Ai mà lại biết đến người Tây Dương?
Còn có thể nói tiếng Tây Dương"?!
“Ninh Nhi”
Mặc Diệp nghiêm túc nhìn nàng: “Nàng còn biết gì nữa không?”
Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt hắn, vẻ mặt của Vân Quán Ninh hơi thay đổi.
Gay go rồi!
Nàng lỡ miệng rồi!
Những diễn xuất vẫn luôn là sở trường của nàng. Vân Quán Ninh tỏ vẻ nghiêm túc nói ra những chuyện lung tung: “Ta còn biết rằng người Tây Dương ăn đồ ăn Tây Dương sẽ dùng dao và nĩa.”
“Làm sao nàng lại biết được?”
Mặc Diệp từng bước từng bước ép sát.
“Huyền Sơn tiên sinh nói cho ta biết!”
Vân Quán Ninh ra vẻ vô tội: “Tống Tử Ngư đã đi du ngoạn khắp thiên hạ, đã đến mọi nơi trên thế giới, kể cả các quốc gia Tây Dương”
“Sau đó khi quay về đã nói với Huyền Sơn tiên sinh. Để thể hiện trước mặt ta, Huyền Sơn tiên sinh đã đặc biệt dạy em một số tiếng của Tây Dương, còn kể cho ta nghe về rất nhiều chuyện về các quốc gia ở Tây Dương”
Nghe vậy, sự nghi ngờ trong mắt Mặc Diệp giảm đi một chút.
Nếu như đúng là nghe Huyền Sơn tiên sinh và Tống Tử Ngư nói, thì độ tin cậy đã cao hơn rất nhiều.
Hắn không biết Huyền Sơn tiên sinh ở đâu, còn bây giờ thái độ của hắn đối với Tống Tử Ngư... lại càng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Không thể tìm Huyền Sơn tiên sinh để hỏi, cũng không thể đổi chất với Tống Tử Ngư.
Vì vậy, đã không còn nghi ngờ gì nữa.
“Được rồi, mau đến ăn cơm thôi!”
Vân Quán Ninh dắt Viên Bảo ngồi xuống, đưa bát đũa cho thằng bé: “Thời tiết này mà được ngồi quanh bếp ăn lẩu là điều hạnh phúc nhất! Không có bếp lò, thì lò lửa cũng miệng cường được!”
Thấy Mặc Diệp định hỏi thêm nữa, Vân Quán Ninh vội vàng nói: “Bếp lò là lò sưởi của các quốc gia ở Tây Dương”
Nàng nhúng một miếng thịt bò cho Viên Bảo, lại nhúng một miếng khác cho Mặc Diệp: “Ăn
Như vậy mới có thể chặn miệng của Mặc Diệp.
Sau khi ăn no uống say, cả ba cùng đi dạo để tiêu hóa thức ăn.
Tới giờ hợi, Viên Bảo đã ngủ rồi.
Lúc này Mặc Diệp mới có cơ hội hỏi về chuyện bức thư: “Ninh Nhi, rốt cuộc là ai đã viết bức thư đó cho nàng vậy?”
“Vân Đinh Lan.”
Vân Quán Ninh nói không chút nghĩ ngợi nói: “Vân Đinh Lan nói với ta rằng Mặc Hồi Phong đã biết về sự tồn tại của Viện Bảo rồi. Hắn tức giận đến mức nổi trận lôi đình, rồi tự làm mình ngã bệnh!”
Mặc Hồi Phong biết đến sự tồn tại của Viện Bảo, Mặc Diệp hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào.
Tuy nhiên, Vân Đinh Lan lại viết thư cho Vân Quán Ninh, kể cho nàng nghe nhất cử nhất động của Mặc Hồi Phong...
Thật là kỳ lạ!
“Nàng không phải là đã trở mặt với nàng ta từ lâu rồi sao?”
Mặc Diệp nheo mắt: “Nàng và Vân Đinh Lan trở thành đồng minh từ khi nào thế?” Tại sao quan hệ giữa nữ nhân và nữ nhân lại kỳ lạ như vậy?!
Giây trước còn đối đầu gay gắt với nhau, hận không thể giết chết đối phương.
Giầy tiếp theo, vậy mà lại có thể bắt tay kết thành liên minh với nhau?!
Mặc Diệp bị sốc.
“Rất đơn giản! Vân Đinh Lan muốn ngồi vào vị trí của tam vương phi, còn muốn sớm mang thai đứa con của Mặc Hồi Phong! Hiện tại Vân Quốc Công phủ đã không xem nàng ta ra gì, người duy nhất nàng ta có thể dựa dẫm là ta.”
Bên cạnh đó, nàng ta và Vân Đinh Lan còn có cùng một mục tiêu: Tần Tự Tuyết.
Có mục tiêu chung, thì liên minh sẽ có ý nghĩa rồi.
Có một câu nói rằng: kẻ thù của kẻ thù chính là bạn!
Cho dù bây giờ, hai tỷ muội bọn họ cũng có thể xem kẻ thù của nhau...
“Chỉ như vậy thôi à?”
Mặc Diệp có chút không thể tin được.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!