Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vương Phi Của Quỷ Vương


  Đột nhiên bị nàng trộm thân, Triệt nhi sửng sốt, lập tức nhảy ra thật xa, sắc mặt đỏ bừng lấy tay chỉ vào nàng nói:"Sao ngươi phi lễ với ta?"

Phi lễ? Vân Phi Tuyết sửng sốt, trợn trắng mắt nói:"Muốn phi lễ, ta cũng phi lễ hai kẻ dễ nhìn bên cạnh, ta phi lễ một kẻ ngay cả lông cũng chưa rậm làm gì?" [Aiz: Tỷ tỷ, bậy quá đi mất *đỏ mặt thẹn thùng**vờ quay đi*]

Bính.......... một tiếng, Tiểu Đào ở một bên trực tiếp té xỉu, đầu óc của nàng có một ý tưởng, đây là tiểu thư của nàng sao?

"Tiểu Đào, ngươi làm sao vậy?" Vân Phi Tuyết cả kinh, liền nhìn thấy Long Phi sắc mặt ửng đỏ, Tiêu Nam Hiên khóe môi co rúm , nghi hoặc hỏi:"Ta nói cái gì rồi sao?" Bọn họ làm sao có biểu tình kỳ quái thế này.

"Không biết." Triệt nhi lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, đó là bởi vì hắn căn bản không biết, lông rậm là cái gì? [Aiz: Hắc, soái ca này ngoan, muội thích huynh nha]

Long Phi thật sự nhịn không được rồi, sắc mặt ửng đỏ, cố nén ý cười, xoay người rời đi.

"Hoàng huynh, sư huynh làm sao vậy?" Triệt nhi nhìn hắn hỏi.

"Ha ha." Tiêu Nam Hiên đột nhiên tuôn ra một trận cười to, nữ nhân này làm sao là hình dung bên ngoài có tri thức hiểu lễ nghĩa? Sau đó phân phó Triệt nhi: "Triệt nhi, ngươi ra ngoài trước."

"Ân." Triệt nhi đáp ứng, quay đầu nhìn nàng nói: "Đợi sau này ta lại đến."

"Tiểu tử, ta không chào đón ngươi." Vân Phi Tuyết không chút khách khí nói, hắn sẽ không tới giám thị nàng uống dược đi.

"Ngươi càng không chào đón, ta càng muốn tới." Triệt nhi phá lên cười chạy đi, nàng rất thú vị, tuy rằng đối đầu đến cùng với hắn, bất quá, hắn thích.

"Người đâu." Tiêu Nam Hiên giương giọng hô.

"Vương gia, có gì phân phó?" Một hạ nhân nhanh chóng tiến vào.

"Đem nàng mang ra ngoài." Tiêu Nam Hiên chỉ vào Tiểu Đào đã té xỉu phân phó. [Aiz: Đào tỷ yếu quá *lắc lắc đầu*]

"Dạ, Vương gia." Hạ nhân vội vàng mang Tiểu Đào lui ra ngoài.

Tiêu Nam Hiên tiến đến nàng, mâu quang gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

"Có chuyện thì ngươi hỏi ngay đi." Vân Phi Tuyết nằm thoải mái nói, hắn đang hoài nghi cái gì?

"Bổn vương có nói có chuyện muốn hỏi sao? Cũng là ngươi có chuyện muốn cùng bổn vương nói." Tiêu Nam Hiên mâu quang di chuyển theo mặt nàng, trong lời nói có ngụ ý.

"Có, hy vọng ngươi bảo hộ Triệt nhi thật tốt, đừng cho hắn là một đứa nhỏ mà đặt bản thân vào trong nguy hiểm." Vân Phi Tuyết mỹ mâu không chút nào di động nhìn hắn, còn thật sự đề nghị, nàng mặc kệ bọn họ ai phải ai không, nhưng Triệt nhi là vô tội.

"Bổn vương sẽ hảo hảo bảo hộ Triệt nhi, chỉ là bọn hắn không nên xuống tay với một đứa nhỏ." Tiêu Nam Hiên mâu quang biến lạnh, cả người đều tản ra sát khí.

Vân Phi Tuyết không khỏi rùng mình, trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh hắn tàn khốc giết người, bất quá, nàng cũng không có đồng tình với bọn họ, ngay cả một đứa nhỏ cũng giết, chết chưa hết tội.

"Thân thể của ngươi thế nào?" Trong mắt Tiêu Nam Hiên sát khí biến mất, đột nhiên hỏi.

"Ta không sao." Vân Phi Tuyết đáp trả, nàng đã không cảm thấy đau nữa rồi.

"Thái y kiểm tra nói trong thân thể ngươi có độc, nhưng không biết là loại độc gì?" Tiêu Nam Hiên thử hỏi, nàng sẽ trả lời ra sao.

"Thật sự có độc?" Vân Phi Tuyết kinh ngạc hỏi, nhớ tới lời nói của Vân Hạc, nguyên lai hắn thật sự hạ độc chính nữ nhi của mình, mỹ mâu nheo lại, hắn quả nhiên đủ ác độc.

"Ngươi không biết sao?" Thấy khinh bỉ cùng hận ý trên mặt nàng, Tiêu Nam Hiên sửng sốt, nàng tựa hồ cũng không biết bản thân thật sự trúng độc.

"Không biết, ta đã nghĩ hắn không phải nói thật." Vân Phi Tuyết lắc đầu, trong lòng từng đợt hàn ý.

"Hắn? Hắn là ai vậy?" Trong mắt Tiêu Nam Hiên lộ ra hào quang, xem ra nàng vẫn là biết một chút gì?

"Hừ." Vân Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói:"Ngươi nhất định không thể tưởng được, hắn sẽ là Vân Hạc, phụ thân của 'Ta'."

"Vân Hạc?" Tiêu Nam Hiên sửng sốt, hắn sẽ đối đãi nữ nhân của chính mình như vậy sao? Nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Vì cái gì hạ độc ngươi?"

"Ngươi không nghĩ ra sao?" Vân Phi Tuyết nâng mắt nhìn hắn, hắn đây là biết rõ còn cố hỏi, nhưng nàng vẫn không chút nào giấu diếm tự đem điều mình biết nói cho hắn: "Hắn cho ta thời hạn ba tháng giết ngươi, dùng mệnh của nương, mạng của ta, uy hiếp ta." Nàng hiện tại có quyết định của chính mình.

Đối với nàng thẳng thắn như vậy, Tiêu Nam Hiên thật ra có chút hoài nghi, bạc môi lạnh lùng nói:"Vì cái gì nói cho bổn vương?" Vẫn là nàng có mục đích gì?

"Tiêu Nam Hiên, ta vì cái gì giấu diếm ngươi? Ngươi cho là một người hạ độc ta, ta sẽ còn giúp hắn sao? Ta nghĩ làm một giao dịch với ngươi, ngươi có hứng thú không?" Vân Phi Tuyết nhìn hắn nói, nàng đương nhiên không phải đang giúp hắn, nàng là vì bản thân tranh thủ.

"Nói."

"Nếu ngươi cần, hoặc là lợi dụng ta dẫn dụ bọn họ, ta nhất định phối hợp ngươi, điều kiện chính là, sau khi thành sự, cứu nương của ta ra, nếu ta còn có thể sống, vậy thả ta đi khỏi nơi này." Vân Phi Tuyết nhìn hắn đưa ra điều kiện của bản thân, cứu nương ra, nàng là vì chính chủ nhân của thân thể này làm một chút việc.

"Điều kiện bổn vương có thể đáp ứng ngươi, nhưng bổn vương dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi bán cha của chính mình mà giúp bổn vương." Con ngươi đen thâm thúy của Tiêu Nam Hiên làm cho người ta nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì.

"Ngươi vì cái gì không tin? Lại nói tiếp, ngươi vẫn là tướng công của ta, với nữ nhân mà nói, tướng công vĩnh viễn đều trọng yếu hơn phụ thân, huống chi người ti bỉ như vậy ngươi cho là hắn có tư cách làm cha của ta sao? Hạ thấp so sánh, ngươi tuy rằng lãnh huyết vô tình, tàn bạo hung ác, nhưng ít nhất so với hắn quang minh lỗi lạc, huống chi, ta không phải giúp ngươi đơn thuần, ta cũng đang giúp chính ta, dù sao trong vòng ba tháng, nếu ta không thể giết ngươi, ta đồng dạng cũng là chết, mà ta chưa bao giờ cho rằng ta có thể giết ngươi, cho nên, ta lựa chọn cùng ngươi hợp tác, hắn có thể vô tình, ta vì cái gì không thể vô nghĩa?" Vân Phi Tuyết mỹ mâu nhìn thẳng hắn, chân thành mà lại thẳng thắn, làm cho người ta nhìn không ra điểm đáng ngờ, kỳ thật nàng đã vì Vân Phi Tuyết chân chính ấm ức, cha như vậy không cần cũng thế thôi.

"Ngươi có tật tự mình hiểu lấy, bất quá, giao dịch này bổn vương đồng ý." Tiêu Nam Hiên khóe môi gợi lên một chút cười lạnh, mặc kệ nàng là thật cũng tốt, giả cũng thế, đã có cơ hội như vậy, hắn nhất định sẽ hảo hảo lợi dụng.

  "Phi Tuyết, đã xảy ra sự tình gì? Làm sao Tiểu Đào lại ngất xỉu?" Dĩnh nhi bưng một chén tổ yến chúc đi vào, kỳ quái hỏi.

"Ha ha." Vân Phi Tuyết che miệng cười khẽ, nàng hiện tại mới hiểu được bọn họ vì cái gì có biểu tình kỳ quái như vậy.

"Phi Tuyết, ngươi cười cái gì?" Dĩnh nhi nhìn nàng tò mò.

"Ta đã nói một câu, Triệt nhi lông còn chưa rậm, ta với hắn không có hứng thú." Vân Phi Tuyết nhịn cười lặp lại , về phần bọn họ sao?

Dĩnh nhi sửng sốt, sau đó sắc mặt đều xấu hổ đến đỏ ửng:"Phi Tuyết, sao ngươi lại nói ra lời nói thô tục không chịu nổi, trách không được Tiểu Đào lại ngất xỉu." Nàng hiện tại mới biết được, nếu là chính mình, trước mặt Vương gia, chỉ sợ cũng sẽ ngất xỉu.

"Thô tục sao? Ta còn chưa nói tiểu ** đâu." Vân Phi Tuyết cố ý đich trêu đùa nàng ta.

"Phi Tuyết." Mặt Dĩnh nhi càng đỏ hơn, tiểu ** mà nàng cũng nói ra, nhìn nàng bất mãn,"Ngươi thật sự cùng bên ngoài đồn đãi khác biệt quá lớn, có thật ngươi là thiên kim tiểu thư biết tri thức hiểu lễ nghĩa không?"

"Dĩnh nhi, ngươi cũng nói, đó là đồn đãi, cho nên nói đồn đãi không thể tin." Vân Phi Tuyết vừa ăn tổ yến chúc, ngồi ở một bên không cho là đúng nói.

"Cũng phải, ta nghĩ là hoàn toàn đảo điên đối với ấn tượng đồn đãi về ngươi rồi, bất quá, ngươi như vậy càng chọc người khác yêu." Dĩnh nhi suy nghĩ một chút cười khẽ nói.

"Đúng rồi, Dĩnh nhi, ngươi cùng Cốc thần rốt cuộc là quan hệ gì? Là tình nhân, vẫn là vị hôn phu nha." Vân Phi Tuyết thế này mới nhớ tới hỏi.

"Mạnh gia cùng Cốc gia là thế giao, tuy rằng chúng ta không có đính hôn, nhưng cha mẹ đã sớm biết tâm ý của chúng ta, vốn định chờ ta trưởng thành để cho chúng ta thành thân, ai biết, ta vừa trưởng thành, Quỷ Vương đột nhiên đi cầu hôn, cha mẹ nào dám không theo, ta cứ như vậy bị bắt gả lại đây." Dĩnh nhi sâu kín nói.

Cùng lời của Tiểu Đào nói không sai biệt lắm, Vân Phi Tuyết đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vội vàng hỏi:"Dĩnh nhi, vậy ngươi có hay không đã **?" Cổ đại coi trọng nhất là trinh tiết của nữ tử, nếu nàng đã **, Cổ Thần sẽ vứt bỏ thế tục chấp nhận nàng sao?

Dĩnh nhi sửng sốt, trên mặt lập tức hồng đến mang tai, lời của nàng sao lại hỏi trực tiếp như vậy, lắc đầu nhỏ giọng nói:"Không có, thời điểm ta tỉnh táo lại, quần áo của ta còn hoàn hảo, thân thể cũng không có khác thường"

"Nga, vậy là tốt rồi." Vân Phi Tuyết thở hắt ra, nàng hoàn toàn hy vọng thấy người có tình như bọn họ sẽ thành thân thuộc, không cần có tiếc nuối cùng tỳ vết nào.

"Phi Tuyết, ngươi ngủ một chút đi, ta không quấy rầy ngươi rồi." Dĩnh nhi đi qua, giúp nàng nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, sau đó mới lui ra ngoài.

Trong thư phòng.

"Long phi, ngươi đi tìm một cao thủ giải độc, đến xem Vân Phi Tuyết rốt cuộc trúng độc gì?" Tiêu Nam Hiên phân phó cho hắn.

"Được." Long Phi gật đầu, sau đó hỏi:"Sư huynh muốn giúp nàng giải độc sao? Vì cái gì?"

"Nàng nói độc là do Vân Hạc hạ, mục đích là hiếp bức nàng giết ta, bất quá nàng thực thông minh, vừa mới cùng ta làm một giao dịch, nói nàng sẽ phối hợp ta, chính là nói sau khi việc thành nhờ ta cứu mẫu thân của nàng ra, nếu nàng có thể sống, muốn ta thả nàng, ta đồng ý rồi, mặt khác ta nghĩ muốn biết rốt cuộc nàng trúng độc gì? Không phải nghĩ lập tức thay nàng giải độc, mà là làm cho mạng của nàng do ta quyết định." Tiêu Nam Hiên mâu quang lạnh như băng nói.

"Sư huynh, ta hiểu được, ngươi tin tưởng lời nói của nàng rồi." Long Phi gật đầu nói.

"Trên cuộc đời này, trừ ngươi ra, sư phó, sư tôn cùng Triệt nhi, ta sẽ không lại tin tưởng bất luận kẻ nào." Tiêu Nam Hiên mâu quang trống rỗng có chút thê lương, vì trên đời không có người đáng để hắn tin tưởng.

"Vậy sư huynh, ta đi đây." Mỗi lần thấy cừu hận cùng đau thương vô tận kia của sư huynh, Long Phi biết, điều hắn có thể làm chính là duy trì yên lặng.

Trong phòng, Vân Phi Tuyết sau khi ngủ thoải mái tỉnh dậy, cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều.

"Tiểu thư, người tỉnh rồi, đến uống dược đi." Tiểu Đào lại mang một chén dược đen tuyền đi vào nói.

"Tiểu Đào, làm ơn, vì cái gì ta vừa tỉnh ngươi bắt ta uống dược, đem ra đi, ta còn muốn ngủ." Vân Phi Tuyết có chút vô lại nhắm mắt, nàng không cần uống, cái gì nàng cũng không sợ, duy chỉ sợ thứ thuốc Đông y này.

"Tiểu thư." Tiểu Đào nhìn nàng buồn cười, đây là tiểu thư trời không sợ đất không sợ của nàng ta sao? Khổ hình, xà quật nàng đều có thể xông qua, cư nhiên bị một chén khổ dược làm khó.

"Không cần kêu, miệng vết thương có kim sang dược thì tốt rồi, cái thứ phải uống kia nhất định không cần dùng." Vân Phi Tuyết như trước nhắm mắt lại nói.

Chi nha một tiếng, cửa bị đẩy ra, nàng lập tức mở to mắt, nhìn thấy Triệt nhi với nụ cười xấu xa trên mặt tiêu sái tiến vào.

"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng." Tiểu Đào vội vàng khom người thỉnh an.

"Ngươi lại đây làm gì?" Vân Phi Tuyết tức giận hỏi.

"Ta đương nhiên là tới nhìn ngươi uống dược." Triệt nhi một chút cũng không có tức giận, bật cười chỉ vào chén thuốc nói:"Hoàng tẩu, ngươi sẽ không là sợ đi."

Xú tiểu tử, Vân Phi Tuyết trong lòng mắng một tiếng, cư nhiên dùng điểm yếu đùa giỡn với nàng, mâu quang đột nhiên dừng ở trên cánh tay bị thương của hắn, khóe môi quỷ dị giương lên:"Tiểu tử, ngươi cũng bị thương, bát dược này ngươi uống trước đi, bằng không Hoàng huynh của ngươi lại trách ta không có hảo hảo chiếu cố ngươi rồi, vậy chỉ có Hoàng tẩu không phải rồi."

"Ta đã uống rồi." Triệt nhi nhìn chằm chằm nàng nhanh chóng nói, chiêu này với hắn đã sớm dùng quen rồi.

Mỹ mâu của Vân Phi Tuyết híp lại, tiểu tử này, cố ý cùng nàng tranh đấu rồi, cứng mềm không được, đang thời điểm không biết làm sao, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm lo lắng khó xử.

"Hoàng Thượng, người ở đâu? Mau ra đây, người không uống dược, nô tỳ làm sao ăn nói với Vương gia."

"Ha ha......." Vân Phi Tuyết sửng sốt, sau đó nhìn hắn cười ha hả.

Triệt nhi sắc mặt lập tức không nhịn được, nháy mắt trở nên đỏ bừng, thanh âm ngây thơ đùng đùng nổi giận quát:"Cút......."

"Chờ một chút, vào đi." Vân Phi Tuyết lập tức gọi nô tỳ trở lại cửa, cơ hội này nàng làm sao bỏ qua.  

"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, nô tỳ tham kiến Vương phi." Một nha hoàn trong tay bưng chén thuốc đi vào, vội vàng quỳ gối.

Triệt nhi nhìn nàng thở phì phì, nàng cư nhiên dám tìm đến đây, làm cho hắn mất mặt, xem hắn trừng phạt nàng thế nào.

"Đây là thuốc của Hoàng thượng, có phải hay không?" Vân Phi Tuyết trong lòng cao hứng, đắc ý liếc hắn một cái, nói dối đi.

"Bẩm Vương phi, đúng vậy." Nha hoàn thành thực hồi đáp.

"Tốt, để ở đây, ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ giúp Hoàng Thượng uống xong." Vân Phi Tuyết phân phó.

"Dạ, nô tỳ tuân mệnh." Nha hoàn vội vàng đem chén thuốc để xuống, trong lòng âm thầm thở ra, nàng chính là cầu còn không được.

"Tiểu Đào, ngươi cũng đi xuống đi." Nàng lại phân phó.

"Dạ, tiểu thư nhất định phải uống." Tiểu Đào lại lo lắng dặn dò lần nữa rồi mới lui ra ngoài, tiểu thư sẽ không cố ý đuổi nàng đi chứ.

Hắc hắc, lúc này nàng đổi vẻ mặt cười xấu xa nhìn Triệt nhi chằm chằm.

"Ngươi muốn làm gì?" Triệt nhi bị nàng nhìn có chút sợ hãi, không phải là uống dược thôi sao?

"Ngươi nói ta muốn làm gì? Uống dược đi, Hoàng thượng thân ái của ta." Vân Phi Tuyết doạ chết người nói, tiểu tử, nguyên lai ngươi cũng sợ uống dược nha.

"Thân ái? Là ý tứ gì?" Tiểu yêu tinh Triệt nhi ánh mắt trong suốt trừng lớn hỏi, trên thực tế đang nói sang chuyện khác.

"Chính là, ta thực thích ngươi, rất yêu ýhảo ý của ngươi, uống dược đi." Vân Phi Tuyết nhanh chóng giải thích, tiểu tử, muốn nói sang chuyện khác sao? Cũng không nhìn xem nàng là ai.

"Hoàng tẩu, của ngươi đâu, chúng ta cùng nhau uống." Triệt nhi tránh không khỏi, nhưng dù thế nào hắn cũng phải kéo theo nàng.

"Được, cùng nhau uống." Vân Phi Tuyết bưng chén thuốc lên, nàng hoàn toàn không thể bại bởi một tiểu tử, nhưng nhìn đến thứ đen tuyền kia, rất khó ngửi, mặt của nàng nhăn nhúm lại.

Vụng trộm nhìn Triệt nhi, hắn cũng giống nàng, nhìn thuốc Đông y đen tuyền, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thống khổ nhăn nhúm, cũng đồng dạng quật cường không chịu yếu thế với nàng.

"Được rồi, Triệt nhi, nếu chúng ta đếu không muốn uống thuốc, không bằng chúng ta làm một cái thương lượng, rõ ràng ai cũng không uống rồi, vụng trộm đổ đi, thế nào? Như vậy, chúng ta ai cũng không phải mệt mỏi uống thuốc." Vân Phi Tuyết nhìn hắn thương lượng, ông trời, không cần trừng phạt nàng, nàng không phải muốn dạy hư tiểu hài tử, thật sự là nàng không nghĩ bắt bản thân phải uống.

Triệt nhi nhãn tình sáng lên, lập tức buông chén thuốc nói: "Được, đồng ý" Hắn cũng thật muốn làm như thế.

"Giao dịch đã thành, ngươi đem thuốc đổ đi." Vân Phi Tuyết vui vẻ, rốt cục không cần uống thuốc.

"Vì cái gì ngươi không đi? Đừng quên cánh tay ta bị thương." Triệt nhi ngồi ở kia động cũng không động, nữ nhân này muốn chiếm tiện nghi của hắn.

"Tiểu tử, ngươi không cần quá tinh như thế, việc này cũng so đo, được rồi ta đổ." Vân Phi Tuyết lập tức từ trên giường đứng dậy, chỉ cần không bắt nàng uống thuốc, bây giờ làm sao cũng được.

"Không bằng bổn vương đến thay các ngươi đổ, thế nào?" Cửa lập tức bị đẩy ra, Tiêu Nam Hiên trong mắt mang theo tức giận nhìn bọn hắn chằm chằm, vốn là đến tìm Triệt nhi, không nghĩ đến nghe thấy bọn họ lại thương lượng không uống dược cùng nhau.

"Hoàng huynh." Triệt nhi sợ hãi nép vào bên người Vân Phi Tuyết, xong rồi, bị hoàng huynh bắt được.

"Vương gia, người đang nói gì? Sao ta nghe không hiểu? Người phải giúp chúng ta đổ cái gì? Ta đang cùng Triệt nhi uống thuốc mà." Vân Phi Tuyết vẻ mặt nhìn hắn vô tội, ẩn ý ám chỉ Triệt nhi. [Aiz : là lừa tình, lừa tình đó, Tuyết tỷ, sao lại dạy hư soái ca Triệt nhi của muội *khóc*]

"Phải, phải, Hoàng huynh, ta đang đấu với Hoàng tẩu, xem ai uống nhanh." Triệt nhi lập tức hiểu được, phụ họa .

"Phải không? Vậy là bổn vương nghe lầm rồi." Tiêu Nam Hiên nhíu mày nhìn bọn họ nói.

"Dạ, nhất định là Hoàng huynh người nghe lầm rồi." Triệt nhi vội vàng nói, sau đó cầm lấy chén thuốc, ùng ục ùng ục, mấy ngụm liền uống sạch sẽ.

Vân Phi Tuyết nhìn hắn, nha nha, hắn sợ Tiêu Nam Hiên như vậy, hắn uống, nàng có thể không uống sao? Cũng chỉ có thể tâm hung ác, ngừng thở, một hơi uống xong.

Thấy bọn họ ngoan ngoãn đem thuốc uống hết, Tiêu Nam Hiên cũng không vạch trần nữa, hướng về phía ngoài cửa giương giọng phân phó:"Người đâu, giúp Hoàng thượng đi nghỉ ngơi."

"Dạ, Vương gia." Một nha hoàn đi vào đáp lời.

"Hoàng tẩu, ngày mai ta còn đến cùng ngươi uống thuốc." Triệt nhi hướng về phía nàng nói, dù sao cũng có người bồi tiếp hắn cùng uống.

Vân Phi Tuyết hung hăng liếc mắt trừng hắn một cái, xú tiểu tử này, dù ân cứu mạng đã không báo rồi, lại còn muốn tìm nàng phiền toái, hối hận nha, nàng cứu hắn làm chi.

"Sắc trời không còn sớm rồi, ngủ đi." Tiêu Nam Hiên lại đột nhiên nằm cạnh thân thể nàng.

"Ngươi muốn ngủ ở trong này? Ta nói rồi, sẽ cùng ngươi hợp tác, vì vậy người không cần ở trong này đóng kích." Vân Phi Tuyết nói.

"Chính là vì thế, bổn vương mới muốn cùng ngươi diễn thiên y vô phùng, bằng không ngươi cho là ngươi có thể lừa được bọn họ sao? Đừng quên, bọn họ cũng thực rất khôn khéo." Tiêu Nam Hiên nhìn nàng nói, nàng nghĩ hắn thích cùng nàng diễn trò sao? Huống chi, hắn cũng không phải tín nhiệm nàng hoàn toàn.

"Nếu thế thì tuỳ ngươi đi." Vân Phi Tuyết biết hắn cũng cũng không có tin tưởng nàng hoàn toàn, diễn trò cũng để thuận tiện theo dõi nàng, bất quá, nàng là rất thản nhiên, cho nên không cần bận tâm hắn làm thế nào và nghĩ thế nào

"Vân Phi Tuyết, bổn vương thật sự nghĩ không ra, ngươi giốn như người cái gì cũng không sợ, cư nhiên sẽ giốn như Triệt nhi, sợ uống thuốc." Tiêu Nam Hiên nhìn nàng, chỉ có thời điểm đó, nàng mới thật sự giống một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé.

"Điều này thì có cái gì không rõ? Từng người có nhược điểm riêng, cũng không có người thập toàn thập mỹ, tựa như ngươi, có lẽ ngươi cái gì cũng không sợ, bao gồm cả chết, nhưng Triệt nhi cũng là nhược điểm của ngươi." Vân Phi Tuyết một lời đánh trúng nhược điểm trí mạng của hắn.

Mâu quang của Tiêu Nam Hiên bắn ra quang mang nguy hiểm, lúc lâu mới nói:"Vân Phi Tuyết, bổn vương cũng rất thưởng thức ngươi, bổn vương thậm chí đang suy nghĩ sau khi dẹp xong Vân Hạc, cho ngươi làm Vương phi danh chính ngôn thuận của bổn vương." Nếu nàng là thật tình giúp hắn, nữ tử như vậy, hắn thật không nỡ buông tha.

"Ta hiện tại không phải danh chính ngôn thuận sao?" Vân Phi Tuyết nhìn hắn cười nói, cũng không chờ hắn trả lời, còn nói thêm:"Không cần đâu, ta không thèm để ý vinh hoa phú quý, ta chỉ muốn có tự do."

Tự do? Mâu quang của Tiêu Nam Hiên bắt đầu trở nên chế giễu, đó là thứ gì đó rất xa xỉ, hắn cho tới bây giờ cũng không biết tự do là gì? Bởi vì hắn hoàn toàn không có tự do.

"Ngủ đi, ta mệt rồi." Vân Phi Tuyết không muốn cùng hắn nói tiếp, sự tình từ nay về sau, ai cũng nói không đúng thì sẽ như thế nào? Huống chi, hắn căn bản sẽ không hiểu được thứ nàng muốn.

Tiêu Nam Hiên choàng tay qua thắt lưng của nàng, nàng tựa như một mê cung, làm cho hắn muốn

Nhấn Mở Bình Luận