Mặc dù Vân Định Định đã sắp cập kê, nhưng tâm tính vẫn còn đơn thuần, nàng ấy đã nhắc lại y nguyên lời nói của Vân Chấn Tung cho Vân Quán Ninh nghe: “Đại tỷ, mỗi ngày muội đều không được ăn no, lúc nào cũng đói và buồn ngủ.”.
Nghe thấy vậy Vân Quán Ninh không nên được tức giận ở trong lòng.
“Đúng là nói bậy nói bạ.”
Nàng hận không thể lập tức sai người đi kéo Vân Chấn Tung tới đây để xả giận cho Vân Đinh Định.
Vân Đinh Đinh đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng ông ta lại không cho nàng ăn no.
Còn có những lời nói vớ vẩn kia nữa...
Đây là những lời nói mà một người phụ thân nên nói với con gái của mình hay sao?
Vân Quán Ninh tức giận đến nghiến lợi: “Hôm nay đã biết lúc trước không quan tâm đến muội rồi à? Ta thấy rõ ràng là đại danh của Vân Đinh Lan đã bị phá hủy cho nên mới nghĩ đến việc xây dựng tiểu danh của muội đấy”
Thực sự khiến Vân Đinh Đinh bó tay rồi.
“Đại tỷ, cái gì mà đại danh với tiểu danh vậy?”
Nàng ấy lau nước mắt, uất ức nhìn nàng: “Tỷ là đại tỷ, không phải tỷ mới là đại danh hay sao?”
Mặt già của Vân Quán Ninh lại lần nữa đỏ lên.
Đúng là nàng có đại danh những đại danh của nàng đã sớm bị phá hủy rồi...
Vân Chấn Tung bỏ bao nhiêu công sức mới có thể rèn ra được “trung danh”. của Vân Đinh Lan, nhưng lại không trông cậy được cho nên mới nghĩ đến việc rèn tiểu danh của Vân Định Định!
“Ông ta còn nói cái gì nữa không?”
Vân Quán Ninh xụ mặt nói sang chuyện khác.
Vân Đinh Định kìm nén nói: “Ông ấy còn nói nếu muội không chăm chỉ học tập thì tương lai sẽ không thể gả cho người có gia thể tốt!”
Vân Quán Ninh tức giận đến mức vỗ bàn!
Nàng biết ngay lão già Vân Chấn Tung kia sẽ đánh cái chủ ý này mà!
Mặc dù nàng gả vào Minh vương phủ trở thành Minh vương phi tôn quý vô song, nhưng mấy năm trước nàng không được sủng ái, vì sợ nàng liên lụy đến phủ vân quốc công cho nên Vân Chấn Tung đã vạch rõ ranh giới với nàng.
Sau đó trông cậy vào Vân Đinh Lan đánh bại Tần Tự Tuyết để leo lên vị trí doanh vương phi.
Nhưng lại không ngờ Mặc Hồi Phong lại bị Vân Quán Ninh và Mặc Diệp phá hủy.
Vân Đinh Lan và Tần Tự Tuyết cùng bị tổn thất, bây giờ chỉ có thể là một vấn trắc phi không lên nổi mặt bàn mà thôi!
Bây giờ Vân Chấn Tung cũng chỉ có thể trông cậy vào Vân Đinh Đinh.
“Muội biết ông ta đang suy tính gì không?”
Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn Vân Đinh Đinh.
Vốn tưởng tiểu cô nương này cái gì cũng biết, nào ngờ nàng ấy vẫn có một tầng “kính lọc” với người phụ thân không xứng chức - Vân Chấn Tung kia.
Vân Đinh Đinh thành thành thật thật lắc đầu: “Phụ thân nói ông ấy làm vậy là vì tốt cho muội!”
Vân Quán Ninh phục sát đất rồi.
Nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc vào gáy của Vân Đinh Định: “Tốt cho muội cái rắm ấy!”.
“Ông ta đây là chồn chúc tết gà, lòng không có ý tốt đấy!”
Như Yên ở một bên họ nhẹ một tiếng: “Vương phi, chồn chúc tết gà hình như không phải dùng như vậy!”.
“Ta quản nó dùng thế nào à! Có khác biệt sao?”
Vân Quán Ninh bá đạo trừng mắt nhìn nàng ấy.