Chương 55: Viên Bảo mạnh nhất!
Dường như Tần Tự Tuyết cũng không ngờ được rằng mình sẽ gặp Mặc Diệp và Vân Quán Ninh ở đây.
Đặc biệt là Vân Quán Ninh.
Nàng ta thoáng lộ vẻ ngây ngẩn nhưng ngay sau đó lập tức trấn tĩnh bản thân. Nhưng nàng ta đã gặp qua tình huống giống như vậy rất nhiều lần, có lần nào nàng ta không khống chế được tình hình, lại có lần nào mưu kế mà nàng ta bày ra thất bại cơ chứ?
“Hoá ra là Minh Vương và Minh Vương phi.”
Nàng ta mỉm cười bước lại gần hai người, khuôn mặt lộ vẻ niềm mở thoải mái tựa như mâu thuẫn ở Minh vương phủ trước đó chưa từng xảy ra vậy: “Đã lâu không gặp.”
Lời này là nàng ta nói với Vân Quán Ninh.
Nhưng đôi mắt long lanh ngập nước của nàng ta lại cứ luôn nhìn chằm chằm vào Mặc Diệp.
Đúng là một đóa sen trắng không vướng bụi trần!
Vân Quán Ninh thầm tấm tắc trong lòng, nhưng biểu hiện của nàng vẫn tự nhiên như thường ngày: “Doanh Vương phi, đúng là lâu rồi mới gặp lại.”
Mặc Phi Phi vừa nghe nàng ta lên tiếng thì đã sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Nàng ta đã quen bênh vực cho Tần Tự Tuyết, cho dù có chứng cứ chứng minh nàng ta bị Tần Tự Tuyết hãm hại. Nhưng trong nhất thời, nàng ta vẫn không thể thay đổi được thói quen này của mình.
Vì thế nàng ta lập tức lên tiếng bảo vệ: “Vân Quán Ninh, người ăn nói kiểu gì đấy?”
“Sao lại nói thế? Tam tẩu làm gì người à?”
Vừa nói dứt lời thì thấy sắc mặt của Mặc Diệp lạnh lùng, nàng ta cũng lập tức nhận ra nên vô thức nhìn về phía Vân Quán Ninh.
Nàng cười thoáng vẻ mỉa mai: “Sao Cửu công chúa lại kích động như vậy? Ta chỉ đơn thuần chào hỏi Doanh Vương phi mà thôi. Bởi vì cũng đã một thời gian khá lâu không gặp mặt nàng ta rồi.”
Sở trường của Tần Tự Tuyết chính là nói chuyện lúc nào cũng có ẩn ý, giấu kim trong bông cả.
Bây giờ Vân Quản Ninh cũng học hỏi chiêu này của nàng ta!
Tần Tự Tuyết nghe nàng nói những lời này thì cũng lập tức hiểu rõ.
Đồ tiện nhân này đang xỉa xói nàng ta bị Mặc Hồi Phong cẩm túc đây mà!
Nàng thì không bị cấm túc chắc.
Tần Tự Tuyết âm thầm căm hận trong lòng, nhưng ánh mắt thì lại lộ vẻ oan ức nhìn về phía Mặc Diệp: “Ta cũng chỉ vốn định vấn an Minh Vương phi mà thôi, nói một lúc lại thành ra ta có lỗi rồi.”
Mặc Diệp không để tâm đến nàng ta.
“Doanh Vương phi, ta cũng vấn an người mà thôi.”
Vân Quán Ninh bày ra vẻ mặt vô tội: “Chẳng lẽ ngươi đã hiểu lầm gì đó?”
Tần Tự Tuyết: “...”
“Không.”
Nàng ta mỉm cười ngại ngùng, nhưng nụ cười lại lộ vẻ hơi miễn cưỡng, trực tiếp đi đến ngồi bên cạnh Mặc Phi Phi: “Phi Phi, nghe nói sức khoẻ của muội dạo này không được tốt, đã khá hơn chút nào chưa?”
“Vốn đã định sớm đến thăm muội, nhưng muội cũng biết đấy, tỷ là...”
Nàng ta tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Ánh mắt nàng ta cố ý nhìn Vân Quán Ninh: “Căn bệnh này e là dù chữa mãi vẫn không khỏi được!”
“Đặc biệt là đến mùa đông, cơ thể lại càng suy yếu hơn. Cho nên vẫn luôn ở trong vương phủ dưỡng bệnh, cũng không thể tiến cung thăm muội muội sẽ không giận tam tấu chứ?”
Vân Quán Ninh chưa bao giờ gặp người nào có thể mặt dày, vô liêm sỉ đến mức này.
Năm đó, sau khi Tần Tự Tuyết bị nàng “hãm hại” thì vẫn bệnh mãi không khỏi được.
Nhiều năm rồi nhưng cơ thể vẫn chưa khoẻ lên.
Mọi người đều biết chuyện này.
Mặc Phi Phi còn bênh vực kẻ yếu là nàng ta mấy lần nữa cơ.
Lúc này, Tần Tự Tuyết “vô tình” nhắc tới việc này, thế nhưng Mặc Phi Phi không lập tức mắng chửi Vân Quán Ninh mà lại lộ vẻ hơi ngượng ngùng hỏi: “Vậy tỷ đã mời thái y đến khám chưa?”
Bởi vì đã “giao hảo” với Tần Tự Tuyết nhiều năm như vậy, nên nếu phải lập tức đổi sang tỏ thái độ lạnh nhạt ngay thì nàng ta vẫn chưa thể làm được.
Trong lúc trò chuyện, Mặc Phi Phi hơi co người, lộ vẻ bất an mà dịch người ra xa hơn một chút.
Giống như muốn cách xa ra khỏi Tần Tự Tuyết.
Nhưng mà từ trước đến nay nàng ta không phải là người giỏi ngụy trang.
Động tác hơi tránh xa đó khiến ánh mắt của Tần Tự Tuyết thoáng tối đi.
“Nhìn có vẻ như đã tịnh dưỡng rất tốt rồi.”
Tần Tự Tuyết giấu hết cảm xúc của mình trong lòng, ôn nhu nói: “Hôm nay là sinh thần của Đức mẫu phi, muội có định đến Vĩnh Thọ Cung chúc thọ Đức mẫu phi hay không?”
Trong cung này, muốn biết phi tần có được sủng ái hay không thì chỉ cần xem người đó đang ở cung điện nào.
Triệu Hoàng Hậu ở Khôn Ninh Cung, Đức phi được sủng ái vượt trội thì ở Vĩnh Thọ Cung.
Nghe nói, nội thất của Vĩnh Thọ Cung không bằng bằng vàng ròng thì cũng là ngọc bảo, giường được đục đẽo từ một khối ngọc thạch, đông ấm hạ mát.
Những món đồ khác thì càng không càng nhắc đến, tất cả đều cực kỳ sang quý, hoa lệ.
Vì nhiều năm nay Mặc Tông Nhiên vẫn luôn chuyên sủng Đức phi, dẫn tới đại thần tiền triều đã sớm bất mãn, thỉnh thoảng lại dâng tấu thỉnh cầu: “Cầu Hoàng Thượng quân an toàn bộ hậu cung”, “Phế Đức phi”.
Thậm chí còn có người trực tiếp ra mặt nói giúp cho Hoàng Hậu...
Nhưng Mặc Tông Nhiên vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ.
Ai bảo người tốt nhất trong lòng ông chính là Đức phi chứ?
Sau khi Mặc Phi Phi xảy ra chuyện vào bốn năm trước thì chưa từng ra khỏi Vị Ương Cung nửa bước.
Cho dù là sinh thần của Đức phi cũng không ngoại lệ.
Nghe Tần Tự Tuyết nói vậy thì nàng ta thoáng do dự: “Muội.”
“Đi.”
Mặc Diệp tiếc chữ như vàng.
“Muội muốn đi.”
Mặc Phi Phi giận mà không dám nói gì, chỉ có thể yếu ớt nói: “Thất ca và Vân... Thất tẩu, chính là đến đây đợi muội cùng đến chúc thọ mẫu phi.”
Dưới ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Mặc Diệp, nàng ta thức thời nuốt ba chữ “Vân Quán Ninh” đã tới bên môi vào trong bụng.
Tần Tự Tuyết nghe vậy thì ánh mắt thoáng vụt qua vẻ hung ác, nham hiểm.
“Vậy sao? Vậy là tỷ đến không đúng lúc rồi.”
Nàng ta cố khiến bầu khí hoà hoãn hơn: “Đã bốn năm rồi muội chưa từng rời khỏi Vị Ương Cung, hôm nay Đức mẫu phi nhìn thấy muội thì nhất định sẽ rất vui mừng! Còn phụ hoàng mẫu hậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”
Những lời này thoạt nghe thì không có ý gì khác.
Nhưng Vân Quán Ninh biết, Tần Tự Tuyết chính là đang có ý ám chỉ.
Nàng ta ngầm nhắc nhở Mặc Phi Phi, rằng bốn năm đó của nàng ta đều là do Vân Quán Ninh gây nên.
Ai ngờ Mặc Phi Phi là một người đầu óc đơn giản.
Nên căn bản là nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của nàng ta!
Bị Mặc Diệp nhìn chằm chằm bằng ánh mắt tràn ngập áp bách đó, nàng ta còn tâm trí nào mà phân tích ẩn ý trong lời nói của Tần Tự Tuyết nữa chứ?
Nàng ta tuỳ ý đáp lại: “Ừ, đợi muội thu xếp một chút rồi cùng đến Vĩnh Thọ Cung. Mọi người, mọi người hãy ngồi xuống uống trà đi!”
Mặc Phi Phi vừa nói dứt lời thì đã chạy trối chết như một cơn gió vào tầm điện.
Để lại ba người Mặc Diệp khó xử đứng đối diện nhau.
Nhưng từ trước đến nay Vân Quán Ninh chưa bao giờ sợ rơi vào tình huống khó xử cả.
Chỉ cần bản thân nàng không cảm thấy xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là người khác!
Trên mặt nàng vẫn luôn mỉm cười, nói chuyện phiếm câu được câu mất cùng Tần Tự Tuyết: “Bốn năm không gặp, nghe nói Doanh Vương phi đã có thêm hai nữ nhi, thật là có phúc đấy!”
Nhưng khi Tần Tự Tuyết nghe những lời này thì lại thành ý trào phúng.
Đồ tiện nhân này đang chế nhạo nàng ta chỉ biết sinh con gái, không sinh được con trai sao?
Mặc Hồi Phong muốn có con trai.
Nàng sinh liên tiếp hai con gái, cho nên hắn ta mới thất vọng, sốt ruột muốn nạp thiếp để sinh con trai cho hắn ta.
“Nhận lời tốt đẹp của ngươi.”
Tần Tự Tuyết nâng chung trà lên, che giấu vẻ khổ sở trên mặt mình.
“Nữ nhi rất tốt! Có nữ nhi mới có thể hưởng phúc.”
Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, con gái mới là người được nâng niu trong lòng bàn tay. Nuôi con trai giống như chăn trâu vậy, chỉ cần con trai bình an khỏe mạnh là tốt rồi, chẳng phải có câu nghèo thì nuôi con trai, giàu thì nuôi con gái sao!
Vân Quán Ninh thở dài nói: “Sinh thêm vài nữ nhi nữa, đó mới thực sự hạnh phúc!”
Tần Tự Tuyết suýt nữa là phun hết ngụm trà mình vừa uống ra ngoài!
Sinh thêm vài nữ nhi?
Chỉ mới hai đứa mà Mặc Hồi Phong đã chẳng thèm đếm xỉa đến nàng ta nữa rôi.
Nếu không phải nàng ta là đích nữ của Tương phủ, sợ đến vị trí Doanh Vương phi này cũng chưa chắc giữ nổi đâu?!
Đồ tiện nhân này đang nguyền rủa nàng ta sao?!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!