Mọi người ai cũng vẻ mặt xem thường.
Bắt đầu nhao nhao nghị luận.
“Vốn ta còn cho rằng trong mấy vị vương gia thì Sở vương là nhân hậu nhất, không ngờ sau lưng lại hèn hạ vô sỉ như vậy!”.
“Đúng rồi! Vốn tưởng rằng Sở vương đối với Sở vương phi một mảnh tình thâm, hóa ra trong Sở vương phủ này mỹ nhân lại như mây! Ngay cả nữ tử thanh lâu cũng được xem như bảo bối.”
“Cũng khó trách Minh vương phi lại tức giận như vậy! Người ta chỉ là đi ngang qua xem náo nhiệt thôi mà cũng bị kéo xuống nước.”
“Nếu là ta thì ta cũng tức giận! Là huynh đệ mà còn xấu xa như vậy.”
Đối mặt với lời bàn tán của mọi người, Diêu quản gia kiên trì tiếp tục đuổi Độc Nhãn Long đi.
“Chỉ với mười lượng bạc này mà ông muốn đuổi ta đi hay sao? Ông coi ta là ăn mày đấy à?”
Vẻ mặt Độc Nhãn Long tức giận: “Tuy lúc trước ta chỉ tốn mười lượng bạc để mua Lại Thị về, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại ngày thường có cái nào không tốn tiền chứ?”
Diêu quản gia bất lực, chỉ đành phải quay lại bẩm báo cho Mặc Hồi Diên.
Vì muốn nhanh chóng đuổi hắn ta đi, Mặc Hồi Diên đã phải mất một ngàn lượng mới có thể chặn được miệng của Độc Nhãn Long.
Nhưng, đã chặn được miệng của Độc Nhãn Long...
Hôm nay có hơn trăm người đến đây xem náo nhiệt!
Một truyền mười, mười truyền trăm.
Chưa đến tối, chuyện đã truyền khắp kinh thành.
Mặc Tông Nhiên cũng nghe được chuyện này, lúc này đã sai người đi truyền Mặc Hồi Diên tiến cung. Sau khi hung hăng khiển trách hắn ta một trận, cũng uy hiếp hắn ta nếu còn làm ra những chuyện xấu hổ như thế này nữa thì cũng đừng làm Sở vương nữa!
Mặt mũi Mặc Hồi Diên xám xịt trở về Sở vương phủ, nghĩ thế nào cũng không ra đến cùng là hắn ta đã phạm sai lầm ở đâu.
Một Lại Thị nho nhỏ, sao có thể liên lụy ra nhiều vấn đề như vậy chứ?
Hắn ta cứ có cảm giác mình bị bẫy, nhưng lại nghĩ mãi cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai đang bẫy hắn ta.
Mà sau khi Nam Cung Nguyệt biết được việc này thì bị tức đến mức còn nửa cái mạng.
Trong một tháng bệnh tật không dứt, còn chưa khỏe lại thì lại nghe tin Lại Thị hoài thai.
Việc này còn bị lan truyền khắp kinh thành...
Nam Cung Nguyệt cưỡng chế Mặc Hồi Diên phải phá bỏ đứa bé trong bụng của lại thị. Nhưng Mặc Hồi Diên đang thèm muốn con trai đến phát điên rồi, nên kiên quyết muốn bảo vệ lại thị.
Ngay trong đêm đó, Nam Cung Nguyệt đã thu xếp hành lý muốn trở về đông quận.
Hôm nay Sở vương phủ xem như chia năm xẻ bảy, Mặc Hồi Diên thê ly tử tán rồi.
Mọi chuyện huyên náo ồn ào!
Minh vương phủ.
Vân Quán Ninh lấy một ngàn lượng bạc ném cho Độc Nhãn Long: “Lần này làm rất tốt! Một ngàn lượng bạc này người cầm đi, chia cho các huynh đệ của ngươi nữa.”
“Khoảng thời gian tới người tạm thời đừng ra ngoài.”
Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: “Mặc Hồi Diên là loại người mang thù, tàn nhẫn đấy.”
Lúc này hắn ta bị thua ngã xuống, nhất định sẽ tìm Độc Nhãn Long báo thù.
“Cô nãi nãi yên tâm, ta đã nhớ kỹ rồi.”
Độc Nhãn Long cầm bạc rời đi.
Hắn ta chân trước vừa đi, thì Như Yên đi vào thông báo: “Vương phi, nghe nói Sở vương phi cũng lên đường rồi, nói là muốn về nhà mẹ đẻ ở động quận.”
“Mặc Hồi Diện đâu rồi?”
“Sở vương sống chết bảo vệ Lại Thị cho nên mới chọc giận Sở vương phi.”
Lúc trước Nam Cung Nguyệt chịu oan ức còn có thể đi vào cung tìm Triệu hoàng hậu làm chủ cho.
Nhưng bây giờ Triệu hoàng hậu đã là người câm, đến bản thân còn khó bảo toàn...