“Những lời kế tiếp đây ngươi nghe kỹ cho ta.”
Như Ngọc chậm rãi đứng dậy: “Ngươi phải giúp Minh Vương vượt qua cửa ải khó khăn này, tốt nhất là kéo Doanh Vương xuống nước. Nếu không thì đêm nay, ta sẽ khiến ngươi nếm thử thế nào là cảm giác sống không bằng chết.”
Cơ thể Lưu Đại Văn cứng đờ.
Chẳng qua là chỉ một lúc thôi, ông ta đã cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết rồi.
Nam nhân trước mặt này là ma quỷ à?
Lưu Đại Văn sợ rồi, sợ từ tận đáy lòng.
Ông ta vội vàng gật đầu: “Dạ, dạ, dạ, ta nhất định sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ dựa theo lời của ngài nói mà làm.”
Như Ngọc vừa mới dơ chân lên, đang định đạp một cước vào ngực ông ta, ai mà biết Lưu Đại Văn đã thức thời đồng ý rồi: “Coi như ngươi biết thức thời.”
Hắn ta thu chân lại, một tay kéo Lưu Đại Văn dậy.
Để cho ông ta sửa sang lại y phục một chút: “Chắc ngươi sẽ không vừa quay đầu thì lập tức tố cáo với Doanh Vương đâu nhỉ?”
Lưu Đại Văn đã sớm sợ tới mức toàn thân cứng ngắc.
Ông ta không dám động đậy lung tung, chỉ run giọng trả lời: “Không dám, ta không dám…”
Giữa Doanh Vương và Minh Vương, dù sao ông ta cũng phải chọn một người.
Lúc trước giúp đỡ Doanh Vương là bởi vì ông ta có nỗi khổ trong lòng.
Bây giờ khai Doanh Vương ra, chỉ là để bảo vệ tính mạng.
Như Mặc đưa ông ta về Lưu phủ, cởi xong dây thừng thì lập tức rời đi. Lưu Đại Văn đã bị lạnh đông cứng từ lâu, hai tay run rẩy cởi bỏ miếng vải che mắt xuống.
Thấy là phòng ngủ của ông ta, lúc này mới thở dài thả lỏng một hơi.
Nếu không phải là trên người ướt đẫm, ông ta sẽ cho rằng cảnh tượng tối nay chỉ do ông ta mơ là một cơn ác mộng.
Ông ta run rẩy thay bộ y phục ướt đẫm trên người, không để ý đến bóng đêm càng thêm dày đặc, lòng nóng như lửa đốt đi ra khỏi Lưu phủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!