước, đứng ở phía sau Âu Dương Vu Phi.
Song, Âu Dương Vu Phi chẳng qua chỉ đụng nhẹ bọn họ một cái, liền đứng thẳng người lại.
Cao ngạo như vậy, kiên cường bất khuất như vậy.
Một thân phong lưu như vậy.
“Âu Dương Vu Phi, cho ngươi thời gian một nén nhang để suy nghĩ, hoặc là đầu hàng, tùy Minh Đảo thẩm phán;
Hoặc là, bởi vì ngươi phản bội, giết hết tam tộc.”
Thanh âm lạnh như băng phá vỡ không trung, tung bay cùng biển xanh.
Vân tướng nhìn Âu Dương Vu Phi vẫn tự nhiên, mắt điếc tai ngơ trong khi vô số người thân đang chửi rủa, nói ra lời vô cùng lãnh khốc.
Sát khí lạnh băng, lan tỏa cả không trung.
Hai mắt Lưu Nguyệt nhíu lại, vung áo bào định lên tiếng.
Dám uy hiếp Âu Dương Vu Phi, dám diệt toàn gia tộc của hắn.
Chỉ cần Minh Đảo dám làm, nàng nhân thể phá hủy luôn cả Minh Đảo.
Song, Âu Dương Vu Phi đứng trước nàng lúc này lại nhẹ nhàng dựa vào nàng một chút, ý bảo nàng không nên mở miệng.
Lưu Nguyệt nhất thời trừng hai mắt, hung hăng nhìn lưng Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi này rốt cục muốn làm gì?
Hắn rốt cục nghĩ thế nào?
Tức giận và lo lắng trong lòng không thể hiện ra ngoài, Hiên Viên Triệt bên cạnh nàng, nhẹ nhàng giơ tay nhéo tay nàng.
Âu Dương Vu Phi đã muốn làm thì cứ để cho hắn làm đi.
Âu Dương Vu Phi cho tới bây giờ, chính là hay tự mình gánh vách mọi chuyện.
Lưu Nguyệt hiểu được ý của Hiên Viên Triệt, mày nhíu lại, nhưng không nói gì.
Đứng trên thuyền chủ của Thiên Thần, Âu Dương Vu Phi chau mày lại, cười như không cười nhìn khuôn mặt lạnh băng của Vân tướng.
Cười nói: “Vân tướng, ta vẫn cho rằng ngươi mặc dù không thông minh, nhưng cũng không đần, làm sao hôm nay lại hỏi những lời ngu ngốc như vậy.
Ta đã phản bội rồi.
Ngươi cho là ta lúc này còn sẽ quay đầu lại, để tùy ý Minh Đảo phán xét sao?”
Giọng nói thanh tĩnh, mang theo một chút ý cười, làm cho người nghe như tắm gió xuân.
Chỉ là, nội dung lời nói thật tàn nhẫn, thanh âm lại giống như tắm gió xuân, đối nghịch khiến cho người ta lạnh lẽo tâm can.
Lời vừa nói ra, Âu Dương Vu Phi không đợi Vân tướng truy hỏi, liền phất quạt giấy trong tay.
Nói tiếp: “Tính hình bây giờ ngươi cũng nhìn thấy.
Họ hàng thân thích tam tộc Âu Dương, không có một người nào ủng hộ ta.
Đã như vậy cần gì ta hi sinh chính mình, cứu người khác.
Ngươi nên biết, cho tới bây giờ con người của ta không phải kẻ hi sinh chính mình để cứu người khác.
Con người ta a, cho tới bây giờ chỉ biết lo cho mình thôi.”
Lời chầm chậm nói ra, Âu Dương Vu Phi vẫn ung dung cười cười nhìn Vân tướng.
Sự châm chọc trong mắt và vẻ mặt cười như không cười, rõ ràng như vậy rơi vào trong mắt mọi người.
Không nhìn cha mẹ của hắn, không nhìn huynh đệ tỷ muội, không nhìn bất cứ người nhà Âu Dương nào, trong mắt Âu Dương Vu Phi không hề có bọn họ.
Dễ dàng buông ra mấy câu, đẩy cả tộc Âu Dương rơi vào địa ngục.
“Âu Dương Vu Phi…”
“Phi nhi, ngươi… ngươi…”
“…”
Khiếp sợ và tuyệt vọng, cùng với sự nản lòng, tâm tình rối rắm đều thoáng hiện trên vẻ mặt của tất cả người gia tộc Âu Dương.
Những lời nói này so với việc công khai làm phản trong khoảng thời gian ngắn lúc trước còn nghiêm trọng và chấn động hơn.
Phản lại quân vương của mình là bất trung.
Ruồng bỏ đồng liêu của mình là bất nghĩa.
Khi sư diệt tổ, là bất hiếu.
Người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như vậy, quả thực là đứng đầu thiên hạ vạn ác.
Mặt biển một mảnh im lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ là mãnh liệt như cũ.
Mọi người dùng ánh mắt khinh miệt và chán ghét nhìn về phía Âu Dương Vu Phi đang đứng mỉm cười như cũ.
Không chỉ có người Minh Đảo, thậm chí còn có cả những binh sĩ Thiên Thần bên cạnh.
Người vong ơn phụ nghĩa, khi sư diệt tổ như vậy, thật đáng xấu hổ.
Gió thu tung bay, sắc mặt mọi người trên biển đều lạnh lẽo, chỉ có Âu Dương Vu Phi vẫn ung dung mỉm cười như cũ.
“Vu Phi.” Lưu Nguyệt đứng phía sau Âu Dương Vu Phi nhíu mày thật chặt.
Vươn tay, không cho Âu Dương Vu Phi phản kháng, nắm tay hắn thật chặt.
Tại sao lại để cho bản thân tới mức này chứ?
Tại sao…
Không tránh thoát được cái nắm tay thật chặt của Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi không thể làm gì khác hơn là ghé mắt nhìn qua Hiên Viên Triệt.
Ý bảo, hắn kéo nàng đi đi.
Song, Hiên Viên Triệt lại nhìn hắn một cái thật sâu, môi khẽ nhúc nhích.
“Ta từ trước đến nay không biết rằng, ngươi có thể vì người mình quan tâm, tự bẻ gãy răng nanh và máu thịt của mình, chịu đựng nuốt xuống đến mức này .”
(răng nanh: ý chỉ hình tượng, nhân phẩm, sức mạnh…những thứ khiến bản thân tự hào quý trọng.)
Lời nói tựa như tiếng thở dài phảng phất bên tai Âu Dương Vu Phi.
Đó là Hiên Viên Triệt truyền mật âm, chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy, nhìn Hiên Viên Triệt một cái.
Người này vẫn hiểu hắn, hiểu cách làm của hắn, càng hiểu sách lược của hắn.
Quay đầu liếc mắt với Âu Dương Vu Phi một cái, Hiên Viên Triệt tiến lên một bước, cùng hắn đứng đó.
Vai cùng vai, tay liền tay.
Giống như một loại tuyên bố không tiếng động, hướng đến binh sĩ Thiên Thần thể hiện sự ủng hộ tuyệt đối, và tuyệt đối không cho bất cứ người nào xem thường uy nghiêm của hắn.
Binh sĩ Thiên Thần vừa nhìn thấy Đế vương của mình im lặng ủng hộ, lập tức liền cúi đầu, không dám nhìn lung tung.
Âu Dương Vu Phi thấy không thoát khỏi được Lưu Nguyệt, cũng không cần đẩy Lưu Nguyệt ra nữa.
Nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt, không đợi Vân tướng có bất kỳ phản ứng nào, vung tay lên, hô to: “Tấn công.”
Trong khoảng khắc, tiếng kèn vang lên, làm kinh sợ cả vùng biển.
Tất cả thuyền chiến Thiên Thần vừa dừng lại, nghe tiếng kèn vang lên, khởi hành.
Thuyền chiến Thiên Thần đồng loạt xuất phát.
Không bận tâm đến gia tộc Âu Dương, Âu Dương Vu Phi thậm chí còn nhìn bọn họ cười khẽ.
Ánh mắt kia không tránh né, giống như không hề để ý.
Cứ đối mặt trực diện với những người hắn muốn tiêu diệt như vậy, dù đó là cha mẹ hắn, huynh đệ tỷ muội, người thân và … tất cả người trong tộc.
“Vân tướng, vậy chúng ta… Giết…”
Phó tướng đến truyền lệnh thấy vậy không khỏi trầm giọng nói.
Vân tướng thấy Âu Dương Vu Phi một chút cũng không để ý, trong mắt là vẻ lạnh như băng chưa từng có: “ Thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi.”
Phó tướng bên cạnh không dám nói tiếp, người thay đổi là ai, ai cũng hiểu được.
Sau khi nhẹ nhàng nói nhỏ, ánh mắt Vân tướng trầm xuống, phẫn nộ quát: “Giết, giết cái gì, không nhìn thấy tên phản đồ đó một chút cũng không để ý đến họ sao.
Không có tác dụng khống chế, giết cái gì.
Huống chi, đó là gia tộc Âu Dương, ngươi muốn giết là giết sao.”
Liên tiếp rống giận, quát mắng phó tướng vừa kiến nghị giết cả thị tộc Âu Dương, làm cho hắn cũng không dám ngẩng đầu.
“Tiến lên, chuẩn bị tấn công.”
Không có cách nào khống chế Âu Dương Vu Phi, vậy chỉ có thể lấy đá chọi đá.
Kèn lệnh phá không, đội thuyền chiến nhỏ lập tức bắt đầu rút lui, thuyền chiến Minh Đảo tiến lên.
Xuyên qua sóng biếc, nhìn thuyền chiến chở đầy người nhà của Âu Dương Vu Phi không bị giết mà lại rút lui về sau, Lưu Nguyệt mới tỉnh ngộ.
Không khỏi hung hăng ngắt tay Âu Dương Vu Phi một cái.
Cái tên này, dùng khổ nhục kế.
Chỉ là sau này, không có người nào trong gia tộc Âu Dương có thể cảm thông cho hắn nữa.
Âu Dương Vu Phi, tự tay mình, biến bản thân thành kẻ cô độc không nhà để về rồi.
Cảm giác được Lưu Nguyệt đang nắm chặt, Âu Dương Vu Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt đang nhìn hắn chằm chằm, liền cười nhẹ nói: “Có phải nhìn thấy ta rất thuận mắt hay không, ta không ngại nàng bỏ Hiên Viên Triệt theo ta đâu nha.”
Lưu Nguyệt không khỏi trợn mắt nói: “Cái tên này…”
“Hay lắm, quả nhiên Tả hộ pháp dự đoán không sai, gia tộc Âu Dương không thể khống chế Âu Dương Vu Phi.”
Lưu Nguyệt vừa mới mở miệng nói, đột nhiên một tiếng khen ngợi lạnh như băng từ phía Minh Đảo truyền đến.
Giữa tiếng kèn lệnh vang dội, lại truyền đến rất rõ ràng.
Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, nghe thấy lập tức nhìn sang.
Chỉ thấy một người giống như chuồn chuồn đạp nước (nhẹ nhàng, hời hợt), đạp trên thuyền chiến Minh Đảo như một con chim đại bàng vỗ cánh bay đến.
“Vô tướng Kim Cương.” Âu Dương Vu Phi nhíu mày.
Không đợi mấy người Lưu Nguyệt hỏi gì, tên Vô Tướng Kim Cương gì đó, đã vượt biển bay đến, đứng trước mặt chỗ hai quân đối đầu với nhau.
“Gia tộc Âu Dương không làm gì được Âu Dương Vu Phi, không biết Nạp Lan Thủy có làm gì được Nạp Lan Lưu Nguyệt hay không.” Mặt biển sóng gợn lăn tăn, lóe sáng, khiến người ta không thấy rõ diện mạo của hắn.
Nhưng nội dung trong lời nói lạnh như băng lại làm kinh sợ tứ phương.
“Nạp Lan Thủy, trước thì phóng túng để cho con gái mình làm bậy, sau lại tự tiện xông vào cung cấm.
Hai tội đều đáng phạt, đưa nhốt vào Hình nhai (nơi chịu hình phạt) trong Cấm cung.”
Không đợi Lưu Nguyệt mở miệng, người mới đến lạnh lùng nói ra một câu.
Lời nói vừa dứt, thân hình Âu Dương Vu Phi run lên, hai con ngươi ánh lên sự giận dữ và lạnh lẽo.
Vung tay lên, thuyền chiến đang đi tới lập tức ngừng lại.
“Sao vậy? Chỗ đó rất ghê gớm sao?” Lưu Nguyệt nhất thời ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vu Phi.
“Hình nhai Cấm cung, chưa từng có người nào còn sống đi ra ngoài cả, cực hình nơi đó…”
Âu Dương Vu Phi còn chưa nói hết, nhưng ý nghĩa đã rõ ràng.
Lưu Nguyệt nhất thời chậm rãi nheo mắt lại.
Nạp Lan Thủy, mặc dù không phải mẹ ruột nàng.
Nhưng là mẹ ruột của thân thể này.
Loại máu mủ tình thâm này, rõ ràng đã khắc sâu trên thân thể này.
Khiến cho nàng không thể bỏ qua được, càng không thể tránh né.
Hiện tại chỉ là nghe thấy nàng bị bắt vào cái hình nhai gì đó, bị cực hình gì đó.
Trong tâm đã bắt đầu từng đợt quặn đau.
Minh Đảo dùng thị tộc Âu Dương nhưng không làm gì được Âu Dương Vu Phi, bây giờ dùng Nạp Lan Thủy để khống chế nàng.
Không nói gì, nhưng lại là một cổ sát khí vững chắc, bắt đầu ngưng kết xung quanh Lưu Nguyệt.
Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt giảm xuống.
Dường như cảm nhận được sát khí bén nhọn của Lưu Nguyệt.
Vì vậy, tên Vô Tướng Kim Cương không biết công lực thế nào, hoặc nguyên nhân gì mà có thể đứng vững trên biển, lại lạnh lùng quét mắt qua chỗ này.
Thanh âm lạnh băng vang dội khắp nơi.
“Nạp Lan Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi, Liên Khinh, ba người các ngươi nghe cho rõ đây.
Lần này các ngươi làm không tệ.
Tam đại đảo phụ cũng không làm gì được các ngươi, đánh tiếp tục, chẳng qua cũng chỉ là thua mà thôi.
Minh Đảo ta không phải là nơi thắng thì kiêu ngạo, thua thì không vực dậy nổi.
Vương tôn có lệnh, mở đảo chủ, cho phép các ngươi tiến vào.
Nhưng mà chỉ cho phép nhiều nhất là mười người tiến vào.
Muốn vào hay không, có dám vào hay không, đều do các ngươi quyết định.
Nếu muốn đánh tiếp, Minh Đảo chúng ta dù có ngọc đá cùng vỡ cũng sẽ phụng bồi tới cùng.”
Lời vừa nói xong, hắn giơ tay lên, một lệnh bài màu vàng đã nằm trong tay, là Minh Vương lệnh.