Cũng may hắn nhanh nhạy, thoắt cái đã nắm được cổ tay của nàng.
Lần trước bị nàng tát một cái đã đành đi, lần này nàng lại dám động thủ với hắn ở ngay trước mặt người ngoài… Mặc Diệp hoàn toàn tức giận, kéo người kia vào trong lòng.
“Vân Quán Ninh! Bổn vương là phu quân của ngươi!”
Hắn hung hăng trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi muốn chết sao?”
“Phu quân thì đã làm sao? So với một phu quân suốt ngày đi nghi ngờ ta, ta thà làm một quả phụ!”
Vân Quán Ninh không chút sợ hãi mà đáp trả.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng đối đầu với Mặc Diệp.
Tống Tử Ngư lại lúng túng xoay người đi chỗ khác, hắn ta đứng ở bên ngoài cửa chờ bọn họ cãi nhau xong rồi mới quay vào.
“Mới nãy ta đã nói xong hết cùng với ngươi rồi, bây giờ ngươi lại bắt đầu nghi ngờ ta! Tự ngươi nhớ kỹ lại đi, điều kiện thứ hai là gì? Lặp lại cho ta nghe, một chữ cũng không được thiếu.”
Vân Quán Ninh giận đến run cả người.
Nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, Mặc Diệp không khỏi nhớ tới cảnh bọn họ cãi nhau đêm đó…
Nàng cũng là giận đến cả mặt đều nhíu chặt lại như này.
Trong lòng hắn bất giác lại cảm thấy hối hận, không thể làm gì khác hơn ngoài việc bỏ mặt mũi qua một bên, trầm giọng nhắc lại: “Điều kiện thứ hai, trong bất kỳ tình huống nào cũng đều không được phép hoài nghi ta! Tất cả mọi chuyện ta làm, cho dù không phải vì chàng thì cũng là vì Viên Bảo! Ta vẫn nói câu đó, chàng và ta cùng đứng chung trên một con thuyền, ta sẽ không hại chàng.”
“Lặp lại thêm lần nữa.”
Vân Quán Ninh vẫn chưa hết tức tối.
“Vân Quán Ninh, ngươi đừng có quá phận! Bổn vương nhường nhịn ngươi cũng có giới hạn thôi.”
Mặc Diệp cũng nổi giận.
“Ta bảo ngươi lặp lại thêm lần nữa.”
Vân Quán Ninh dùng sức đạp lên chân của Mặc Diệp: “Chỉ có khi lặp lại hai lần trở lên thì ngươi mới càng nhớ lâu được!”
Mặc Diệp bị đau, vội vã buông nàng ra, lùi lại về sau một bước.
Bị người kia bắt ép đến không còn cách nào khác, hắn cũng chỉ đành lặp lại thêm lần nữa.
“Câu thứ hai trong đó là gì?”
Vân Quán Ninh lạnh mặt nhìn hắn, như thể một cô giáo dạy văn đang trả bài học trò, ánh mắt đó khiến cõi lòng của Mặc Diệp căng thẳng, bỗng có chút chột dạ mà dời tầm nhìn sang chỗ khác.
“Tất cả mọi chuyện ta làm, cho dù không phải vì chàng thì cũng là vì Viên Bảo!”
Hắn đáp.
“Đúng vậy, ngươi nhớ kỹ cho ta! Nếu không vì Viên Bảo, ta nhất định sẽ không giúp ngươi.”
Vân Quán Ninh nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc Diệp càng thêm hổ thẹn.
Hắn có thể hiểu rõ hơn bất kỳ người nào khác, Vân Quán Ninh yêu thương Viên Bảo như thế nào. Viên Bảo, chính là tính mạng của nàng.
Vì Viên Bảo, nhất định nàng cũng sẽ không làm gì hắn cả, nhưng mà hắn lại hết lần tới lần khác đi chọc tức nàng. Hôm nay, vốn dĩ cả hai đã có thể làm lành được rồi.
Nhưng bởi vì hắn không biết lựa lời, lại bởi vì hắn nghi ngờ, cho nên mới khiến nàng tức giận thêm lần nữa.
Mặc Diệp cúi đầu, giọng nói cũng dịu dàng lại mấy phần.
“Ninh nhi, xin lỗi, đều do bổn vương không tốt.”
Lần đầu tiên, hắn phá lệ nhận sai: “Từ nhỏ bổn vương đã như thế, không thể tin được bất cứ người nào. Nàng cho bổn vương thêm chút thời gian, sau này bổn vương nhất định sẽ sửa.”
“Chà, mặt trời mọc ở đằng Tây sao? Hôm nay Vương gia lại còn biết nhận lỗi?”
Vân Quán Ninh cười lạnh.
Không hiểu sao, Mặc Diệp lại cảm thấy chuyện bị nàng hung hăng giẫm lên chân mình còn dễ chịu gấp mấy lần so với những lời lẽ vô tình và ánh mắt lạnh nhạt như này của nàng.
Hay là bởi vì sự xuất hiện của Tống Tử Ngư, khiến lòng của hắn có cảm giác nguy hiểm?
Hoặc chỉ đơn giản là bởi vì Viên Bảo?
Mặc Diệp không tìm ra được nguyên nhân cũng không tiếp tục làm căng hơn nữa, chỉ khẽ thở dài, trầm giọng nói: “Ninh nhi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi được không?”
Nhìn thấy cửa phòng đóng rất kín, biết được Tống Tử Ngư còn đang ở bên ngoài.
Lúc này, bên trong phòng lại cũng chỉ có hai người…
Hắn cúi đầu nhận sai, cũng có sao đâu.
Nam tử hán đại trượng phu, phải biết nhìn tình hình mà ứng phó.
Thê tử của hắn, hắn không cưng chiều thì còn ai cưng chiều đây?
Mặc Diệp liên tục niệm trong lòng mấy câu này… Đây là những gì mà Mặc Tông Nhiên đã từng dạy hắn, bản thân hắn vẫn luôn khắc cốt ghi tâm.
“Nào, tới uống ngụm trà đi, đừng giận nữa.”
Mặc Diệp cười cười, tự tay rót cho nàng một chén trà.
Hắn đường đường là một Minh Vương.
Trong mắt người khác, hắn uy nghiêm đến thế nào chứ?
Hôm nay ở sau cánh cửa này, hắn không chỉ nhỏ nhẹ nhận sai với Vân Quán Ninh, còn dịu dàng rót trà cho nàng…
Vân Quán Ninh cũng không phải người không nói đạo lý.
Cuộc sống lứa đôi không phải luôn sẽ có cảnh cơm không lành, canh không ngọt như này sao?
Cãi nhau cũng được, nhưng sau khi cãi xong cứ quên hết hờn giận, cùng nhau hướng về phía trước không tốt sao?
Nàng nhận chén trà, hừ nhẹ một tiếng: “Ta đã nói rõ ràng với chàng rồi, ta làm hết thảy chuyện này cũng là vì tốt cho chàng, chàng không được nghi ngờ ta. Nhưng chàng lại cứ không chịu nghe.”
“Được rồi, bổn vương nhất định sẽ nghe.”
Mặc Diệc ngồi xuống bên cạnh nàng: "Nàng còn không mau nói cho bổn vương biết, hắn ta rốt cuộc là ai vậy? "
Được Vân Quán Ninh nể mặt, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm rồi.
“Hắn thật sự là đệ tử của Huyền Sơn tiên sinh.”
Vân Quán ninh cau mày nói.
Nàng bưng chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới đặt xuống nói: “Chàng khỏi cần nghi ngờ! Thật sự ta đã tìm được Huyền Sơn tiên sinh, dắt theo người duy nhất bên cạnh ông ấy xuống núi rồi.”
“Bởi vì, Huyền Sơn tiên sinh không thể nào xuống núi được.”
“Ơ?”
Mặc Diệp giật bắn mình: “Nàng làm sao có thể tìm được Huyền Sơn tiên sinh?”
“Ta nghe ngoại tổ phụ nói, sau đó điều tra qua rất nhiều tư liệu mới miễn cưỡng xác định được nơi quy ẩn của ông ấy.”
Vân Quán Ninh không có gạt hắn.
Chỉ là Huyền Sơn tiên sinh không muốn bị người ngoài quấy rầy, càng không muốn có nhiều người biết nơi ở của mình.
Vân Quán Ninh chưa có nói ra chuyện người kia ở núi Vân Vụ.
“Khoảng thời gian này ta đi sớm về trễ, tất cả đều là đi thỉnh cầu Huyền Sơn tiên sinh.”
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mặc Diệp, giọng nói có vài phần oán giận: “Ta một lòng vì chàng, chàng và mẫu phi đều hiểu lầm ta! Món nợ này, ta còn chưa tính sổ với chàng!”
Nhìn thấy dáng vẻ uất ức đó của nàng, lòng của Mặc Diệp thoáng mềm nhũn: “Xin lỗi, Ninh nhi…”
“Chuyện qua rồi thì để cho nó qua đi, hiện tại nói rõ mọi chuyện là tốt rồi.”
Vân Quán Ninh cũng không phải người thích làm căng mọi chuyện, thuận miệng nói: “Tống Tử Ngư vốn đi ngao du tứ quốc.”
“Huyền Sơn tiên sinh không thể nào xuống núi, cho nên cố ý gửi thư bảo hắn trở về, theo ta xuống núi.”
“Cái gì hắn cũng biết, nhất định không phải loại người mua danh trục lợi như Lưu Đại Văn đâu. Ta đã tận mắt nhìn thấy Huyền Sơn tiên sinh hợi hại như thế nào, cho nên chàng không cần nghi ngờ vào năng lực của Tống Tử Ngư.”
Chỉ riêng với chuyện là một tay “ảo ảnh” của Huyền Sơn tiên sinh đã khiến Vân Quán Ninh trầm trồ thán phục, cảm giác như đã đang nghe kể chuyện thần thoại rồi.
Cho nên, nàng rất tin tưởng vào Tống Tử Ngư.
Tuy trong lòng Mặc Diệp có chút nghi ngờ.
Nhưng nàng đã nói như vậy rồi, lỡ như hắn nghi ngờ thì lại giẫm vào vết xe đổ lúc nãy nữa, cho nên tự hắn cũng không dám lên tiếng.
Chỉ là gật gù nói: “Được, vậy nàng đón hắn về định làm gì?”
Vân Quán Ninh lúc này mới mời Tống Tử Ngư đang ở bên ngoài vào trong, cả ba người cùng bàn bạc chuyện kế tiếp.
Vì để dẹp bỏ sự nghi ngờ của Mặc Diệp, nàng cố ý để Tống Tử Ngư trổ chút tài nghệ của mình.
Trổ chút tài nghệ bói toán.
Tống Tử Ngư bói được một quẻ, ngày mai Mặc Tông Nhiên sẽ tiến hành chém đầu Lưu Đại Văn. Hơn nữa còn bói ra được, Mặc Tông Nhiên sẽ nói những gì lúc chém.
Trước đó Mặc Tông Nhiên tống Lưu Đại Văn vào đại lao, chỉ nói là tùy ý chém đầu.
Nhưng vẫn chưa từng chém, bây giờ nghe người này nói thế, Mặc Diệp lại để tâm.
Hắn chỉ cần chờ sáng hôm sau tảo triều, nghe thử xem Mặc Tông Nhiên nói có giống với những gì mà Tống Tử Ngư đã bói hay không… Nếu không giống, chứng tỏ thực lực của người này chỉ là nửa vời, chẳng ra làm sao.
Nếu như giống, vậy chứng tỏ Tống Tử Ngư thật sự rất lợi hại!
Tất cả mọi chuyện, cứ chờ vào lần tảo triều sáng ngày mai sẽ có được đáp án thôi.