Nàng thoáng nhíu lông mày, đắn đo đáp trả: "Phụ hoàng, nhi tức với Vương gia cũng chỉ là nghe nói, bệnh tình của Chu Vương đã tới giai đoạn cuối."
"Phụ hoàng cũng biết mà, nhi tức cũng được coi là đại phu, mà trách nhiệm của đại phu chính là cứu người. Nhi tức cũng không đành lòng đứng nhìn Chu Vương cứ như thế... Cho nên đã kéo Vương gia cùng tới Chu Vương phủ."
Vân Quận Ninh chỉ lo là mình trả lời sai chỗ nào đó sẽ bị Mặc Tông Nhiên nhìn ra, nàng với Mặc Diệp là cố ý muốn lôi kéo Mặc Vĩ.
Người ở kia là đế vương.
Bậc đế vương, xưng bá thiên hạ.
Mặc Tông Nhiên đã xưng để nhiều năm, làm sao lại không nhìn ra trò mèo của họ?
Cho nên, Vân Quán Ninh đáp trả rất kỹ càng.
"Con khẩn trương cái gì? Trẫm đâu phải trách con là lo chuyện không đâu
chứ."
Mặc Tông Nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Lão Tử cũng là nhi tử của trẫm, chỉ là trẫm muốn biết, bệnh tình của nó rốt cuộc là như thế nào rồi?"
"Đám thái y vô dụng đó, đều nói Lão Tử đã không còn cách cứu chữa."
Sau khi ông ta nghe được Vân Quán Ninh đi tới Chu Vương phủ, trong lòng lại thắp lên chút hy vọng.
Có lẽ nàng, có thể chữa khỏi cho Mặc Vĩ?
Hóa ra là để hỏi thăm bệnh tình của Mặc Vĩ...
Vân Quán Ninh nhẹ thở phào trong lòng, lúc này mới thành thật nói: "Phụ hoàng, bệnh tình của Chu Vương quả thực là phức tạp. Nhi tức đang dốc toàn lực để tìm cách chữa trị, nhưng mà tới này vẫn không có cách gì."
Nàng cũng khẽ thở dài một hơi: "Đây cũng là lần đầu tiên, nhi tức nhìn thấy loại bệnh quái lạ như vậy."
Nghe thế, tia hy vọng trong lòng Mặc Tông Nhiên cũng thoáng tắt vụt.
Ông ta cũng biết.
Mặc Vĩ bị bệnh nhiều năm, có vô số thái y và đại phu đều lắc đầu chịu thua.
Cho dù là Vân Quán Ninh, có lẽ cũng không phải là ngoại lệ...
"Bỏ đi! Nếu quả thật đã không thể chữa khỏi, vậy thì cứ cho qua đi."
Mặc Tông Nhiên tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!