Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Không tìm được Tổng Tử Ngư làm nàng nhụt chí định rời núi. 

Ai ngờ mới đi được vài bước nàng đã bị Huyền Sơn tiên sinh gọi lại, giọng của ông nghiêm túc đến lạ: “Ninh nha đầu, mau đứng lại. Người có biết là người sắp gặp đại họa hay không?” 

Chỉ với câu nói đó, ông đã thành công khiến Vân Quán Ninh dừng bước. 

Phải rồi! 

Huyền Sơn tiên sinh chính là sự phụ của Tổng Tử Ngư. 

Những chuyện Tống Tử Ngư có thể dự đoán được thì không lý nào Huyền Sơn tiên sinh lại không đoán được. 

Nàng lập tức quay người lại nhìn ông, vội vàng hỏi: “Là đại học gì?” 

Vân Quán Ninh cứ tưởng là Huyền Sơn tiên sinh sẽ nói ra điều gì đó đáng sợ lắm, nhưng ai ngờ. 

“Hôm nay người lên núi sao lại không mang mỹ thực lên cho ta? Ta mà tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Thế thì còn không phải là đại họa à?” 

Huyền Sơn tiên sinh nói rất nghiêm túc. 

Vân Quán Ninh: “Người có tin là ta sẽ hạ ngươi bằng hai cú đấm hay không?” 

“Ngươi có thể thử.” 

Huyền Sơn tiên sinh chẳng thèm để ý mà tiếp tục kéo cần câu. 

Cần câu của ông rung lên, Vân Quán Ninh không tin vào mắt mình: “Hả? Không phải chứ? Thật sự có con cá ngu ngốc đến mức cắn móc câu không mồi sao?” 

Con cá ngu ngốc không ngừng quẫy đuôi một cách điên cuồng, bắn lên cả mặt nàng, như thể nó đang không vui vì bị nàng mắng là ngu ngốc. 

“Không đúng. Cụ ông, xin người nói cho ta biết, có phải ta thật sự sắp gặp phải đại nạn hay không?” 

Vân Quán Ninh ngồi xổm xuống bên cạnh Huyền Sơn tiên sinh. 

Bởi vì câu nói đó của Tống Tử Ngư và cơn ác mộng của Viện Bảo nên nàng luôn cảm thấy không yên lòng. 

Giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra. 

“Ai là cụ ông chứ?” 

Huyền Sơn tiên sinh không vui, ôm lẩm bẩm một tiếng rồi lại nhìn nàng: “Ta là một thế ngoại cao nhân, thế mà gặp ta người lại gọi ta là cụ ông, người cảm thấy thế có thích hợp không?” 

“Sao lại không thích hợp, cách ăn mặc của người chẳng phải nhìn rất giống mấy cụ già ở đầu thốn sao?” 

Nếu Vân Quán Ninh mà không phải lo lắng về chuyện ác mộng của Viên Bảo, lo ngại rằng có thể bản thân sẽ xảy ra chuyện thì quả thật nàng rất muốn xé lớp da chết của người này ra, để thấy bộ mặt thật sự của Huyền Sơn tiên sinh. 

“Ngươi đừng hỏi gì nữa, hôm nay ta không muốn tiếp chuyện.” 

Huyền Sơn tiên sinh ném con cá ngu xuẩn vừa nãy vào lại trong ao, rồi cũng thả luôn cái cần câu không xuống dưới. Ông nằm lên trên tảng đá, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần. 

Cụ ông này lại tự ái rồi sao? 

“Tống Tử Ngư đang ở đâu? Ta muốn đi tìm hắn.” Vân Quán Ninh hỏi. 

Huyền Sơn tiên sinh làm như không nghe thấy, đáp lại nàng chỉ là những tiếng ngáy ngủ. 

Vân Quán Ninh: "... Giận thật rồi? Được rồi, cụ lớn, ta đảm bảo sau này sẽ không kêu người là cụ ông nữa.” 

“Ngươi nói thật?” 

Mi mắt Huyền Sơn tiên sinh nheo lại. 

“Ta đảm bảo” 

Vân Quán Ninh gật đầu đầy trịnh trọng, nàng lấy ra một túi bò khô, bắt đầu xé từng miếng từng miếng bỏ vào miệng: “Ta nghe nói là mấy cụ ông có răng khỏe đều thích ăn cái này.” 

Mũi của Huyền Sơn tiên sinh hơi giật giật, ông im lặng duỗi tay ra muốn lấy túi bò khô: “Ngươi muốn hỏi cái gì?” 

“Người không phải là cụ ông, cái này người trẻ tuổi mà ăn thì không phù hợp lắm đâu.” 

Vân Quán Ninh giấu bò khô về phía sau lưng: “Theo ta thấy thì răng của người cũng không còn khỏe, không thể ăn cái này được, coi chừng gãy răng đấy.” 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận