"Cái gì không đúng?"
Triệu hoàng hậu liền hỏi.
Nhưng Dương thái y không đáp lại, chỉ nói với Vân Đinh Lan: "Xin Vân nhị tiểu thư đổi tay, để vị thần bắt mạch cánh tay còn lại."
Bị câu "cái này không đúng" của ông ta dọa sợ, Vân Đinh Lan chỉ có thể yếu ớt chìa cánh tay còn lại ra.
Dương thái y đặt ngón tay mình lên cổ tay nàng ta, nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu chẩn đoán.
Sau một hồi lâu, ông ta thu tay về, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Triệu hoàng hậu không nén nổi tò mò lại hỏi: "Dương thái y, rốt cuộc là làm sao? Ban nãy ngươi nói không đúng là cái gì không đúng?"
Nếu Dương thái y không phải ở viện chính, không phải do Mặc Tông Nhiên cử đến... thì với tính cách nóng nảy dễ nổi giận của Triệu hoàng hậu và Mặc Hồi Phong, chỉ e ông ta đã sớm bị kéo xuống đánh cho chết toi rồi.
"Triệu chứng bệnh của Vân nhị tiểu thư, không phải sảy thai ạ!"
Dương thái y vuốt râu, vô cùng nghiêm túc nói.
"Cái gì?"
Ánh mắt Triệu hoàng hậu lóe lên một tia chấn động, không dám tin liền hỏi lại: "Nhưng nó đã nhìn thấy máu chảy ra! Ban nãy Phần thái y cũng nói không thấy hỷ mạch nữa!"
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
"Thấy máu?"
Dương thái y cau mày nhăn mặt, lắc đầu: "Nương nương, đó không phải máu."
"Đó chẳng qua chỉ là quý thuỷ mà thôi."
Nghe xong, mấy người Triệu hoàng hậu đều trợn mắt ngây đần!
Lằng nhằng cả nửa ngày trời, bọn họ còn cho rằng Vân Đinh Lan chảy máu, ai mà ngờ đó chỉ là quý thuỷ?
Nếu quý thuỷ tới thì Vân Đinh Lan sao có thể mang thai?
Ban nãy nghe Dương thái y nói không phải máu, bà ta còn ôm chút hy vọng trong lòng... cứ nghĩ đứa con trong bụng Vân Đinh Lan vẫn còn khoẻ mạnh.
Nhưng nghe tới hai chữ "quý thuỷ" này...
Lẽ nào tất cả những kỳ vọng, vui sướng, kích động, rồi cả bao nhiêu lần đi khoe khoang khắp nơi về hoàng trưởng tôn của Triệu hoàng hậu suốt thời gian qua chỉ là hiểu lầm thôi ư?
Đây chỉ là trò đùa thôi sao?
Triệu hoàng hậu không trụ được nữa, trợn mắt hai cái rồi hôn mê bất tỉnh.
"Mẫu hậu, mẫu hậu..."
Mặc Hồi Phong tay mắt nhanh nhẹn chạy lại đỡ bà ta kịp, mới tránh không để Triệu hoàng dậu ngã nhào xuống đất.
Cả căn phòng rơi vào hỗn loạn.
Vân Đinh Lan ngồi trợ ngốc ra ở trên giường.
Quý thuỷ?
Vốn dĩ nàng ta không hề mang thai ư?
Tần Tự Tuyết định thần lại, trong lòng thầm vui mừng.
Nàng ta lập tức chỉ thẳng vào mặt Vân Đinh Lan, lớn giọng nhiếc móc: "Vân Đinh Lan, người được lắm, vì muốn bước chân vào Vương phủ mà không từ thủ đoạn ti tiện bỉ ổi, dám tính kế với Vương gia nhà chúng ta!"
"Lại còn khiến mẫu hậu mù mờ chẳng hay biết gì, tội này của người đáng chém chết!"
Thấy Mặc Hồi Phong còn đang luống cuống đỡ Triệu hoàng hậu dậy, nàng ta lại được dịp la lên: "Người đâu! Ném nàng ta ra ngoài kia!"
Lúc này cho dù Tần Tự Tuyết có xử lý Vân Đinh Lan thế nào đi chăng nữa, Mặc Hồi Phong cũng chẳng rảnh quan tâm.
Vân Đinh Lan không hề nhìn đi nơi khác, vẫn cứ ngây ngốc nhìn bọn họ.
Mặc Hồi Phong ném cô ta xuống giường, rồi đặt Triệu hoàng hậu đang hôn mê bất tỉnh nằm lên.
"Dương thái y, mau qua xem mẫu hậu ta!"
Dương thái y lập tức bắt mạch cho Triệu hoàng hậu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!