Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vương Phi Của Quỷ Vương


  Ba ngày sau Tiêu Nam Hiên cùng Vân Phi Tuyết mang theo Triệt nhi, Điệp nhi, Bình nhi, mấy người bái biệt sư công, sư phụ hồi vương phủ.

Dọc theo đường đi, mọi người đều có tâm tình nặng nề, khó mà tươi cười được, nếu không có phát sinh ngoài ý muốn thì hiện tại Long Phi hẳn là đi với bọn họ, ở cùng một chỗ.

"Mẹ, chúng ta đây là đi nơi nào? Về Vô Tình cốc sao? Vậy cha cùng đi với chúng ta sao?" Ngồi ở trong xe ngựa Điệp nhi kỳ quái hỏi.

"Không phải." Vân Phi Tuyết lắc đầu, "chúng ta cùng cha về nhà, về sau sẽ không quay về Vô Tình cốc nữa."

"Không trở về Vô Tình cốc nữa, không gặp bà bà nữa sao?" Bình nhi kỳ quái hỏi.

"Nhưng mà các ngươi không phảo muốn cùng cha ở cùng một chỗ sao?" Vân Phi Tuyết dời đi đề tài.

"Chắc chắc muốn vậy a." Các nàng gật gật đầu, đột nhiên hưng phấn hỏi: "Mẹ ơi! vậy cha đang làm gì? Nhà ở nơi nào? Có thể lớn giống như Vô Tình cốc hay không."

"Rất lớn, so với Vô Tình cốc còn lớn hơn." Nàng gật đầu

"Thật vậy chăng? Vậy cha rất có tiền rồi."

"Ân, rất có tiền, cha ngươi cùng thúc thúc là người có tiền nhất thiên hạ."

"Phải không? Như vậy bọn họ đang làm gì?"

"Các ngươi đoán thử xem?"

"Trước kia nghe các nàng nói qua, các nàng nói thiên hạ có tiền nhất là Hoàng Thượng, vậy cha là Hoàng Thượng sao?"

"Không, cha ngươi là Vương gia, Triệt nhi thúc thúc mới là Hoàng Thượng." Vân Phi Tuyết giải thích.

"Cái gì? Cha là Vương gia, thúc thúc là Hoàng Thượng." Điệp nhi cùng Bình nhi mở to hai mắt, Đây là thật sao?"

Vân Phi Tuyết nhìn các nàng bộ dáng giật mình, sủng ái sờ sờ đầu các nàng, này đã đủ để các nàng khiếp sợ rồi.

"Thúc thúc ngươi thật là Hoàng Thượng?" Các nàng cùng nhau quay đầu, nhìn Triệt nhi ở một bên không nói một tiếng.

Triệt nhi chỉ là nhìn các nàng, liếc mắt một cái gật gật đầu, trong lòng lại thương tâm, 'Hoàng Thượng thì thế nào? Hắn vẫn như trước không thể đem mệnh của sư huynh trở về được.'

"Oa, rất soái rồi." Điệp nhi cùng Bình nhi cao hứng nhảy dựng lên, vậy về sau các nàng chẳng phải là muốn làm gì thì làm rồi sao.

"Ngồi xuống." Vân Phi Tuyết trừng mắt với các nàng, chút tâm tư này của các nàng, nàng còn có thể không biết sao?

"Nga." Điệp nhi cùng Bình nhi tuy rằng ngồi xuống nhưng trên mặt lại cười trộm .

********************************

Xe ngựa dừng ở cửa vương phủ.

Vân Phi Tuyết mang các nàng théo xuống xe ngựa, mới xuống một chút đã thấy trước cửa đứng đầy người xếp hàng cùng nhau quỳ xuống nói: "Bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi bái kiến quận chúa."

"Đều đứng lên đi." Tiêu Nam Hiên vung tay lên.

"Tạ Vương gia." Mọi người đứng dậy.

"Phi Tuyết, ngươi mang Điệp nhi cùng Bình nhi về phòng trước, ta đưa Triệt nhi hồi cung." Tiêu Nam Hiên quay đầu lại nói.

"Ân, được, ngươi đi đi." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, ôm Triệt nhi một cái nói: "Triệt nhi, hoàng tẩu ngày mai đến gặp ngươi."

"Ân." Triệt nhi gật gật đầu.

Chờ bọn họ ngồi xe ngựa rời đi, sau đó một thân ảnh mới chạy đến, thân thể của nàng run run kích động, vẻ mặt mang theo nước mắt: "Tiểu thư rốt cục ngươi đã trở lại."

"Tiểu Đào ta đã trở về." Vân Phi Tuyết vươn tay ôm lấy nàng.

"Tiểu thư ta biết ngươi sẽ trở về." Tiểu Đào nhịn không được mà khóc, nàng rất cao hứng, đột nhiên nhìn thấy tiểu quận chúa ở một bên, lập tức buông nàng ra, đứng ở trước mặt các nàng, "tiểu thư đã trở lại còn mang theo đến đây hai tiểu quận chúa đáng yêu như vậy." dắt tay Điệp nhi cùng Bình nhi. "Tiểu quận chúa nô tỳ giúp các ngươi chuẩn bị phòng tốt rồi, nô tỳ mang bọn ngươi đi xem được không?"

Điệp nhi cùng Bình nhi nhìn xem mụ mụ không biết có nên đáp ứng hay không?

"Đi thôi." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, biết này nhất định là do Tiêu Nam Hiên đã sớm thông tri an bài tốt.

Ngẩng đầu nhìn xem vương phủ, nàng đã trở lại, chỉ là cảnh vẫn còn mà người đã mất, nàng đã trở về nhưng Long Phi lại vĩnh viễn ra đi rồi, dựa vào cảm giác quen thuộc nàng đi trở về phong của chính mình.

Phòng đã được quét tước sạch sẽ, trên bàn trang điểm còn để một đống hộp trang sức thật to, nàng mỉm cười không cần xem cũng biết trong đó chính là trang sức mà những năm gần đây hắn đưa đến.

Đột nhiên từ phía sau bị người ôm lấy, Vân Phi Tuyết trong lòng vui vẻ không cần quay đầu cũng biết là ai. "Nhanh như vậy đã đưa Triệt nhi vào cung rồi sao?"

"Ân, đương nhiên phải nhanh, bởi vì ta nhớ ngươi." Tiêu Nam Hiên ôm chặt nàng cúi đầu tựa vào trên bả vai của nàng.

Vân Phi tuyết lúc này mới chú ý tới, không biết từ khi nào thì hắn đã muốn đem 'bổn vương' đổi thành 'ta' rồi, nàng xoay người quay đầu, vươn tay ôm lấy cổ hắn, thâm tình chân thành nhìn hắn khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Ta cũng nhớ ngươi."

Môi chậm rãi tiến sát đến, thân thể hướng về một bên ngã xuống.

Tay để lên trước ngực của nàng, thân thể của nàng lập tức run lên, nhưng chưa ngăn cản, Tiêu Nam Hiên cười khẽ, thân thể của nàng vẫn mẫn cảm như trước kia, nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo trước ngực nàng, môi kích tình hôn lên khắp toàn thân của nàng.

"Ngô." Trên gương mặt hồng hào của nàng, mâu quang mê ly.

Tiêu Nam Hiên xoay người một cái, vừa muốn thẳng tiến thân thể của hắn vào.

"Bính." Cửa lập tức bị mở ra.

"Mẹ." Điệp nhi cùng Bình nhi lập tức xông vào, nhìn thấy bọn họ đang nằm lên nha, hơi hơi sửng sốt nói: "Mẹ, cha, các ngươi đang làm cái gì?" Đôi mắt nhỏ tò mò chớp chớp.

Vân Phi Tuyết cùng Tiêu Nam Hiên trong nháy mắt lạnh băng đến cực điểm, lập tức vươn qua lấy cái chăn bên cạnh bọc lấy thân thể, mặt nàng đỏ bừng lên, lập tức trốn phía sau hắn.

"Cha, ngươi cùng mẹ đang làm cái gì?" Các nàng cũng không tính buông tha cho bọn họ.

"Chúng ta chuẩn bị đi ngủ." Tiêu Nam Hiên sắc mặt xấu hổ cứng ngắc, lấy đại một cái lý do sứt sẹo nào đó.

"Gạt người, ngủ không phải nhắm mắt lại sao? Ngươi như thế nào lại ngủ ở trên người mụ mụ?" Bình nhi một câu liền vạch trần hắn.

"Cái kia, cái kia." Tiêu Nam Hiên bị nàng hỏi một câu á khẩu không trả lời được.

Phía sau Vân Phi Tuyết cố nén cười lấy tay chọc chọc phía sau lưng hắn, ý tứ là nói hắn mà cũng có ngày hôm nay.

"Mẹ, ngươi núp ở phía sau cha làm gì?" Điệp nhi một câu nói đã muốn lôi nàng ra.

"Không có, không có." Vân Phi Tuyết xấu hổ cười. Trừng mắt nhìn gương mặt Tiêu Nam Hiên đang có chút vui sướng khi người khác gặp họa.

"Không có thì cứ cho là không có a." Điệp nhi cùng Bình nhi nhìn bọn hắn, liếc mắt một cái giống như không tính truy cứu nữa.

Bọn họ không khỏi thờ phào may mắn, chính là một câu sau lại làm cho thân thể bọn họ căng thẳng lên.

"Mẹ, cha, chúng ta cùng ngủ với các ngươi." Nói xong liền chạy đến.

"Không thể." Tiêu Nam Hiên lập tức nói với các nàng, hiện tại bọn họ đang bận a.

Điệp nhi cùng Bình nhi sửng sốt đứng tại chỗ nhìn hắn.

"Ngoan, các ngươi tự mình ngủ, các ngươi không phải hỏi chúng ta đang làm cái gì sao? Vậy hiện tại cha nói cho các ngươi, mụ mụ cùng cha đang cố gắng sinh thêm em bé giống các con đó." Tiêu Nam Hiên ngữ khí dịu xuống, này có tính là một cái lý do không.

Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, hắn cư nhiên giải thích như vậy.

"Trước kia mẹ sinh chúng ta, chính là không sinh như vậy." Điệp nhi cùng Bình nhi không cho là đúng nói.

"Cùng ai sinh?" Tiêu Nam Hiên sửng sốt, chẳng phải trước kia cũng sinh như thế này sao?

Lần này đổi thành các nàng sửng sốt, kỳ quái nhìn hắn nói: "Cha cho là mẹ sinh rồi, còn muốn cùng người khác sinh sao? Mẹ một mình không thể sinh sao?"

"Xì." Nguyên lai là có chuyện như vậy? Tiêu Nam Hiên nhịn không được cười ra tiếng, khóe môi cong thành một độ cong đẹp đẽ trên gương mặt nói: "Mẹ một mình đương nhiên không thể sinh rồi, phải có cha hỗ trợ mới có khả năng sinh, biết không? Cho nên các ngươi ngoan ngoãn đi ngủ đi, để cha hỗ trợ cho mẹ sinh."

Điệp nhi cùng Bình nhi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nguyên lai là như vậy, trách không được mẹ như thế nào cũng không sinh được, vậy được rồi, cha, ngươi cùng mẹ cố lên, chúng ta tự mình đi ngủ."

Nói xong tay cầm tay nhau rời đi, trước khi đi còn không quên làm mặt quỷ, hỗ trợ đóng kín cửa phòng.

"Tiêu Nam Hiên có người nói với đứa nhỏ như ngươi vậy sao? Muốn sinh chính ngươi sinh, ta không sinh." Vân Phi Tuyết bất mãn nhìn hắn, sinh đứa nhỏ đau đớn lắm, nàng cũng không nghĩ lại đi chịu tội nữa.

"Ngươi xác định." Tiêu Nam Hiên một nhiên ôm lấy thân thể nàng, khóe môi tươi cười của hắn mang theo gian tà.

"Phi thường xác định." Vân Phi Tuyết nhìn hắn liếc mắt một cái, chính là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười tà khí, soái khí của hắn như vậy, làm cho nàng có chút chói mắt.

"Được rồi, dù sao kẻ muốn thay bổn vương sinh đứa nhỏ còn rất nhiều, ta đi." Tiêu Nam Hiên lập tức buông nàng ra, chuẩn bị xuống giường.

Lấy cái này uy hiếp nàng thì cũng quá coi thường nàng rồi. Vân Phi Tuyết thoáng sửng sốt sau đó nhướng mi nhìn hắn chớp mắt, trên mặt mang theo ý cười không rõ nói: "Tướng công muốn đi thì đi nhanh một chút? Muốn ta giúp ngươi mặc quần áo hay không."

"Ngươi khẩn cấp muốn ta rời đi như vậy sao?" Tiêu Nam Hiên ánh mắt híp lại một nữa, nàng đang có chủ ý gì đây?

"Đương nhiên rồi, ngươi rời đi ta mới tốt được chứ? Ta nghĩ đi Cái Bang nhìn Nam Cung Thiên hoặc là đi gặp Quỷ Mị gì đó? Tướng công ngươi sẽ không để ý ta đi đâu phải không?" Vân Phi Tuyết cố ý nói, nàng không thể uy hiếp ngược lại hắn sao?

"Nam Cung Thiên? Quỷ Mị?" Tiêu Nam Hiên sắc mặt thay đổi một chút, biết rõ nàng nói giỡn nhưng trong lòng lại vẫn như vậy khẩn trương, xoay người một cái liền đem nàng đặt ở dưới thân, bá đạo nói: "Không được."

"Ngươi có thể đi vì sao ta lại không được?" Vân Phi Tuyết trong mắt mang theo ý cười, nàng kỳ thật rất thích loại tình yêu bá đạo này của hắn.

"Không được chính là không được, không được hứa hẹn cái gì hết." Tiêu Nam Hiên trừng mắt nhìn nàng.

"Nếu ta không chịu tì sao?" Nàng cố ý khiêu khích hắn.

"Vậy ngươi hãy chờ nhận trừng phạt của ta đi." Tiêu Nam Hiên đặt bàn tay lên vật tròn trịa trước ngực nàg, dùng sức một chút cảnh cáo nàng.

"Lại trừng phạt cái gì? Cái thớt gỗ hay là xà quật, có thể có sáng tạo một chút hay không?" Vân Phi Tuyết rộng rãi nói .

"Yên tâm lần này rất sáng ý, nói trừng phạt như vậy chính là cả ta khẳng định cũng luyến tiếc." Tiêu Nam Hiên nói xong đã có ý muốn động thân một cái.

"Tiêu Nam Hiên ngươi làm gì? Dù sao cũng phải có màn dạo đầu chứ." Đột nhiên tiến vào làm cho Vân Phi Tuyết đau xót, nhịn không được quát lên.

Hắn hung hăng hôn trụ cánh môi của nàng, mỉm nụ cười đầy tà khí nói: "Làm đương nhiên phải có màn dạo đầu nhưng mà trừng phạt sẽ không cần dạo đầu rồi."

"Trừng phạt?" Vân Phi Tuyết ngẩn ra. cười khẽ nói: "Ngươi muốn cho ta không xuống giường được sao? Nhưng mà cũng đừng quên, lấy Vân Phi Tuyết ngày xưa nói không chừng không xuống giường được sẽ là ngươi." Nàng hiện tại nói như thế nào cũng là võ lâm cao thủ rồi.

"Yên tâm, ta không có tính như vậy, tuy rằng ta nắm chắc có thể cho ngươi không xuống giường được, nhưng mà ta càng muốn cho ngươi thay Điệp nhi cùng Bình nhi sinh a, đây có tính là trừng phạt hay không?" Tiêu Nam Hiên tà ác cười, nàng không phải không muốn sinh sao? Hắn lại càng muốn nàng sinh, cầm lấy thắt lưng mảnh khảnh của nàng, dùng sức một cái liền động thân tiến vào

"Ngô." Vân Phi Tuyết nhịn không được kinh hô ra tiếng, lại buồn bực trừng mắt với hắn, nguyên lai hắn là có chủ ý này.

"Buông, ta không sinh." Liều mạng vặn vẹo thân thể.

"Hiện tại lời ngươi nói không tính." Giãy dụa của nàng lại càng làm cho động tác của hắn tăng vọt, cũng càng phát ra mãnh liệt.

"Ta không sinh. Ta..." Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, rồi chậm rãi biến mất trong tiếng rên rỉ trong phòng,

Ba ngày sau trong phòng.

Vân Phi Tuyết vừa mới giúp Tiêu Nam Hiên vừa hạ triều thay đổi triều phục xong, Tiểu Đào đã tiến vào hồi bẩm nói: "Vương gia, Vương phi ngoài cửa có người cầu kiến."

"Đã biết." Tiêu Nam Hiên nói xong liền dắt tay nàng nói: :Đi thôi, đi ra ngoài nhìn xem. Nói không chừng lại là đại thần đến bái kiến, bất quá cũng nên ứng phó một chút."

Bọn họ mới vừa đi đến đại sảnh, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười, vừa nghe thanh âm đã biết là Quỷ Mị cùng Nam Cung Thiên.

"Tiểu tử, Quỷ Mị các ngươi đang cười cái gì?" Vân Phi Tuyết đi vào thấy kỳ quái liền hỏi, thế này mới phát hiện Điệp nhi cùng Bình nhi đã ở đó.

"Bái kiến Vương gia, Vương phi." Vừa thấy nàng cùng Tiêu Nam Hiên tiến vào, bọn họ cũng vội vàng hành lễ, dù sao đây cũng là ở vương phủ.

"Không cần đa lễ, ngồi đi." Tiêu Nam Hiên gật đầu, bọn họ coi như là bằng hữu.

Nam Cung Thiên ý vị sâu xa liếc nhìn nàng một cái nói: "Vương gia, tỷ tỷ, các ngươi cũng thật là, để chúng ta đợi hơn nữa ngày rồi các ngươi cư nhiên mới xong việc đi ra."

Vân Phi Tuyết sửng sốt không rõ có ý tứ gì nhìn hắn? "Cái gì xong việc?"

"Ha ha." Quỷ Mị lại cười to ra tiếng nói: "Bất quá tốc độ có phải hay không quá chậm rồi? Chẳng lẽ đã muốn chế tạo thành công rồi?"

"Mang cái gì? Chế tạo cái gì?" Vân Phi Tuyết bị bọn họ nói đến mạc danh kỳ diệu, bọn họ đây là đánh cái bí hiểm gì đây.

Điệp nhi cùng Bình nhi lại chạy đến ôm lấy thân thể của nàng, bất mãn trừng trừng Nam Cung Thiên cùng Quỷ Mị nói: "Mẹ ơi! vừa mới nãy bọn họ hỏi ngươi cùng cha đang làm cái gì? Chúng ta nói các ngươi đang ở trong phòng sinh con, bọn họ liền cười đến giờ."

Vân Phi Tuyết nhất thời hiểu được sao lại thế này rồi? Xấu hổ đứng ở đó mặt đỏ một mảnh.

Tiêu Nam Hiên thật ra không sao cả, ngược lại còn mang theo vẻ mặt ý cười nới: "Nên nhanh chóng cố gắng một chút."

Trời ạ? Vân Phi Tuyết thiếu chút nữa té xỉu? Khi nào thì hắn cũng trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy, không khỏi quát lên: "Đều câm miệng cho ta."

"Tiểu Tuyết nhi không cần lớn tiếng như vậy, đừng dọa hỏng em bé trong bụng, cũng không biết đã chế tạo được chưa nữa? Quỷ Mị tiếp tục cười gian tà, cảm xúc mất tự nhiên trong mắt kia chợt lóe nhanh qua, đều làm cho người ta không bắt giữ được.

Nhưng mà Tiêu Nam Hiên lại thấy được, đột nhiên đứng dậy ôm thắt lưng Vân Phi Tuyết nói: "Nếu các ngươi không ngại, bổn vương hiện tại mang nàng trở về phòng đi chế tạo." Nói xong ôm lấy nàng bước đi, cũng vì muốn làm cho bọn họ hoàn toàn hết hy vọng.

Vân Phi Tuyết kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu mới phản ứng lại. Xong rồi, không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi, ngoài cửa truyền đến tiếng hét giận dữ của nàng.

"Ngươi làm gì? Mau buông ta xuống."

Nhìn bóng dáng bọn họ, Nam Cung Thiên cùng Quỷ Mị trong nét tươi cười thản nhiên trên mặt mang theo mất mát, nhưng mà trong lòng bọn họ chỉ có một nguyện vọng.

"Tỷ tỷ chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi."

"Tiểu Tuyết nhi, hạnh phúc của ngươi nhất định không phải là ta, cho nên ta chỉ có thể chúc phúc cho ngươi."

Đoạn ngắn khôi hài.

Phóng viên: " Nam Cung Vấn Thiên, chuyện xưa đến đoạn này , ngươi có ý tưởng gì không, kỳ thật độc giả thích ngươi đều đề cử muốn Điệp nhi cùng Bình nhi, một trong hai gán cho ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?"

Nam Cung Thiên: "Một chữ hảo."

Nhớ kỹ, thật đúng là đơn giản, xoay người: "Quỷ mị kỳ thật ngươi cũng bắt một đống lớn độc giả làm tù binh, lòng ngươi nghĩ như thế nào?"

Quỷ mị: "Hết thảy nghe theo chỉ huy." 

 Ngoài am ni cô.


Vân Phi Tuyết hít một hơi thật sâu rồi đi vào đi đứng phía sau một ni cô đang nhắm mắt niệm kinh.

"Thí chủ ngươi đã đến rồi." Ni cô chậm rãi xoay người lại.

"Nương, ngươi có khỏe không?" Nhìn nữ tử trước mắt này vẻ mặt bình tĩnh, Vân Phi tuyết vẫn là kêu lên.

"Thí chủ bần ni là Vô Hận". Nàng hai tay tạo thành chữ thập, "Bần ni tốt lắm."

"Ta đây an tâm rồi, có gì cần cứ việc tới tìm ta." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, nàng đã biết năm đó nàng cùng Vân Hạc nhảy xuống vực , sau Tiêu Nam Hiên xử tử hết những phầm tử phản loạn chủ yếu, lại buông tha nha hoàn cùng người hầu trong phủ, nương là chủ động yêu cầu đến nơi này xuất gia vì nàng mà cầu phúc.

"Thí chủ đại từ đại bi, ông trời nhất định phù hộ ngươi." Vô Hận cầu phúc nói.

"Cám ơn sư thái, nếu không có chuyện gì vậy ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, cáo từ." Vân Phi Tuyết cũng hai tay tạo thành chữ thập nói, nàng đã muốn khám phá hồng trần, vậy chính mình cần gì phải quấy rầy yên tĩnh của nàng.

"Thí chủ đi thong thả,không tiễn." Vô Hận nhắm mắt lại, không có một chút kích động cùng vui sướng sau khi mẹ con gặp lại.

Vân Phi Tuyết xoay người rời đi, có lẽ nàng thật sự đã muốn khám phá hồng trần, bất quá nàng cũng không ngại, dù sao nàng cũng không phải nữ nhi của nàng.

Nhìn thân ảnh của nàng biến mất ở cửa, một ni cô đi ra nói: "Phu nhân ngươi không nghĩ đem thân thế của nàng thế nói cho nàng sao?"

"Tu Vân, ta nói bao nhiêu lần rồi, ở trong này ta không phải là phu nhân." Vô Hận thở dài sửa lại, đã năm năm rồi mà nàng vẫn không đổi được xưng hô.

"Nhưng là ta hầu hạ phu nhân vài chục năm rồi, đã thành thói quen rồi." Tu vân nói.

Vô hận bất đắc dĩ lắc đầu mới nói: "Hiện tại nàng ở vương phủ tốt lắm, chuyện cũ đều đã muốn trôi qua lâu như vậy rồi, thân thế đối với nàng đã không còn quan trọng nữa rồi, ta cần gì phải nói cho nàng làm tăng thêm phiền não cho nàng."

"Dạ, vẫn là phu nhân suy nghĩ chu đáo." Tu vân gật đầu," phải, này đã không còn quan trọng rồi."

Vân Phi Tuyết vừa đi ra am ni cô đã thấy Điệp nhi cùng Bình nhi ngồi ở trong lòng Tiêu Nam Hiên đich làm nũng, không biết nói cái gì đó?

"Cha, mặt nạ này của ngươi rất đẹp trai, cho ta mang thử được không?" Điệp nhi ôm lấy cổ hắn đột nhiên nghịch ngợm lấy tay bay nhanh cởi bỏ mặt nạ trên mặt hắn.

Tiêu Nam Hiên cả kinh muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, lập tức quay đầu đi, hắn không muốn vết sẹo xấu xí trên mặt này dọa sợ đứa nhỏ nhưng đã muốn chậm.

Vân Phi Tuyết lại cả kinh, nàng sợ các nàng sẽ nói ra cái gì đó.

Điệp nhi cùng Bình nhi nhìn thấy vết sẹo trên mặt cha , tay lập tức cứng lại tại chỗ?

Tiêu Nam Hiên sắc mặt ảm đạm khó coi, lấy lại mặt nạ trong tay nàng, vừa muốn mang lại lên mặt mình, đã có hai bàn tay nhỏ bé sờ trên mặt hắn, thân mình hắn cứng đờ.

"Cha đau không? Ai làm vậy?" Điệp nhi lấy tay thật cẩn thận vuốt vết sẹo nhưng không có một chút sợ hãi.

"Cha, ta thay ngươi thổi thổi được không?" Bình nhi đi qua dùng miệng nhẹ nhàng thổi.

"Cha không đau." Tiêu Nam Hiên lập tức ôm lấy các nàng, trong lòng đều là kích động, cảm kích cảm tạ ông trời đã ban cho hắn hai nữ nhi nhu thuận hiểu biết này.

Vân Phi Tuyết trong mắt mang theo lệ quang đi tới, làm bộ như cái gì cũng không biết cười nói: "Các ngươi đang làm cái gì?"

"Mẹ, ngươi đã trở lại, chúng ta không làm cái gì? Chúng ta nói cha rất soái, chúng ta rất thương hắn." Điệp nhi cùng Bình nhi một bên một người ôm cổ hắn nói.

Nàng cố ý làm bộ mặt vờ như tức giận nói: "Vậy các ngươi không thương mẹ rồi sao?"

"Đương nhiên yêu mẹ rồi, mẹ cùng cha chúng ta đều yêu." Điệp nhi cùng Bình nhi lập tức lại đây ôm lấy nàng.

"Mẹ cùng cha cũng yêu các ngươi." Vân Phi tuyết lập tức nở nụ cười, đời này có bọn họ nàng còn mong cầu cái gì.

Vương phủ.

Kích tình qua đi Tiêu Nam Hiên ôm bên người nàng đột nhiên nói: "Phi Tuyết, ta nghĩ đem vết sẹo trên mặt này chữa trị tốt, ngươi thấy thế nào?"

Vân Phi tuyết ngẩng đầu cười khẽ , trêu ghẹo một chút nói: "Như thế nào? Ngươi đã ở bắt đầu chú ý đến dung mạo chính mình rồi." Kỳ thật biết hắn là không muốn lưu lại tiếc nuối trong tâm lý của đứa nhỏ.

"Không

Nhấn Mở Bình Luận