Mặc Diệp đứng ngoài cửa, hắn muốn nghe xem Vân Quán ninh sẽ nói gì tiếp theo.
Nhưng trong điện lại vô cùng tĩnh lặng.
Vân Quán Ninh không nói gì, chỉ nghe thấy Mặc Tông Nhiên nói: “Lão Thất có thể tìm ra Huyền Sơn tiên sinh, chuyện này trẫm chưa bao giờ ngờ tới.”
“Con nói thật cho ta biết, có phải là con giúp nó không?”
“Phụ hoàng, con dâu chỉ là một nữ nhân đã có chồng, lui về lo việc trong nhà, sao có thể quen biết Huyền Sơn tiên sinh.”
Vân Quán Ninh cúi đầu, nàng lấy từ trong phòng ra vài nhánh Khẩu Phục Dịch có tác dụng tĩnh tâm an thần rồi nói: “Phụ hoàng, mỗi tối trước khi đi ngủ người ngâm một nhánh này uống, có thể giúp người ngủ ngon hơn.”
“Được.”
Mặc Tông Nhiên nhìn đống Khẩu Phục Dịch lạ hoắc trước mặt, chẳng chút nghi ngờ.
Y thuật của Vân Quán Ninh như thế nào, trong lòng ông biết rõ.
Nói cách khác, ông tuyệt đối tin tưởng nàng.
“Phụ hoàng, nếu không còn việc gì thì con dâu xin phép cáo lui.”
Vốn dĩ Mặc Tông Nhiên còn đang muốn thảo luận với nàng một lát về chuyện Lưu Đại Văn cấu kết với Mặc Hồi Phong… Nhưng trông thấy bộ dạng nàng có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, ông chỉ đành khoát tay: “Đi đi.”
Vân Quán Ninh thu dọn tủ thuốc, cúi xuống hành lễ rồi rời khỏi.
Vừa mở cửa điện ra, Vân Quán Ninh đã thấy Mặc Diệp đứng bên ngoài.”
Nàng giống như không nhìn thấy hắn, cứ vậy mà đi thẳng, dần dần bóng dáng cũng khuất xa.
Thấy thế, Mặc Diệp lập tức nhíu chặt mày.
Ban nãy vốn là Mặc Diệp muốn mở miệng nói chuyện với nàng, lại trông thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng nên cuối cùng hắn chẳng nói được câu nào.
Mãi cho đến khi bóng dáng Vân Quán Ninh mất dạng không còn thấy đâu nữa, trong ngự thư phòng vang lên giọng nói của Mặc Tông Nhiên, Mặc Diệp mới bừng tỉnh trở lại.
“Còn đứng ở ngoài cửa làm gì? Định làm thần giữ cửa sao?”
Lúc này Mặc Diệp mới bước chân vào trong ngự thư phòng.
“Phụ hoàng.”
Hắn chắp tay hành lễ.
“Ngồi xuống rồi nói.”
Mặc Tông Nhiên thu đống Khẩu Phục Dịch lại, nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của hắn rồi nói: “Quán Ninh vừa mới đi ra, hai ngươi lại không nói gì với nhau hay sao? Đã đến nông nỗi này rồi?”
“Trẫm bảo người đi nhận lỗi với thê tử của ngươi, ngươi nhận đến đâu rồi?”
Mặc Diệp bất lực.
Mấy năm gần đây, nữ nhân theo đuổi hắn nhiều không kể hết… Trong số đó những người theo đuổi Vân Quán Ninh vẫn là lợi hại nhất.
Mấy năm gần đây, hắn đã quen với việc Vân Quán Ninh luôn bị thương khi ở bên cạnh hắn, nguyện ý vì hắn mà trả giá tất cả.
Đột nhiên, nàng lại trở nên lạnh lùng, khiến hắn thực sự có chút không quen.
“Nó không nghe, chứng tỏ rằng ngươi chưa đủ chân thành.”
Mặc Tông Nhiên hừ lạnh: “Nha đầu Vân Quán Ninh này, trầm thấy quả là một cô nương tốt! Không cần biết trước đây hai ngươi như thế nào, sau này ngươi nhất định không được ức hiếp nó nữa.”
“Vâng, thưa phụ hoàng.”
Mặc Diệp thành thật đáp ứng.
“Bỏ đi, không nói đến chuyện này nữa.”
Mặc Tông Nhiên đứng dậy, đi lại vài bước trong ngự thư phòng.
Ông đi tới cạnh cửa sổ, nhìn quang cảnh thiên nhiên tươi đẹp bên ngoài, quay người nhìn Mặc Diệp, cau mày nói: “Chuyện hôm nay, ngươi có điều gì muốn nói với trẫm không?”
“Nhi tử tới đây để cầu xin phụ hoàng tha tội.”
Mặc Diệp đứng dậy, một tay hất vạt cẩm bào ra đằng trước rồi quỳ xuống nghiêm chỉnh trước mặt Mặc Tông Nhiên.
“Hả?”
Mặc Tông Nhiên đứng yên tại chỗ, nhướng mày nhìn hắn: “Ngươi nhận sai cái gì với trẫm?”
“Kỳ thực nhi tử chưa từng điều tra ra tung tích của Huyền Sơn tiên sinh, cũng chưa từng gặp mặt ông ấy, hôm nay con chỉ làm thế để lừa Lưu Đại Văn, cho nên cũng đã lừa dối phụ hoàng.”
Mặc Diệp dùng giọng điệu chân thành để nói.
Chuyện này, Mặc Tông Nhiên cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Huyền Sơn tiên sinh là người như thế nào?
Nếu mà dễ dàng tìm được như thế…
Thì e là đã không được xưng là cao nhân ngoại giới rồi!
Vừa nãy Mặc Diệp ở Cần Chính Điện đã nói từng gặp qua Huyền Sơn tiên sinh, lúc đó ông đã biết thừa tiểu tử này chắc chắn đang nói bừa.
Nhưng ông vẫn chưa vội lột trần.
Thứ nhất là ông muốn giữ thể diện cho hắn trước mặt bao nhiêu người.
Thứ hai là ông cũng muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn làm cái gì.
Mặc Tông Nhiên chăm chú nhìn hắn, không nói năng gì.
Rất lâu sau mới thấy ông cúi đầu mỉm cười, nói: “Đứng dậy rồi nói!”
Ông vỗ nhẹ vào vai Mặc Diệp: “Có cái gọi là việc quân cơ không ngại nói dối, cũng có lúc nói dối sẽ giống như con dao hai lưỡi, có thể bóc trần một lời nói dối thì cũng có thể có thêm một lời nói dối khác!”
“Mặc dù hôm nay ngươi đã lừa trẫm nhưng cũng đã vạch trần được bộ mặt thật của Lưu Đại Văn, tránh được việc trẫm vẫn bị ông ta làm lu mờ tâm trí.”
“Ngươi có đầu óc như vậy, cũng xem như có được vài phần phong độ của trẫm hồi còn trẻ.”
Xem như cũng là sự động viên rất lớn đối với ông!
“Thần Cơ Doanh, trẫm giao cho ngươi cai quản, còn nữa, nha đầu Quán Vân mà năm đó trẫm ban hôn cho ngươi, cũng là một lựa chọn sáng suốt.”
Mặc Tông Nhiên đi tới một bên rồi ngồi xuống, cúi đầu thở dài một hơi: “Khoảng thời gian này ngươi đã khiến trẫm có cách nhìn khác về ngươi.”
“Lấy được thê tử hiền tài đức độ, Quán Ninh đã đối xử và giúp đỡ ngươi không ít lần.”
Nói qua nói lại vẫn quay về chủ đề Vân Quán Ninh.
Khoé mắt Mặc Diệp hơi co rút một chút.
Không phải phụ hoàng lại muốn răn dạy hắn một trận nữa chứ?
Cũng may, Mặc Tông Nhiên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Người đứng sau lưng Lưu Đại Văn chính là lão Tam?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi tử vẫn chưa dám chắc chắn việc này… nhưng mà, cũng đã nắm chắc chín mươi phần trăm trong tay.”
“Lời này của ngươi không phải thừa rồi sao?”
Mặc Tông Nhiên liếc hắn: “Trẫm biết, ngươi không muốn nói xấu lão Tam trước mặt trẫm, nhưng sai là sai!”
“Quán Ninh nói không sai, phải nghiêm nghị trừng trị.”
Ông quay đầu đi hướng khác: “Giờ đây lão Tam đã không còn đi theo con đường chính đạo nữa rồi.”
“Còn không lo quản giáo chặt chẽ, chỉ sợ sau này nó sẽ lầm đường lạc lối.”
Mặc Tông Nhiên thâm sâu nhìn hắn rồi nói: “Ngươi đừng có học thói xấu giống Tam ca của mình.”
Phụng mệnh của Mặc Tông Nhiên, Mặc Diệp lập tức tới Cố gia một chuyến.
Ai mà ngờ được hôm nay thật không trùng hợp, Vân Quán Ninh không có ở đây.
Ngược lại hắn lại gặp Viên Bảo, đứa nhỏ này trước sau như một vẫn cứ kiêu ngạo như thế, nó chẳng thèm gọi Mặc Diệp một tiếng “gia phụ” mà chỉ quay cái lưng tròn lẳn về phía hắn.
Mặc Diệp bất đắc dĩ chỉ đành rời đi.
Khoảng thời gian gần đây, Vân Quán Ninh thường xuyên đi sớm về muộn, hành tung cực kỳ bí ẩn.
Kể cả đám người Cố Bá Trọng cũng không biết rốt cuộc nha đầu này đang làm cái gì.
Mấy ngày liền, Cố Bá Trọng đều đợi ở cửa, cuối cùng cũng bắt được quả tang nàng đi ra ngoài.
“Nha đầu này, rốt cuộc con đang bận cái việc gì vậy hả? Cả ngày cứ thần thần bí bí, ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu.”
Trời vẫn chưa sáng hẳn, phía chân trời xa hiện lên một vầng sáng, bên tai còn văng vẳng tiếng gà gáy.
Vân Quán Ninh nhìn Cố Bá Trọng đứng chắn ở cửa thì cười gượng mà nói: “Ngoại tổ phụ, sao người dậy sớm thế, người cũng muốn tập thể dục vào sáng sớm sao?”
“Tập thể dục buổi sớm?”
Vẻ mặt Cố Bá Trọng đầy nghi hoặc.
“Đúng vậy, là tập thể dục vào sáng sớm đó! Người đã cao tuổi rồi, phải chăm tập luyện thân thể vào sáng sớm mới tốt. Hay là để con dạy người Thái Cực Quyền nha?”
Nói xong không đợi Cố Bá Trọng trả lời, Vân Quán Ninh đã cầm lấy cổ tay của ông rồi dẫn ra vườn hoa sau nhà.
Đánh một động tác Thái Cực Quyền, Cố Bá Trọng bèn cảm thấy khí lực sảng khoái.
“Thái Cực Quyền này không tệ nha, sau này mỗi sáng ta đều sẽ dậy sớm để luyện tập.”
“Được! Ngoại tổ phụ, người phải thật kiên trì!”
Vân Quán Ninh nói vài câu khích lệ rồi vỗ vỗ lên vai ông: “Kiên trì mới có thể càng già càng dẻo dai!”
Thấy trời đã sáng, Vân Quán Ninh bèn thừa dịp chuồn mất.
Đợi nàng đi xa rồi, Cố Bá Trọng mới thu tay về, vô tư nói tiếp: “Không đúng! Không phải là ta đang muốn ngăn cản nha đầu này hay sao? Sao lại bị nó lừa nữa rồi?”
Nhưng bóng dáng Vân Quán Ninh đã biến mất rồi, Cố Bá Trọng chỉ đành lắc đầu về phòng rửa mặt, chuẩn bị dùng bữa sáng.
Sau đó lại dạy Viên Bảo học bài.
Nửa canh giờ sau, Vân Quán Ninh đã rời khỏi kinh thành.
Không biết nàng có được ở đâu một con ngựa, người ngựa cùng nhau phi như bay, rất nhanh đã bỏ xa kinh thành lại sau lưng.