Thấy thế, Mặc Diệp thân thiết tiến lại đỡ nàng, lại bị Vân Quán Ninh tránh né.
Nàng không cho hắn chạm vào nàng, tự mình ngồi xuống: "Lo lắng của Vương gia, ta không có phúc hưởng thụ."
"Lo lắng của người chỉ trở thành gánh nặng cho ta mà thôi. Ngươi nói lo lắng cho ta, thế nhưng lại đáp trả bằng cách lấy đi tính mạng người khác, những nợ máu đó đều tính lên trên người ta!"
Nàng lạnh lùng nghiêm mặt: "Diêm Vương gia đều ghi hết tội lỗi này trên đầu ta."
"Mặc dù là người hại người, nhưng người khác chỉ hận ta."
Cho dù là nguyên thân Vân Quán Ninh bị Mặc Diệp tra tấn đến chết, hay là hắn động một tí là muốn chém chém giết giết những người khác...
Từ nội tâm Vân Quán Ninh hy vọng, hắn sẽ không trở thành một người hung ác tàn nhẫn.
ít nhất là đừng mất đi tính người.
Một người mà ngay cả cảm xúc của mình cũng không biết khống chế làm sao, ở chung quả thực rất đáng sợ.
Tính hắn hay thay đổi thất thường, tính tình thì cổ quái.
Không thể nào đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ cần hơi vô ý, là đánh mất cái mạng nhỏ...
Vân Quán Ninh không sợ Mặc Diệp đối với nàng thế nào, nàng chỉ sợ Viên Bảo trưởng thành sẽ ảnh hưởng từ hắn, lớn lên cũng trở thành một người như vậy.
Dù sao nam nhân của Mặc gia, dường như trong xương cốt đều mang một sự cố chấp, đa nghi, tính cách thì tàn nhẫn.
Mặc gia là hoàng tộc.
Người trong hoàng tộc, đều giống nhau ở chỗ trời sinh có tính đa nghi, luôn chìm trong máu tanh hung bạo.
Nàng không hy vọng, tương lai của Viện Bảo cũng sẽ như thế.
Không dạy dỗ Mặc cẩu một trận khiến hắn thu mình lại, Vân Quán Ninh nàng sẽ không cho hắn nét mặt hòa nhã đầu!
Mặc Diệp không ngờ, Vân Quán Ninh lại nói đến như vậy. Chỉ thấy nàng mang vẻ mặt lạnh lùng, lời nói lại càng lạnh nhạt hơn, hắn không chịu nổi nữa: "Ninh Nhi..."
"Đừng nói nhiều nữa, ta muốn ở một mình."
Vân Quán Ninh không cho hắn có cơ hội nói chuyện: "Như Yên, mời Vương gia ra ngoài đi."
Như Yên khó xử.
Cuối cùng vẫn quyết định ra mở cửa: "Chủ tử..."
Mời!
Thấy Vân Quán Ninh đã mệt mỏi muốn nhắm hai mắt lại, Mặc Diệp cau mày, cuối cùng vẫn đứng lên: "Vậy nàng nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai bổn vương lại đến thăm nàng"
Hắn cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Như Yên đóng cửa lại.
Nàng ấy ghé sát vào cửa nhìn ra bên ngoài, sau đó lại đi đến bên cạnh giường, thấp giọng nói: "Vương phi, chủ tử không rời đi."
"Vẫn còn đứng ở ngoài cửa! Chủ tử thật sự rất lo lắng cho người"
Trong phút chốc Vân Quán Ninh mở mắt ra, ánh mặt lạnh bằng vô tình: "Như Yên! Ta biết bản thân đang làm cái gì! Nếu người đã lựa chọn ta, nên biết ai mới là chủ tử của ngươi!"
"Vâng, Vương phi..."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!