Vân Quán Ninh đưa tay véo cổ hắn ta.
Nghe thấy một câu của Huyền Sơn tiên sinh thì vội thu tay lại: “Chuyện đó là thật?!”
Ông không xuống núi vậy lừa Tống Tử Ngư xuống núi cũng được!
Vân Quán Ninh bí mật xoa xoa tay, nhìn Tống Tử Ngư như một đứa trẻ ngoan, ngồi thẳng lưng đối diện với nàng, hai tay đặt trên đầu gối rất ngoan ngoãn…
“Lời người vừa nói, thì không thể thu lại được.”
Nàng trừng mắt nhìn Huyền Sơn tiên sinh: “Nếu người còn đổi ý thì chính là kẻ không ra gì!”
Huyền Sơn tiên sinh liếc mắt, “Tuyệt không đổi ý!”
Tống Tử Ngư nhìn sự tương tác giữa hai người, chỉ cảm thấy thú vị.
Sư phụ nhà mình đạo mạo xuất chúng, bao năm qua tính tình đạm bạc. Lần đầu tiên hắn ta thấy được ông giận đến đầy mặt như vậy, bớt đi mấy phần lãnh đạm xa cách, thêm mấy phần thân thiết gần gũi.
Tống Tử Ngư là đứa trẻ mồ côi được Huyền Sơn tiên sinh nhặt dưới chân núi hơn hai mươi năm trước.
Những năm qua, ông đối xử với hắn ta rất nghiêm khắc.
Sau này Tống Tử Ngư tròn hai mươi tuổi lại du lịch khắp bốn nước.
Cũng chỉ có một lần về lại núi Vân Vụ, Huyền Sơn tiên sinh kích động ôm hắn ta, ghì chặt đến độ không thở nổi.
Thời gian ông nghiêm mặt nhìn là đã không có ai dám đến gần làm thân là đa số.
Nhưng mà như vậy thôi Tống Tử Ngư đã thỏa lòng lắm rồi.
Hắn ta biết, sư phụ mình thương hắn ta nhất.
“Sư phụ, người đặc biệt truyền tin kên con về chính là để con xuống núi cùng vương phi sao?”
Tống Tử Ngư ngoan ngoãn như thuận hỏi.
“Ừ, nha đầu này rất khó đối phó! Cứ bắt ta xuống núi! Con cũng biết đấy, vi sư chỉ thích hợp với cuộc sống trên núi Vân Vụ, xuống núi cái là đầu váng mắt hoa tai ù…”
Huyền sơn tiên sinh tỏ vẻ rất bất đắc dĩ vô cùng.
Người ta thì sợ độ cao, ông vậy mà lại đi sợ chỗ thấp?!
“Nếu để nha đầu này tức giận, chắc chắn sẽ cho một mồi lửa thiêu rụi núi Vân Vụ của ta, ta chỉ đành để con xuống núi theo nó.”
Tuy rằng ông cũng không biết Vân Quán Ninh cứ bắt ông phải xuống núi rốt cuộc là để làm cái gì.
“Vâng, sư phụ.”
Tống Tử Ngư ngoan ngoãn đồng ý tất cả yêu cầu của sư phụ nhà mình, trước nay chưa từng từ chối.
Vân Quán Ninh vui vẻ cực kỳ!
Nếu Tống Tử Ngư đã là đồ đệ của Huyền Sơn tiên sinh vậy thì bản lĩnh trên người Huyền Sơn tiên sinh chắc chắn đều sẽ dùng hết tâm huyết truyền dạy cho đồ đệ duy nhất là Tống Tử Ngư này rồi!
Nếu vậy bắt Tống Tử Ngư xuống núi cũng như nhau.
Nói đi là đi, cơm nước no nê xong, Vân Quán Ninh cùng Tống Tử Ngư lên đường xuống núi.
Huyền Sơn tiên sinh thật sự không nỡ.
Không nỡ bỏ một tay nấu nướng giỏi như Vân Quán Ninh, còn cả rượu ngon của nàng nữa.
Thấy ông đỏ mắt chờ mong nhìn nàng… Vân Quán Ninh chỉ đành lấy từ không gian ra không ít rượu, còn có vài gói điểm tâm, ngỗng hun khói, gà om, vịt quay…
“Những thứ này chắc đủ cho người ăn một thời gian.”
Nhiệt độ ở núi Vân Vụ hơi thấp.
Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng trên đỉnh núi có gió thổi hiu hiu, còn có sương giá rơi về đêm.
Nghiễm nhiên giống với trời đông giá rét.
Cho nên những thứ đồ ăn này chỉ cần không mở gói ra thì vẫn có thể giữ được một thời gian.
“Đợi người ăn hết, ta lại đưa đến cho người”
Sau cùng vẫn là một người già, Vân Quán Ninh sinh ra vài phần lo lắng, dùng ánh mắt nhìn mẹ góa con côi nhìn ông: “Người tiếp tục làm người già cô đơn ở đây đi! Là bản thân người không xuống núi cùng ta.”
Huyền Sơn tiên sinh lau nước mắt: “Ninh nha đầu, ta biết ngươi ngoài miệng thì chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu phụ, ngươi không yên tâm nhất chính là ta.”
Vân Quán Ninh: “… Đúng đấy, ta là ngoài miệng thì chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu phụ đấy.”
“Là loại đậu phụ đông lạnh ở Đại Đông Bắc!"
Huyền Sơn tiên sinh nghe không hiểu, nhưng vẫn rưng rưng nước mắt.
Thấy vậy, Vân Quán Ninh lại lấy từ trong không gian ra mấy gói cá khô cay đưa cho ông: “Ấy, đừng khóc!”
Thuận tay đưa cho ông vài cây kẹo mút.
Huyền Sơn tiên sinh lúc này mới nín khóc mỉm cười: “Gà, ngan, ngỗng đều có rồi, thiếu cá thôi! Ngươi đang chơi gì vậy chứ? *** *** **** *** à?”
Ông xé giấy gói cây kẹo mút, thận trọng liếm nó.
Lập tức bị vị ngon của cây kẹo mút mê hoặc đến không dứt ra được.
“Ngọt thật!”
Huyền Sơn tiên sinh vui vẻ giống như một “đứa trẻ già” bảy tám tuổi.
Vân Quán Ninh bất lực: “Người đưa ta tiền sao? Còn *** *** **** ***.”
“Bọn ta đi rồi người phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Tống Tử Ngư dặn dò Huyền Sơn tiên sinh vài câu, Huyền Sơn tiên sinh lại dặn dò hắn ta vài câu… Mắt nhìn sắc trời không còn sớm, Vân Quán Ninh bắt đầu thúc giục.
Có Tống Tử Ngư ở đây, bọn họ rất nhanh đã xuống được núi.
Đoạn đường này, Vân Quán Ninh hỏi không ít vấn đề.
Câu trả lời của Tống Tử Ngư, làm nàng giật mình không thôi.
Nàng vốn cho rằng, Huyền Sơn tiên sinh tốt xấu cũng phải bảy tám chục tuổi rồi?
Ai ngờ Tống Tử Ngư đáp: còn chưa qua năm mươi!
Thấy vẻ mặt nàng khiếp sợ, Tống Tử Ngư cười giải thích: “Cái người nhìn thấy không phải mặt thật của sư phụ. Người vô cùng am hiểu về huyễn cảnh, cái người có thể nhìn thấy là dáng vẻ người nghĩ sư phụ như vậy.”
Câu này hơi phức tạp.
Vân Quán Ninh cẩn thận trau chuốt lại một chút, mới hiểu được ý Tống Tử Ngư muốn thế hiện.
“Ý ngươi là, ta tưởng tượng ra ông ấy là một ông già râu tóc bạc phơ, thì ông ấy sẽ biết ra một ông già như vậy?”
“Ừ.”
Tống Tử Ngư gật đầu.
Nhìn dáng vẻ Vân Quán Ninh nghẹn họng nhìn mình trân trối, hắn ta thấp giọng cười: “Không cần kinh ngạc, cái gì sư phụ cũng biết hết.”
Hay một tài năng đa thể loại?!
Vân Quán Ninh hối hận rồi.
Cho dù nàng có bắt cũng nên bắt người tài xuống núi!
Nàng nhớ đến lần đầu gặp được Huyền Sơn tiên sinh, dáng vẻ ông đạo mạo xuất chúng. Sau này ở chung thì dần biến thành một ông già nát rượu.
Sự thay đổi rõ ràng đến vậy, vậy mà Vân Quán Ninh lại không nhìn ra?!
Thì ra đều là vì Huyền Sơn tiên sinh dùng huyễn cảnh sao?!
Ông già nát rượu xấu xa này, tính tình cũng không vừa!
Vân Quán Ninh cảm thấy mình bị lừa, chớp mắt hỏi lại: “Vậy ngươi cũng biết tuốt à?”
“Ta… Tuy rằng không được như sư phụ, nhưng cũng biết đôi chút.”
Tống Tử Ngư khiêm tốn.
Vân Quán Ninh gật đầu, cũng nghĩ thông rồi: “Không sao! Hôm khác ta bắt sự phụ ngươi xuống núi. Ngươi không biết cái gì chúng ta cùng học qua một chút!”
Tống Tử Ngư tò mò liếc nhìn nàng.
Chỉ cảm thấy vị Minh vương phi nàng thật sự khác biệt so với những nữ tử hắn ta đã từng gặp.
Bầu trời tối dần, Vân Quán Ninh cùng Tống Tử Ngư vào đến kinh thành.
Có điều hôm nay, nàng không về Cố gia trước mà là về Minh vương phủ.
Nàng rời đi hơn hai mươi ngày đến lúc trở lại vương phủ vẫn là dáng vẻ lúc nàng rời đi.
Gã sai vặt gác cổng thấy nàng trở lại, kích động đến nước mắt lưng tròng: “Vương phi người thế nhưng trở lại rồi! Người còn không trở về, vương gia sắp hủy luôn cả vương phủ rồi!”
Có trời biết, thời gian Vân Quán Ninh và Viên Bảo không ở đây tính tình Mặc Diệp âm trầm bất ổn đến cỡ nào!
Hạ nhân trong vương phủ, ai nấy đều lo lắng chờ đợi, thấy hắn đều đi đường vòng.
Sợ rằng chỉ cần không cẩn thận chút thôi đến cái mạng nhỏ cũng không còn.
Cũng chỉ có vương phi và tiểu công tử có thể đè ép được vương gia thôi!
Nhưng mà lúc thấy sau lưng nàng là Tống Tử Ngư, mặt gã sai vặt đen như than: “Đây đây đây, vương phi, người, người có ý gì?”
Lúc trước vương phi xảy ra tranh chấp với vương gia, nói cái gì mà nàng nuôi nam sủng…
Chẳng lẽ lại, cái tên nam nhân nhìn rõ yếu đuối kia, thật sự là nam sủng của vương phi?!
“Vương phi à.”
Gã sai vặt cả gan, mời Vân Quán Ninh qua một bên, hạ giọng nói: “Người muốn nuôi nam sủng thì nuôi sau lưng vương gia là được rồi, nô tài sẽ xem như không thấy gì hết.”
“Nhưng, nhưng mà người sao lại dẫn người ta về phủ? Vương gia chắc chắn sẽ tức đến muốn lật trời!”
Thấy gã sai vặt hiểu lầm, Vân Quán Ninh vui vẻ, cũng không sốt ruột giải thích.
“Vương gia đâu?”
“Đang ở thư phòng ạ!”
Gã sai vặt vừa trả lời, đã thấy Vân Quán Ninh dẫn theo Tống Tử Ngư, đi về phía thư phòng.
Cái này thật sự không được mà!