“Tống Tử Ngư, người vốn là cao nhân thế ngoại.”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tống Tử Ngư, giọng nói rõ ràng mang theo áp bức: “Ý của bổn vương, ngươi có hiểu không?”
Tổng Tử Ngư không nói chuyện, ngược lại Vân Quán Ninh lại có chút xấu hổ.
Nam nhân này lại dám ở trước mặt phụ hoàng mà nói nặng nề với Tống Tử Ngư?
Vẻ mặt Tống Tử Ngư bình thản.
Hắn ta dường như không tức giận vì lời nói của Mặc Diệp, chỉ nhẹ gật nhẹ: “Ý của Mình Vương, Tử Ngư hiểu, vẫn mong Vương gia yên tâm”.
Mặc Diệp vừa đi vừa quay đầu lại ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Chỉ còn lại Vân Quán Ninh và Tống Tử Ngư ở Ngự Thư Phòng, bầu không khí có chút cổ quái.
Mắt nhìn từ phương không có người, lúc này Tống Tử Ngư mới ngồi đờ đẫn trên ghế đẩu, vết
máu trên mặt đã mờ đi.
Hắn ta vô thức kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên một lần nữa thì ánh mắt đã trở nên u ám!
“Tống Tử Ngư! Ngươi không sao chứ?”
Vân Quán Ninh vội vàng chạy qua cởi trói cho hắn ta: “Tại sao người phải khổ sở như vậy? Tổi qua ta chỉ là thuận miệng nói với phụ hoàng mà thôi!”
“Sợ rằng người sẽ phạm tội lừa dối vừa.”
Tống Tử Ngư cười yếu ớt, đôi môi trắng bệch như tuyết.
Lúc này Vân Quán Ninh mới ngửi được mùi máu tanh nồng trên người hắn ta, cùng với mùi của thuốc... nghĩ tới vết thương khủng khiếp trên người hắn ta, hốc mắt nàng đột nhiên đỏ hoe: “Rốt cuộc vết thương của người là sao?”
Tống Tử Ngư cúi đầu không nói chuyện.
“Rốt cuộc người có chuyện gì giấu ta?”
Vân Quán Ninh cau chặt mày.
Tổi qua đến núi Vân Vụ, không cạy được miệng của Huyền Sơn tiên sinh.
Nên hôm nay nàng định hỏi trực tiếp Tống Tử Ngư!
Nàng vừa mở miệng nói thì đã nghe Tống Tử Ngư nói: “Quán Ninh, nếu sau này người có
chuyện gì, có thể trực tiếp đến hỏi ta.”
“Ở chỗ sự phụ, người sẽ không hỏi được gì đâu.”
Hắn ta quả nhiên biết nàng tôi qua đi tìm Huyền Sơn tiên sinh!
Vân Quán Ninh nghĩ tới nghĩ lui, nàng ngồi đối diện với hắn ta: “Tống Tử Ngư, nếu như người đã nói như vậy rồi, vậy thì ra sẽ thật sự nghiêm túc hỏi ngươi.”
“Thứ nhất, có phải trước kia ta và người có quen biết?”
Ánh mắt Tống Tử Ngư khẽ giao động, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Quả nhiên trước kia bọn họ có quen biết?
Nhưng Vân Quán Ninh dù có nghĩ thế nào cũng không ngờ nàng và Tống Tử Ngư có quen biết!
Lông mày nàng cau lại thành chữ JI', khuôn mặt ưu sầu: “Nếu như người đã biết, ta vốn dĩ không phải người thuộc không gian và thời gian này.”
“Ngươi phải biết, đối với ta mà nói có vài trí nhớ có thể đã bị khiếm khuyết, ta không nhớ là ta có quen biết ngươi.”
Vân Quán Ninh thăm dò hỏi: “Rốt cuộc các người có quan hệ gì?”
“Các người ở đây, chính là chỉ nguyên thân của Vân Quán Ninh và Tống Tử Ngư.
Tại sao Tống Tử Ngư lại gọi Vân Quán Ninh là Ninh Ninh?
“Một mình ta nhớ là đủ rồi.”
Tống Tử Ngư nhìn nàng một cách sâu sắc: “Quán Ninh, có vài chuyện người đã quên rồi, đối với người mà nói có thể càng tốt . Trong thế giới bí ẩn và không thể giải thích, ông trời lại lại an bài cho người quên đi chuyện này, vậy thì càng có lợi cho người hơn.”
“Sau này người chỉ cần nhớ, người là Vân Quán Ninh, ta là Tống Tử Ngư, như vậy là đủ rồi.”
Điều này có nghĩa là không tình nguyện nói cho nàng biết rồi...
Vân Quán Ninh buồn rầu: “Những cái người nói là có ý gì vậy?”
“Vừa rồi người còn nói, ta muốn hỏi ngươi cái gì thì chỉ cần hỏi ngươi! Ta đã hỏi hết rồi, ngươi còn không trả lời nghiêm túc, không phải người đang trêu đùa ta chứ?”
Tống Tử Ngư củi đầu, trầm mặc không nói.
“Được, ngươi không trả lời câu hỏi này, được thôi.”
Vân Quán Ninh thấy bộ dạng khó hiểu của hắn ta, chỉ có thể cắn răng lại hỏi:
“Vậy câu hỏi thứ hai.”
“Vết thương trên người người là thế nào?
Ánh mắt nàng nhìn vạt trắng phía trước của Tống Tử Ngư.
Nàng nhớ phía dưới quần áo trắng của hắn ta là những vết thương khiến người khác ghê sợ...
“Là bởi vì ta sao? Có thể trị khỏi không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!